Ra Tường Ký Mạc Mạc Vô Vũ Full

Edit: Linhxu

Beta: ss Vi Tiểu Bảo

Gần trưa một ngày hè, trong thủy đình tại hồ sen Liên cư vài nữ tử mỹ mạo thanh nhàn đang ngồi đàm thoại việc nhà. Cận Liễu Liễu mặc y phục bằng sa mỏng màu lục ngồi ngay cạnh lan can cúi đầu nhìn mấy con cá chép đỏ bơi qua bơi lại dưới hồ sen không hiểu sao lại thất thần.

Nữ tử mặc váy lụa thanh đạm- Cúc cơ cả người đã sớm ra đầy mồ hôi vừa quạt vừa cười, nói: " tựa hồ gần đây Liễu Liễu muội tử luôn buồn bã ỉu xìu nha, ta xem có phải điện hạ đi đã lâu hay không cho nên sinh bệnh tương tư a."

Cận Liễu Liễu quay đầu lại, cười khẽ vài tiếng:"Cúc tỷ tỷ nói thực buồn cười, chỉ là vì trời nóng cho nên ta lười nhúc nhích."

Cúc cơ thân thể đẫy đà sợ nhất là nóng, mỗi ngày mùa hè liền hận không thể đem băng dán lên người, vừa nghe Cận Liễu Liễu nói như vậy nhất thời cảm thấy như vừa tìm được tri âm.

"Cũng không có chuyện gì, ta cũng sợ nhất là mùa hè, hôm nay lại ngây người bây giờ mới đầu hè đã nóng đến nỗi làm cho người ta chịu không nổi."

Người vĩnh viễn đều mặc y phục màu trắng-Lan cơ nhẹ nhàng nói: "Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh."

Cúc cơ cười đến run rẩy hết cả người: "Lan muội tử nói không sai người như ta chỉ sợ yên tĩnh, trời sinh thích náo nhiệt. Thời gian này trời nóng thực, đến xuất môn chơi cũng lười. Nếu được theo Vương gia đi Tây Bắc thì tốt rồi. Lúc này lại là lúc đồng cỏ tươi tốt nhất, nếu đi ra ngoài săn thú nhất định có thể bắt được rất nhiều thỏ hoang."

Lan cơ vẫn thản nhiên :"việc sát sinh vẫn nên càng ít làm càng tốt."

Cúc cơ cười lớn hơn nữa: "Lan muội tử ngươi không ăn thức ăn mặn giống chúng ta a, ở ngoài trời nơi hoang dã nướng một con thỏ hoang mùi vị là tuyệt nhất. Ai, nếu có thể đi Tây Bắc thì tốt rồi."

"Thục phi nương nương có có bầu, chúng ta ở đây cùng nàng cũng là điều nên làm." Lan cơ lại nói.

"Lại nói tiếp, hình như mấy ngày nay nương nương cũng không bị nôn nhiều như trước nữa. Ta thật ra không nghĩ rằng nôn oẹ cư nhiên lại khó chịu như vậy."

"Có khó chịu cũng đáng, ta cũng thực hy vọng có một đứa nhỏ." Lan cơ nói xong, cư nhiên cúi đầu vẻ mặt ảm đạm.

"Đúng vậy, với thân phận của chúng ta nói không biết khi nào thì thất sủng, có thể có một đứa nhỏ sẽ không như vậy. Chúng ta không địa vị nhưng đứa nhỏ cũng là chủ tử. Có được đứa nhỏ về sau già đi cũng không phải một thân một mình không có chỗ dựa."

Cúc cơ sắc mặt thay đổi, lại nói: "Bất quá thân phận như chúng ta muốn có được đứa nhỏ chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy."

Thần sắc Lan cơ cũng tối sầm lại, Cận Liễu Liễu thấy hai người đều yên lặng không nói thế nên mới kỳ quái hỏi: "Hai vị tỷ tỷ, làm sao vậy?"


Lan cơ không nói gì, Cúc cơ lại cười khổ một chút, nói: "Liễu Liễu muội tử còn không biết?"

"Biết cái gì?"

"Chúng ta sau mỗi lần hầu hạ điện hạ không phải đều có người đưa tới một chén thuốc sao? Cái chén thuốc kia là cái gì, không phải muội tử không biết chứ."

Liễu Liễu nghi hoặc nói: "Là... cái gì?"

Cúc cơ nở nụ cười: "Ngươi còn nói không biết? Ta tưởng rằng Tam Nương đã dạy ngươi mọi thứ rồi chứ. Được rồi nhân dịp ở đây không có người tỷ tỷ nói cho ngươi. Kỳ thật chén thuốc này đều là không muốn để cho bọn cơ thiếp chúng ta có thai thôi."

"Ôi chao?"

"Xem kìa há miệng lớn như vậy làm gì chứ? Ha ha, tuy rằng điện hạ trời sanh tính phong lưu, bất quá đối với chuyện huyết thống này nọ vẫn thực chú ý. Ngươi xem điện hạ chúng ta tuy rằng nhiều nữ nhân thực, nhưng người có đứa nhỏ không phải đều là chính phi cùng mấy vị sườn phi sao. Chúng ta nha, cho dù được sủng ái như thế nào ở trong mắt điện hạ chắc là không đủ tư cách nối dõi tông đường ."

Cận Liễu Liễu bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là như vậy.

"Cho nên muội tử nha, ngươi cần phải sớm tích trữ nhiều bạc vào, tương lai cũng không phải không sống nổi?" Cúc cơ cười nói: "Bất quá Lan muội tử nhất định đừng lo, ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói qua không được thì hãy trở về ni cô am đi."

Lan cơ cười mà không nói.

Cúc cơ lại nói: "Không nói chuyện này nữa, dù sao được ngày nào hay ngày ấy đi. Đúng rồi, các ngươi cũng biết năm nay triều đình mở đại khoa rất nhanh sẽ thi đình đó."

Lan cơ nói: "Thi đình thì liên quan gì đến chúng ta?"

"Ai nha, sau khi thi đình cũng không là có cơ hội xem Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố sao? Đến lúc đó ta sẽ bao một tửu lâu,mời tất cả mọi người đều đến nhìn một cái."

Lan cơ không nói gì trên mặt trực tiếp viết bốn chữ "Không có hứng thú".

Cận Liễu Liễu sợ Cúc cơ mất hứng, vội nói: "Tốt quá, dù sao đã lâu chúng ta cũng chưa đi ra ngoài."

Cúc cơ đột nhiên thay vẻ mặt thần bí tươi cười, nói: "Ta sẽ biết muội tử sẽ cảm thấy hứng thú, mặc kệ nói thế nào cũng từng là chủ nhân của ngươi, cũng là Trạng Nguyên được chọn năm nay."


Cận Liễu Liễu sửng sốt: "Ân?"

Lúc này Cúc cơ càng cười to hơn: "Liễu Liễu muội tử, ngươi thật đúng là cái gì cũng không biết a. Chính là người tên là Cổ cái gì Vưu kia, nơi nơi đều đang nói khả năng hắn vào tam giáp là rất lớn ."

Cận Liễu Liễu cũng cười gượng một chút: "Thật không? Ta thật đúng là cái gì cũng không biết."

Nàng quả thật là cái gì cũng không biết, sau đêm đó liền không có cơ hội gặp lại Cổ Vưu Chấn.

Sau chuyện ngày đó, nàng thừa dịp Cổ Vưu Chấn còn ngủ chưa tỉnh một mình rửa mặt chải đầu, mặc xiêm y, dọc theo ký hiệu Cổ Vưu Chấn nói tìm đường ra khỏi rừng.

Đi được một lúc lâu, vừa vặn gặp được Ngọc Trúc và bọn thị vệ tìm tới, nàng liền đi theo thị vệ trở về.

Ngọc Trúc hỏi nàng có nhìn thấy Cổ Vưu Chấn không, nàng thề thốt phủ nhận sau đó bước đi.

Về sau Cổ Vưu Chấn thế nào nàng không biết, cũng không có cách nào biết.

Nàng được người của Ngũ hoàng tử đưa về vương phủ, Hứa Tam Nương cơ hồ sợ tới chết khiếp tìm đại phu đến xem qua xong, liền vội vàng giúp nàng tắm rửa thay quần áo để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Ai ngờ nàng lại nói một câu làm Hứa Tam Nương thiếu chút nữa hồn phách cũng bay khỏi thân thể: "Tam Nương, tối hôm qua ta cùng phu quân ở cùng một chỗ, chúng ta cái gì cũng đã làm rồi."

Ước chừng phải mất thời gian hơn một nén nhang Hứa Tam Nương mới định thần lại được: "Ngươi, ngươi, làm sao có thể, làm sao có thể đâu, ngươi, ngươi..."

"Tam Nương, có hậu quả gì ta cũng tự gánh chịu, chỉ cần ngươi đi tố giác ta, chuyện này sẽ không liên quan tới ngươi."

Hứa Tam Nương trầm mặc một lúc lâu, quay đầu lại nói: "Chuyện này ta coi như không biết, hết thảy chờ điện hạ trở lại đã rồi nói sau."

"Tam Nương?" Cận Liễu Liễu có chút giật mình.

"Tất cả cũng không phải chuyện ta có thể quản, về phía ngươi thì không nghĩ tới chỉ trong một buổi tối nhưng còn Cổ công tử, cư nhiên cũng... như vậy..."


"Tam Nương, kỳ thật là ta yêu cầu ."

Lúc này Hứa Tam Nương càng thêm trợn mắt há hốc mồm .

"Tam Nương, ta cũng không hiểu được lúc ấy ta đang nghĩ gì. Nhưng mà tối hôm qua ngay tại bên bờ sông đó ta bỗng nhiên rất muốn trở thành vợ chồng chân chính với phu quân. Dù sao đời này ta đều phải bị nhốt trong vương phủ, ta đây tình nguyện bị đuổi ra ngoài, chẳng sợ bị đánh bị phạt, ta cảm thấy nếu cứ ở trong vương phủ này cùng một đám nữ nhân tranh giành tình nhân vì một người ta căn bản không có hứng thú a dua tranh sủng! Tam Nương, những gì ngươi dạy ta đều hiểu. Nhưng là, làm một nữ nhân như vậy,vốn không phải điều ta mong muốn. Ta biết dù sao đời này ta cũng không có khả năng trở lại ở cùng một chỗ với phu quân, ta biết hết. Nhưng mà tối hôm qua khi cùng với hắn ở chung một chỗ, ta lập tức nghĩ thời điểm như vậy, cơ hội như vậy, đời này còn có thể phát sinh nữa sao? Ta chỉ muốn lưu lại một chút ký ức là tốt rồi, chỉ cần một chút ký ức là tốt rồi! Sau này, bị trục xuất khởi vương phủ cũng thế, bị đánh cũng không sao, trong lòng ta vẫn rất cao hứng. Tam Nương, trước kia ngươi từng nói qua, nếu làm một nữ nhân có thể khiến toàn bộ nam nhân mê thần hồn điên đảo là có thể muốn gì được nấy. Nhưng mà Tam Nương, đời này ngươi sống vui vẻ sao?"

Vẻ mặt Hứa Tam Nương càng ảm đạm, một hồi lâu, nàng nói: "Vui vẻ sao? Ta cũng không nghĩ tới đâu. Bất quá nghe ngươi nói như vậy ta có thể hiểu được tâm tư của ngươi. Ta biết người ngươi ngày tư đêm tưởng là ai, bất quá lại không nghĩ rằng ngươi lại hạ quyết tâm như vậy, làm ra loại sự tình này. Nhưng ta cũng không phải chủ tử của ngươi, không có quyền nói cái gì được cái gì không. Ta cũng sẽ không khinh thường chuyện ngươi gây nên, ta biết ngươi ngày thường tuy rằng mơ mơ màng màng nhưng bản thân đã làm gì vẫn đều biết rõ. Ta có thể nhìn ra được ngươi đã hạ quyết tâm, trong ánh mắt ngươi không thấy chút sợ hãi nào, cũng không nhìn thấy sự hối hận. Ta còn đang nghĩ có phải ngươi muốn dùng biện pháp như vậy làm cho điện hạ dù có được thân thể ngươi cũng không thể có được tâm của ngươi hay không thôi. Mặt khác, ngươi cũng có thể làm cho Cổ công tử càng them áy náy với ngươi, làm cho hắn để ngươi ở vương phủ thêm một ngày là thêm lo lắng hãi hùng một ngày. Người khác không rõ, nhưng ta đã có chút hiểu được. Hơn nữa, nhìn bộ dạng hôm nay của ngươi, tựa hồ từ khi ta biết ngươi tới nay đây là lần ngươi vui vẻ nhất. Chỉ cần ngươi cảm thấy làm như vậy đúng là được rồi."

Cận Liễu Liễu nở nụ cười: "Tam Nương, vì sao ta nghĩ cái gì ngươi cũng đều nhất thanh nhị sở?"( hiểu hết)

Hứa Tam Nương nở nụ cười: "Dạy ngươi lâu như vậy nếu còn không biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì danh hào Hứa Tam Nương của ta đây còn không phải là hư danh sao? Bất quá, Liễu Liễu a, những thứ khác ta cũng không lo lắng nhưng hiện nay ngươi đang sống trong vương phủ. Nếu vạn nhất, vạn nhất có đứa nhỏ ngươi sẽ phải làm gì đây?"

Cận Liễu Liễu lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "việc này... việc này, ta thật ra... thật ra ...cũng chưa nghĩ tới."

Hứa Tam Nương bất đắc dĩ cười cười, lại thở dài một hơi: "Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Trước khi điện hạ trở về được ngày nào ngày hay đó. Ta muốn hỏi ngươi một chút ngươi còn muốn gặp lại Cổ công tử sao?"

Cận Liễu Liễu cười lắc đầu: "Không cần gặp lại, ta cũng đã có đủ kỷ niệm để nhớ rồi. Còn những chuyện khác cũng không muốn liên quan tới hắn nữa."

"Ngươi lo sẽ có chuyện xảy ra với hắn sao?"

"Cũng không phải là lo lắng cho hắn. Bất quá tuy nói điện hạ là hiền vương nhưng cũng không thể nói trước được chuyện gì. Những cái khác không nói từ khi ta vào phủ đến nay cũng thấy hắn không phúc hậu lắm. Vốn chuyện tối hôm qua là hậu quả do một mình ta bốc đồng, ta tội gì phải liên lụy hắn vào ?"

Hứa Tam Nương cười khổ một chút: "Ngươi nha, không muốn thừa nhận lo lắng cho hắn thì thôi. Không biết còn bao lâu nữa điện hạ mới trở về, bất quá trước đó ta sẽ tận lực giúp ngươi sống thoải mái nhất."

"Tam Nương, cứ như trước kia là được. Hiện tại ta đã thấy rất sung sướng." Cận Liễu Liễu cảm kích cầm tay Hứa Tam Nương.

Cho là đã che giấu chuyện này qua mấy ngày quỳ thủy của Cận Liễu Liễu cũng tới đúng hạn, khiến cho tảng đá trong lòng ngực Hứa Tam Nương cuối cùng cũng rơi xuống. Vì thế hai người lại tiếp tục vờ như bình thường.

Theo thời tiết ngày một nóng lên, cầm kỳ thư họa của Cận Liễu Liễu cũng ngày càng tiến bộ .

Hứa Tam Nương nói tất cả vô sự không bằng học thêm vài thứ cũng đỡ phí thời gian.

Không biết có phải do tinh thần thoải mái hay không, Cận Liễu Liễu không hề cả ngày sầu mi khổ kiểm nữa, cũng ngày càng thân với Lan cơ và Cúc cơ trong vương phủ, thường cùng một chỗ ăn cơm uống trà tán gẫu.

Cúc cơ thấy Cận Liễu Liễu có chút xuất thần, liền cười nói: "Liễu Liễu muội tử, chủ tử trước đây của ngươi đã là Trạng Nguyên trên mặt ngươi cũng nên cảm thấy tự hào mới đúng chứ?"

Cận Liễu Liễu phục hồi lại tinh thần, nở nụ cười: "Có gì tự hào? Có gì tự hào chứ ? Ta bây giờ đã là người vương phủ."


"Vậy cũng đúng, bất quá ngươi cũng là mệnh tốt, hai chủ tử trước sau của ngươi đều là nhân tài hiếm có, không giống ta, vị hôn phu rước kia a là một ông già."

Cận Liễu Liễu kinh ngạc : "Thật không?"

"Ta vẫn chưa nói qua, bất quá những tỷ muội khác cũng đều biết trước đây ta đã gả cho một người rồi. Cái lão nhân kia đi Miêu trại chúng ta buôn bán liền dẫn theo ta đi. Sau đó hắn chết, ta gặp điện hạ liền theo hắn ."

Đang nói chuyện vui vẻ đã thấy Hứa Tam Nương đi tới nói nhỏ với Cận Liễu Liễu: "Liên phu nhân, bên ngoài có người đến báo nói là trong nhà ngươi có người mang thư đến."

Cận Liễu Liễu mừng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy lên: "Thật vậy chăng?"

"Ân, gã sai vặt nói người đưa thư là thân thích trong nhà ngươi, ta đã sai người đưa khách đến tiền sảnh Liên cư, Liên phu nhân đi xem đi."

Cận Liễu Liễu vội cáo biệt Lan cơ và Cúc cơ, kích động mang theo Hứa Tam Nương đi về phía tiền sảnh.

Quả nhiên thấy một người đã đứng trong phòng, một thân áo dài màu đen, mày rậm mắt to, nụ cười ấm áp luôn nở trên môi, không phải Lê Tuyền thì là ai?

"Tuyền ca ca? Tại sao lại là ngươi?" Cận Liễu Liễu cười, cái miệng nhỏ nhắn cũng kéo ra đến tận mang tai.

Lê Tuyền vừa cười "Hắc, hắc", vừa nói: "phụ mẫu ngươi phó thác ta đưa phong thư đến cho ngươi."

Cận Liễu Liễu tiếp nhận thư đọc thật kỹ mấy lần, biết cha mẹ hết thảy đều mạnh khỏe, liền vội hỏi: "Nhưng làm sao có thể là Tuyền ca ca đưa thư tới chứ?"

Hứa Tam Nương đã gọi người dâng trà đến, lại mời hai người bọn họ ngồi xuống tán gẫu.

Lê Tuyền uống xong một ngụm trà, nói: "Lần đó sau khi ngươi bị đưa tới vương phủ, ta, ta đã hung hăng mắng Cổ huynh một trận. Nhưng là người cũng đã đi, ta muốn gặp ngươi cũng không có biện pháp. Ta nghĩ phụ mẫu ngươi còn chưa biết chuyện này hãy đi về trước chuẩn bị một chút, nên ta đi một chuyến về nhà ngươi. Phụ mẫu ngươi đều rất khỏe, bất quá phụ thân ngươi nghe được ngươi đã vào vương phủ dường như không cao hứng lắm."

"Sức khỏe của phụ thân có tốt không?"

"Ta thấy cũng không tệ, mỗi ngày cũng có thể hoạt động một chút chỉ là rất lo lắng cho ngươi." Lê Tuyền lại uống một hớp trà lớn, nói: "Một thời gian không gặp ngươi ngày càng cao cũng ngày càng đẹp hơn."

Mặt Cận Liễu Liễu ửng đỏ: "Tuyền ca ca đang nói lung tung rồi."

"Ta không có nói lung tung, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi một cái, so với Liễu Liễu trước kia đã khác rất xa. Ta thấy cho dù là phụ mẫu ngươi gặp được ngươi cũng khó nhận ra được."

Cận Liễu Liễu thở dài một hơi: "Ta rất muốn gặp phụ mẫu một lần."

Bỗng nhiên Lê Tuyền cười đến vô cùng sáng lạn: "Ta biết trước ngươi sẽ nhớ bọn họ cho nên ta tìm người vẽ thứ này cho ngươi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui