Edit: Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Hắn hoảng hốt đứng dậy, vừa muốn la lên đã nghe thấy dưới sông truyền đến tiếng nước bị hắt lên, tập trung nhìn lại đã thấy Cận Liễu Liễu đang đứng dưới sông nước bao phủ đến bắp chân nàng.
Đang... Tắm rửa?
Cổ Vưu Chấn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhẹ nhàng xoa mắt nhìn lại, Cận Liễu Liễu đúng thật là đang tắm, nàng dùng một cái khăn nhỏ đang cẩn thận lau rửa thân thể.
Cổ Vưu Chấn dường như không nhận ra giọng nói của mình: "Liễu Liễu, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ không lạnh sao?"
Cận Liễu Liễu quay đầu nhìn về phía Cổ Vưu Chấn nở một nụ cười mê hoặc: "Tuyệt đối không lạnh đâu. Phu quân, ngươi cũng xuống dưới gột rửa đi. Ta bị bụi bẩn bám khắp người khó chịu lắm."
Cổ Vưu Chấn quay lưng lại không dám tiếp tục nhìn nàng: "Vậy ngươi, vậy ngươi nhanh nhanh tắm sạch rồi đi lên, dù sao bây giờ cũng không phải mùa hè, ngươi như vậy chỉ sợ sẽ cảm lạnh ."
"Ân." Cận Liễu Liễu lên tiếng, tiếng nước ngừng lại, chỉ nghe thấy thanh âm nàng bước về phía bờ.
Lỗ tai Cổ Vưu Chấn không hiểu dựng lên, khẩn trương nghe từng thanh âm phía sau.
Mới vừa rồi dưới ánh trăng mờ ảo chiếu lên thân thể mềm mại của Cận Liễu Liễu vẫn hiện lên trước mắt hắn.
Tiếng nước ngừng lại, nói vậy Cận Liễu Liễu đã đi tới bờ, lại nghe thanh âm của nàng truyền đến: "Phu quân, ngươi có thể lấy xiêm y của ta tới cho ta không?
Chỗ này toàn cát như thế thì chân của ta sẽ bám đầy cát. Hay là ngươi ôm ta đi lên chỗ mặt cỏ cũng được."
Đương nhiên là Cổ Vưu Chấn lập tức cự tuyệt: "Không được!"
"Vì sao không được?"
"Ngươi không có mặc xiêm y ta không thể nhìn."
" Trước kia phu quân cũng đã xem qua ."
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ! Không được chính là không được!" cơ hồ Cổ Vưu Chấn đã muốn rống lên.
"Nhưng mà, nhưng mà gió thổi qua rất lạnh a." Cận Liễu Liễu nói xong còn hợp tình hợp lý hắt xì một tiếng nhỏ.
Cổ Vưu Chấn tước vũ khí đầu hàng, hắn nhắm chặt mắt lại dùng khinh công nhảy đến bên cạnh Cận Liễu Liễu, trực tiếp ôm lấy nàng từ dưới nước lên, sau đó bước vài bước đến bãi cỏ nơi Cận Liễu Liễu để xiêm y.
Cổ Vưu Chấn lập tức buông tay ra, trốn nhanh như sợ bỏng lại bị Cận Liễu Liễu quay người ôm chặt lấy.
"Ngươi! Ngươi làm cái gì!" Cổ Vưu Chấn bắt đầu đổ mồ hôi .
"Phu quân, ngươi rất sợ ta sao?"
Cổ Vưu Chấn không nói lời nào dùng sức muốn đẩy nàng ra lại càng bị ôm chặt.
Hắn chỉ sợ nếu dùng lực sẽ làm Cận Liễu Liễu bị thương, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Thân thể Cổ Vưu Chấn căng cứng lại, cứng ngắc giống một tảng đá, cũng không dám nhúc nhích một chút nào.
Nhưng chỗ dưới bụng lại bắt đầu cử động, một chút một chút , chuẩn bị ngẩng lên.
Cổ Vưu Chấn chỉ cảm thấy lửa giận sắp tràn ra khỏi người, hắn rốt cục không nhịn được mắng: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào! Ta biết ngày đó đưa ngươi vào vương phủ cho dù ta có trăm ngàn lý do ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân! Ta tình nguyện cho ngươi lấy đao chém ta cũng đừng như vậy, đừng như vậy... Lãng phí chính ngươi..."
Cận Liễu Liễu ngẩng đầu lên: "Phu quân, ta không có trách ngươi, cho tới bây giờ cũng không có. Đương nhiên nói tuyệt đối không oán là không đúng. Nhưng l, ta có thể làm gì được đây?"
Cổ Vưu Chấn nắm chặt hai tay lại, thanh âm càng run hơn: "Là ta không tốt với ngươi đã bao lần ta tự mắng bản thân. Mà khi đó ta không thể mặc kệ cha ta. Liễu Liễu! ngươi muốn ta thế nào cũng được, ngươi muốn cánh tay này của ta, ta cũng lập tức chặt xuống cho ngươi."
Cận Liễu Liễu trợn tròn hai mắt: "Ta muốn cánh tay của ngươi làm cái gì cũng không thể ăn được."
"Liễu Liễu." trong mắt Cổ Vưu Chấn tràn đầy thống khổ, nhưng trừ bỏ việc thống hận bản thân bất lực hắn không thể làm được gì.
"Phu quân, ta nói cái gì ngươi cũng nghe ta phải không?" Cận Liễu Liễu đặt câu hỏi .
"Phải! Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ không nhíu mày!"
"Khanh, khách." Cận Liễu Liễu nở nụ cười: "Ta muốn ngươi cởi y phục ra."
Trầm mặc, rất lâu sau vẫn trầm mặc.
Hơn nửa ngày Cổ Vưu Chấn mới phản ứng lại được: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta muốn ngươi cởi y phục ra."
"Liễu Liễu, ngươi rốt cuộc... muốn làm cái gì?"
"Ta nói nha, muốn ngươi cởi y phục ra."
Cổ Vưu Chấn bất động.
"Ngươi không phải nói cái gì cũng nghe ta sao?" trong thanh âm Cận Liễu Liễu dường như lộ ra sự bất mãn lớn.
"Những cái khác ta có thể nghe ngươi, nhưng chuyện này ta không làm được. Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
"Vậy thôi, quên đi." Cận Liễu Liễu lạnh mặt, không thèm nhìn Cổ Vưu Chấn.
Một bàn tay với vào trong lòng lấy ra một chủy thủ nặng trịch, vỏ đao bị dùng sức mở ra, Cổ Vưu Chấn dùng sức vung chủy thủ đâm vào ngực mình.
Cận Liễu Liễu bị dọa sợ đến hồn bất phụ thể (hồn lìa khỏi xác): "A -!"
Nàng nhoài người lên chắn chủy thủ, Cổ Vưu Chấn thiếu chút nữa đã làm nàng bị thương: "Ngươi làm cái gì vậy! Ta thiếu chút nữa làm ngươi bị thương!"
Toàn thân đều đang run lên: "Ngươi... Ngươi đang làm cái gì? Ngươi lấy bả đao đâm vào người mình, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta thực xin lỗi ngươi, nhưng lại không thể làm gì được liền đem cái mạng này của ta đền cho ngươi, cũng không có gì!"
Cận Liễu Liễu lên tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa hung hăng đánh mạnh lên người Cổ Vưu Chấn: "Đúng vậy, ngươi chết thì tốt lắm, ngươi chết đi một mình ta sống trên đời sẽ phải làm sao! Ngươi! Ngươi vĩnh viễn đều ích kỷ như vậy! Vĩnh viễn đều ích kỷ như vậy! Chỉ nghĩ giải thoát bản thân mình là tốt rồi! Căn bản mặc kệ ta! Ô ô!"
Tay Cổ Vưu Chấn vô lực buông thõng xuống, chủy thủ rơi trên mặt cỏ, hắn tùy ý Cận Liễu Liễu đánh lên người mình khóc xụi lơ trong lòng hắn.
"Liễu Liễu, đừng khóc, đừng khóc ." Cổ Vưu Chấn cảm thấy thanh âm của bản thân như là đang bay nơi chân trời.
Cận Liễu Liễu ngừng lệ, trừng mắt căm tức nhìn hắn.
Cổ Vưu Chấn vô lực nói: "Liễu Liễu, ta thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt. Thời gian cũng không thể quay ngược trở lại."
"Ta biết!" Cận Liễu Liễu tức giận phẫn nói.
"Vậy ngươi nói ta có thể làm cái gì bây giờ đây?"
"Ngươi nghe ta là được!"
Cổ Vưu Chấn chỉ có thể gật đầu không ngừng: "được được, nghe lời ngươi, tất cả đều nghe theo ngươi."
"Vậy ngươi cởi y phục ra đi."
Cổ Vưu Chấn lại ngây ngẩn cả người, mặt hắn đỏ bừng: "Liễu Liễu, ngươi rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không?"
"Ta tất nhiên là biết! Ngươi chỉ cần nghe lời ta nói cởi y phục ra là được!"
Cổ Vưu Chấn cúi đầu nhìn về phía Cận Liễu Liễu, thấy trong mắt nàng viết hai chữ kiên trì, cắn răng: "Cởi thì cởi!"
Cổ Vưu Chấn liền đứng yên tại chỗ, đem ngoại bào trên người, trung y, áo khoác, tiết khố, từng thứ từng thứ một cởi ra, ngay cả giày tất cũng không để lại.
Dưới ánh trăng, một thân thể cao lớn tuấn mỹ đứng cạnh một thân thể kiều nhỏ mềm mại, thoạt nhìn có vài phần quái dị nhưng lại đẹp kinh người.
Cổ Vưu Chấn cảm thấy mặt mình đang phát sốt, bởi vì hắn vừa mới cúi đầu xuống đã có xu thế ngẩng đầu lên.
Cũng khó trách hắn, thấy nữ tử mình yêu cởi hết đứng trước mặt mình dù là ai cũng sẽ không tránh khỏi xúc động .
"Liễu Liễu, ngươi rốt cuộc muốn làm sao." Cổ Vưu Chấn vì khắc chế cảm xúc của bản thân, cơ hồ là mỗi chữ đều như nghiến răng nói ra.
Cận Liễu Liễu mở to hai mắt: "Phu quân, cái xấu xí phía dưới của ngươi đó đang ngẩng lên."
Cổ Vưu Chấn quẩn hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, hắn đang gặp chuyện kỳ quái gì vậy làm sao có thể để ma xui quỷ khiến nghe lời cô gái nhỏ này cởi hết y phục ra chứ.
"Ngươi! Ngươi đến bây giờ vẫn còn giả bộ!"
Cận Liễu Liễu nở nụ cười: "Ngươi sinh tức giận như vậy không tốt với thân thể đâu."
Nàng bỗng nhiên nhảy vào lòng hắn, cả người ôm lấy hắn.
Cổ Vưu Chấn sợ tới mức tim cũng ngừng đập: "Ngươi! Ngươi!"
"Phu quân, chúng ta làm cái chuyện vợ chồng mới có thể làm đi."
Nơi hoang dã yên tĩnh, thanh âm thanh thúy của Cận Liễu Liễu bất ngờ vang lên, Cổ Vưu Chấn lại bắt đầu hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Hắn không nói lời nào, Cận Liễu Liễu lại bắt đầu trực tiếp động thủ động cước, hứng thú vươn tay về phía cái vật đang ngẩng lên kia, từ trước nàng đã sớm tò mò về thứ này.
"Ngô." Lại nghe Cổ Vưu Chấn thét lớn một tiếng, mồ hôi rơi đầy trán, thanh âm cũng bắt đầu trở nên như đang nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có phải bị choáng váng hay không! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không!"
Tayphải Cận Liễu Liễu nắm cái vật nhỏ của Cổ Vưu Chấn, ngẩng đầu chính khí nghiêm nghị( nghiêm túc) nói: "Ta đương nhiên biết!"
Cận Liễu Liễu biết nếu muốn gặp lại Cổ Vưu Chấn lần nữa không biết nàng sẽ phải chờ đến bao giờ.
Nàng đương nhiên rõ ràng là mình đang làm cái gì, trước kia nàng đã thực hiện hành động này một lần, bất quá khi đó nàng vừa mới chọn được người đã bị lộ.
Cổ Vưu Chấn nghĩ rằng nàng bị choáng váng, kỳ thật nàng mới không ngốc.
Nàng chỉ là đang sợ hãi.
Nàng sợ rằng Hàn Thượng sẽ làm loại chuyện này với nàng.
Mỗi đêm nàng đều bị cơn ác mộng này làm thức giấc vài lần.
Nàng biết mình vừa thoát khỏi một kiếp, vậy thì tại sao không nhân cơ hội này cùng người mình yêu ở cùng một chỗ chứ?
"Ngươi! Chúng ta không thể như vậy!" vật nhỏ của Cổ Vưu Chấn còn đang nằm trong tay Cận Liễu Liễu, bởi vậy mỗi lời nói đều như không còn khí lực.
"Ngươi sợ người khác biết?"
"Ta sợ ngươi bị điện hạ bóp chết !"
Vẻ mặt Cận Liễu Liễu lại kiên quyết: "Bóp chết thì sao! Ta không sợ! Phu quân, nếu ngươi muốn bồi thường cho ta, vậy hãy nghe ta đi! Nhàn rỗi ở trong vương phủ cả đời ta sẽ không được vui, chẳng bằng hiện tại thống thống khoái khoái làm chuyện mình muốn một lần!"
"Liễu Liễu!"
Vẻ mặt Cận Liễu Liễu vô cùng kiên quyết, như là cho dù trời có sập xuống cũng không thể dao động quyết tâm của nàng.
Bỗng nhiên Cổ Vưu Chấn lại rung mình một cái thật mạnh, nguyên lai là bởi vì Cận Liễu Liễu đang quyết tâm, không tự giác bàn tay nắm chặt một chút, đương nhiên cũng liên lụy đến vật nhỏ của hắn đang nằm trong tay nàng.
"Liễu Liễu, ngươi, ngươi buông tay ra trước, chúng ta mới có thể nói chuyện được." Thanh âm Cổ Vưu Chấn run rẩy.
Cận Liễu Liễu nghiêng đầu sang một bên: "nếu ngươi không thuận theo ta, ta sẽ không buông cứ đứng như vậy đến hừng đông, nếu bị người khác tìm được cũng sẽ hiểu chúng ta đang làm cái gì!"
Cổ Vưu Chấn dở khóc dở cười, vật nhỏ kia ở trong tay Cận Liễu Liễu đã trướng lớn không ít, hắn phải chịu dày vò, phải xử dụng sức lực toàn thân mới đứng vững được
"Phu quân, ngươi không cần nhẫn." Dường như Cận Liễu Liễu cũng nhìn ra hắn đang nhẫn nại, tốt bụng khuyên hắn.
Cổ Vưu Chấn hít sâu một hơi: "Liễu Liễu, ngươi đừng vờ ngớ ngẩn."
"Phu quân, ngươi thật sự không thể hiểu được ta đang nghĩ gì sao? Ta rất sợ hãi, sợ hãi người kia sẽ làm chuyện như vậy với ta. Mà nếu đối phương là phu quân, ta sẽ cảm thấy rất cao hứng. Phu quân, ngươi không hiểu có phải hay không?"
Ánh mắt Cận Liễu Liễu rũ xuống tựa hồ như có cái gì đó đang chảy ra nơi khóe mắt.
"Liễu Liễu, ta hiểu, hiểu tất cả. Nhưng mà ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?"
"Ân! Phu quân không cần sợ! Ta đã sớm suy nghĩ hết rồi! Nếu bị người khác phát hiện ta sẽ cố hết sức đảm đương, sẽ không liên lụy đến phu quân ."
"Liễu Liễu, ta không phải có ý đó, ta chỉ sợ ngươi sẽ gặp chuyện không may."
"Ta không sợ! Ta đã có suy nghĩ thế này cho dù có chuyện gì xảy ra ta cũng chỉ có thể nhận mệnh."
Cận Liễu Liễu bỗng nhiên buông lỏng tay ra, nàng nở nụ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng thê lương: "nếu ta biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, ta tình nguyện lúc trước không theo ngươi đến kinh thành, ít nhất sẽ không đau như vậy."
Cổ Vưu Chấn ôm nàng, ôm rất chặt : "Liễu Liễu, ngươi đừng nói nữa, đừng nói gì nữa."
Nhìn thấy Cận Liễu Liễu u sầu, trong lòng hắn đau như dao cắt, chỉ biết cho dù nàng có oán hận hắn đến mức nào hắn cũng chỉ có thể ôm lấy nàng, chỉ cầu nàng có thể dễ chịu một chút, một chút thôi cũng tốt.
Cận Liễu Liễu đem mặt chôn vào trong lòng hắn: "Phu quân, ngươi không yêu ta sao?"
Mặt Cổ Vưu Chấn đỏ lên, nói không ra lời.
"Phu quân, ngươi nếu không dám, ta sẽ Bá Vương ngạnh thượng cung nga."
Cổ Vưu Chấn "Xích" một tiếng bật cười: "Chỉ bằng ngươi? Ta thấy hay là thôi đi!"
Cận Liễu Liễu lại cười thuận tay vươn đến dưới bụng hắn, lại cầm cái vật đang đâm vào bụng nàng kia.
Nàng lúc này đã thông minh hơn rất nhiều, phát hiện chỉ cần làm như vậy ,Cổ Vưu Chấn ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
Nhưng nàng không đắc ý được lâu, đột nhiên nàng bị người ta ôm lấy, ném vào trên chỗ y phục Cổ Vưu Chấn mới vừa cởi ra: "Gia thật muốn nhìn một cái, xem ngươi chuẩn bị phương pháp gì để Bá Vương ngạnh thượng cung!"
Lúc này Cổ Vưu Chấn vứt hết mọi thứ ra khỏi đầu, muốn làm liền làm quản làm chi mấy cái hậu quả kia! Mặc kệ có hậu quả gì xảy ra hắn đều nguyện ý cùng Cận Liễu Liễu gánh vác!
Ai kêu hắn thích một nữ tử như thế, chỉ sợ thiên hạ không tìm thấy người thứ hai như vậy đâu!
Miệng hai người thân thiết dây dưa cùng một chỗ, giữa hai thân thể cũng tìm không thấy một khe hở, giống như là trời đất tạo ra như vậy, phù hợp như vậy.
"Nha!"
Hai người tình ý triền miên, xuôi gió xuôi nước, vật nhỏ của Cổ Vưu Chấn khẽ tiến vào trong thân thể Cận Liễu Liễu, hắn đang rất cao hứng, lại nghĩ rằng Cận Liễu Liễu đã sớm có kinh nghiệm nên không khống chế lực đạo, đổi lấy là một lực cản vô cùng lớn và tiếng khóc thét chói tai của Cận Liễu Liễu.
Cổ Vưu Chấn cứng người lại, đầu lưỡi cũng bắt đầu không thể lưu loát: "Liễu Liễu, ngươi, ngươi, ngươi như thế nào... Như thế nào vẫn là hoàn bích?"
Cận Liễu Liễu chỉ lo ấm ức khóc khóc, cũng không để ý đến hắn.
Cổ Vưu Chấn sửng sốt một lát, sau đó vội vàng rút ra, cúi đầu hôn lên mặt nàng, tìm mọi cách an ủi nàng.
Lại dỗ ,lại khuyên, phải dùng rất nhiều tâm sức mới làm cho Cận Liễu Liễu bình tĩnh trở lại.
Cổ Vưu Chấn nhìn Cận Liễu Liễu dưới thân hai mắt đã sưng lên, không biết có nên tiếp tục hay không.
Cận Liễu Liễu lại nói : "Phu quân, ta không thấy đau nữa."
Cổ Vưu Chấn nở nụ cười, nhéo cái mũi của nàng một chút: "đồ ngốc, giả mạnh làm gì, gia biết ngươi sợ đau nhất, cũng yêu nhất là khóc."
Hắn nằm xuống bên cạnh Cận Liễu Liễu, vươn tay ôm lấy nàng.
"Liễu Liễu, dường như trong cuộc đời gia chưa từng cao hứng như bây giờ."
Cận Liễu Liễu xoa xoa mắt, cười nói: "Ta cũng vậy."
"Liễu Liễu, gia thấy ngươi có vẻ đã trưởng thành không ít đâu."
"Đúng nha, ta đã cao lên rất nhiều."
Cổ Vưu Chấn xấu xa cười một tiếng: "Gia không phải nói vóc dáng."
Theo ánh mắt Cổ Vưu Chấn, Cận Liễu Liễu vội lấy tay che kín ngực: "Ngươi! Không được nói!"
"Sờ cũng đã sờ, hôn cũng đã hôn, vì sao không thể nói."
Cổ Vưu Chấn cười xấu xa kéo tay Cận Liễu Liễu ra, năm ngón tay lại lần nữa bao trùm lên nơi mềm mại trước ngực Cận Liễu Liễu.
Cười đùa, không biết khi nào thì hai người đã trở lại trạng thái chiến đấu.
Lần này, tuy rằng Cận Liễu Liễu vẫn đau, nhưng lại có thể chịu được.
Vì thế trên bãi sông, trừ bỏ tiếng nước chảy ào ào, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cành cây cháy bị nổ, lại nghe thấy tiếng nữ tử yêu kiều cùng tiếng thở dốc của nam tử, đến tận khi phương Đông chuyển sang màu trắng, mới yển kỳ tức cổ, bây giờ thu binh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...