Edit: Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Mọi người trên thuyền đều ngẩn ra, hiển nhiên là không dự đoán được sẽ có người nhảy xuống trước đám thủy thủ. Hàn Húc là người đầu tiên có phản ứng, ý thức được Cổ Vưu Chấn là người nhảy xuống, hắn e sợ Cổ Vưu Chấn sẽ gặp chuyện không may vội vàng gọi đám thủy thủ nhảy xuống nước cứu người.
Chỉ nghe những tiếng "Phù, phù" liên tiếp vang lên, vài thủy thủ cởi áo khoác nhảy xuống sông, không ngừng tìm kiếm Cận Liễu Liễu cùng người vừa giành nhảy xuống trước cứu người - Cổ Vưu Chấn - trong nước.
Thân làm chủ nhân, Quý Mẫn Chi vẻ mặt bối rối, nếu Cận Liễu Liễu thật sự xảy ra chuyện gì cho dù hắn và Hàn Thượng là huynh đệ tốt phỏng chừng cũng là không có cách nào đối mặt với Hàn Thượng được .
Nhất thời tất cả mọi người dồn xuống đuôi thuyền, một đám người đều khẩn trương nhìn chăm chú vào dòng sông lóng lánh ánh đèn, hy vọng có thể nhanh chóng thấy người từ dưới nước ngoi lên.
Mặt Hàn Thượng lại không biểu hiện cảm xúc gì, ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào mặt hắn lại không làm cho hắn đẹp lên chút nào mà càng khiến người khác cảm thấy không rét mà run.
"Lên đây! Lên đây!" Hứa Tam Nương nhoài người ra lan can, bỗng nhiên hưng phấn kêu to lên hoàn toàn không còn dáng vẻ như bình thường.
Mấy thuyền công lập tức chạy về phía đuôi thuyền kéo hai người rơi xuống nước lên.
"Liên phu nhân không có việc gì chứ!" Hứa Tam Nương bình thường đi đứng nhẹ nhàng khoan thai cư nhiên lại chạy cuống lên như trẻ nhỏ, vội vàng chạy về phía bóng dáng màu đỏ đang ngất xỉu kia.
Cổ Vưu Chấn cả người ướt đẫm đang dùng sức ấn vào ngực Cận Liễu Liễu, "Phốc, phốc" vài tiếng, Cận Liễu Liễu phun nước ra, suy yếu ho khan cật lực.
Đến lúc này thần sắc Cổ Vưu Chấn mới dịu lại, hắn ôm chặt Cận Liễu Liễu, thấy Hứa Tam Nương sốt ruột liền nhẹ giọng nói: "Nàng không sao rồi, mau đem nàng vào khoang thuyền thay y phục ướt ra quan trọng hơn."
"Mời đi bên này, khoang thuyền đã chuẩn bị xong." Một người hầu của Quý Mẫn Chi chạy nhanh nói.
Cổ Vưu Chấn ôm Cận Liễu Liễu, vừa muốn bước đi đã thấy một bóng người hiện lên đến đoạt lấy Cận Liễu Liễu trên tay Cổ Vưu Chấn, cười nói: "Làm phiền Cổ công tử, việc khác vẫn nên để ta tự làm."
Cổ Vưu Chấn mặt không đổi sắc, không nói chuyện, chỉ đi từng bước sang bên cạnh.
Hàn Thượng ôm Cận Liễu Liễu mang theo Hứa Tam Nương vào khoang thuyền, Hứa Tam Nương vội vàng cởi y phục ướt trên người Cận Liễu Liễu ra, dùng khăn ấm lau khô người cho nàng, sau đó lại lấy ngoại bào của Hàn Thượng mặc vào cho nàng trên người đắp một cái chăn thật dày.
Rất nhanh thuyền đã trở về bến, một đại phu bị kéo tới chẩn trị một hồi lâu mới nói không có việc gì chỉ là bị kinh hách, lại sợ sẽ bị phong hàn, vì thế liền kê một đơn thuốc toàn dược liệu trừ lạnh, an thần.
Bởi vì xảy ra chuyện không may, mọi người cũng đều không có tâm tình du ngoạn tiếp. Một đám người chờ ở bên ngoài chỉ đợi Hàn Thượng nói một tiếng không có việc gì là sẽ tự trở về nhà.
Một lát sau Hàn Thượng đi ra, cười nói: "đã khiến các vị bị sợ hãi, Liễu Liễu đã không sao rồi, ta chuẩn bị mang nàng về phủ ngay bây giờ để cho nàng tĩnh dưỡng thật tốt. Hôm khác sẽ mời mọi người uống rượu bồi tội."
Mấy người đều cười cáo lui, Hàn Húc nghe nói Cận Liễu Liễu đã vô sự liền nhẹ nhàng nói với Cổ Vưu Chấn: " không bằng Cổ công tử cũng đi thay bộ y phục ẩm ướt này ra đi lúc cập bến ta đã gọi người mang một bộ xiêm y sạch sẽ đến rồi, cẩn thận khỏi bị lạnh vẫn nên chú ý sức khỏe của mình."
Cổ Vưu Chấn gật gật đầu, vừa định theo một thủ hạ của Hàn Húc vào khoang thuyền thay quần áo, nửa đường lại bị Hàn Thượng cản lại: "Không nghĩ tới Cổ công tử lại có thân thủ tốt như vậy a, ta vẫn nghe nói thân thể Cổ công tử yếu nhược nhiều bệnh, nhiều năm nay vẫn phải ở nhà dưỡng bệnh. Không nghĩ tới lại có công phu dưới nước tốt như vậy, ngày khác cần phải tìm Cổ công tử bàn luận chuyện luyện võ một chút, không biết công phu của Cổ công tử như thế nào lần khác đến Tây Giao tỷ thí được không?"
" Được Lục điện hạ ưu ái tất nhiên cung kính không bằng tuân mệnh." môi Cổ Vưu Chấn đã lạnh đến sắp đông thành đá, tuy nhiên phong độ vẫn như cũ.
Hàn Thượng cười lạnh trong lòng một tiếng rời đi.
Cổ Vưu Chấn đi vào khoang thuyền thay xiêm y khô ráo, lại uống một chén canh gừng lớn, bắt đầu ý thức được vừa rồi mình có chút lỗ mãng.
Trước mắt bao nhiêu người nhảy vào trong nước cứu yêu thiếp của Lục điện hạ, chỉ sợ sẽ khiến cho mấy người nhàn rỗi có cơ hội nói chuyện. Tuy rằng Cổ Vưu Chấn không quan tâm mấy chuyện đó nhưng cha hắn sẽ suy nghĩ những lời đồn đại thế này tránh được vẫn tốt hơn.
Hắn có thể tưởng tượng ra khi về đến nhà cha hắn sẽ giận dữ như thế nào. Hắn có thể nói được gì đây? Nói là hắn không tự chủ được? Nói là thân thể hắn không chịu để đầu óc khống chế?
Cho dù người khác tin tưởng, cha hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Bất quá, chỉ cần Cận Liễu Liễu vô sự là tốt rồi.
Chỉ cần nàng vô sự là tốt rồi.
Cổ Vưu Chấn nhìn ngọn đèn trên bàn đến xuất thần, Cận Liễu Liễu vẫn cứ mơ mơ màng màng như vậy, lại còn rơi xuống sông giữa tháng giêng, hôm nay nếu không phải hắn nhảy xuống nước đúng lúc cho dù không bị chết đuối, chỉ sợ cũng bị đông chết.
Hắn thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng nghĩ rằng không biết bao giờ nàng mới có thể tự chăm sóc được cho bản thân.
"Thùng, thùng" hai tiếng, tiếp theo thanh âm Hàn Húc vang lên: "Cổ công tử, đã xong chưa?"
Cổ Vưu Chấn vội vàng đứng dậy, mời Hàn Húc vào phòng.
"Điện hạ mời, ta vừa uống canh gừng xong bây giờ đã không thấy lạnh nữa."
Hàn Húc mỉm cười: "Vậy là tốt rồi, bọn Lục đệ cũng đã đi rồi."
"Vâng."
Hàn Húc liếc mắt nhìn Cổ Vưu Chấn một cái, vẫn mỉm cười nói: "Cổ công tử chắc là động chân tình với Liên phu nhân kia rồi."
Cổ Vưu Chấn cả kinh đang muốn giải thích, lại thấy Hàn Húc tiếp tục nói: "Ta thấy nếu không phải chân tình thực sự chỉ sợ không có người nào trong đêm đông giá lạnh như thế này không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống nước đi cứu một cơ thiếp nhà người khác."
Cổ Vưu Chấn nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Điện hạ nói đùa, trong thời khắc nguy cấp như vừa rồi động thân cứu người thật sự chỉ xuất phát từ thiện ý mà thôi, cũng không có ý gì khác."
Hàn Húc cũng cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà chỉ mời Cổ Vưu Chấn trở về.
Còn Cận Liễu Liễu đã trở lại vương phủ, được an trí trên giường hảo hảo nghỉ ngơi. Hàn Thượng thấy vẻ mặt nàng tiều tụy cũng ngồi bên cạnh cùng nàng.
Một lát sau, Hứa Tam Nương bưng thuốc lên, Hàn Thượng liền nhẹ nhàng gọi: "Liễu Liễu, Liễu Liễu, ngồi dậy uống dược ."
Cận Liễu Liễu đang mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bên tai có người đang gọi nàng, nàng chợt nghĩ đến hình như mình rơi xuống nước, nước sông lạnh lẽo rất nhanh bao phủ lấy nàng, xiêm y trên người nàng ngày càng nặng giống như có cái gì đó kéo chân nàng xuống, chậm rãi rơi gần xuống đáy sông.
Nàng nghĩ rằng mình sắp chết đuối, nhưng là bỗng nhiên, một bàn tay bắt được nàng, một sức mạnh lớn kéo nàng lên trên. Sau đó "Xôn xao" một tiếng, nàng được bế lên thuyền.
Tiếp theo ý thức của nàng bắt đầu không rõ chỉ biết là bị một người ôm chặt vào trong ngực, nàng mơ mơ màng màng, dường như thấy mặt Cổ Vưu Chấn.
"Phu quân!" Cận Liễu Liễu kêu lên một tiếng, vội mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt Hàn Thượng lạnh như băng, còn có Hứa Tam Nương đang đổ mồ hôi lạnh, bối rối.
Cận Liễu Liễu cúi đầu.
Nàng lại phạm sai lầm .
Không khí ấm áp như gió xuân trong phòng đông lại giống như băng lạnh, Hứa Tam Nương và Cận Liễu Liễu nín thở không dám cử động.
Bỗng nhiên, Hàn Thượng nở nụ cười: "Liễu Liễu, nhanh uống hết thuốc đi rồi nghỉ ngơi sớm một chút."
Hứa Tam Nương dùng sức mạnh cố gắng giữ vững hai tay, đỡ Cận Liễu Liễu uống hết thuốc.
Hàn Thượng thân thủ sờ sờ mặt Cận Liễu Liễu: "Tốt lắm, nghỉ ngơi cho tốt đi, lần khác gia lại đến thăm ngươi."
Hứa Tam Nương đợi Hàn Thượng đi một lúc lâu mới dám thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Liên phu nhân, bây giờ phải làm thế nào mới tốt?"
Cận Liễu Liễu lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay người cứu ta, quả thật là phu..., Cổ công tử đúng không?"
Hứa Tam Nương nói: "phải thì sao, không phải thì như thế nào? Ngươi nghĩ đến hắn nhiều như vậy có gì tốt cho ngươi không? Quên đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Cận Liễu Liễu nghe lời nằm xuống, nhưng trong đầu nàng chỉ tràn đầy hình ảnh mờ ảo khuôn mặt ướt sũng nước của Cổ Vưu Chấn.
Lần này, ước chừng nàng phải ở trong phòng dưỡng bệnh đến chục ngày. Bởi vì nàng vẫn chưa hết quỳ thủy, toàn thân lại bị ngấm nước lạnh, không khỏi nhiễm bệnh, Hứa Tam Nương ước chừng để cho nàng tĩnh dưỡng hơn một tháng, cả ngày lại bắt nàng uống thuốc Đông y.
Đến tận một tháng sau nàng mới được ngừng thuốc, Hứa Tam Nương mới cho phép nàng ra ngoài viện đi dạo.
Từ hôm đó trở đi Hàn Thượng cũng không tới nữa. Cận Liễu Liễu có chút sợ hãi khi nhìn thấy hắn, bởi vậy hắn không đến ngược lại nàng càng cao hứng.
Hứa Tam Nương không nói gì thêm, chỉ mỗi ngày mời thầy giáo tốt nhất đến dạy Cận Liễu Liễu học thi họa.
Nàng nói: "Liên phu nhân nếu không thể ra ngoài ở trong phòng vẽ tranh viết chữ là tốt nhất ."
Cận Liễu Liễu còn nhỏ ham chơi, tuy rằng rất muốn đi ra ngoài dạo chơi một chút nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
Một hôm, Cận Liễu Liễu luyện viết chữ được nửa ngày, lôi kéo Hứa Tam Nương đang thêu hoa trong sân nói chuyện, bỗng nhiên thấy giữa không trung cách đó không xa có vài con diều bay lên.
"Nha!" Cận Liễu Liễu đột nhiên đứng lên nhìn mấy con diều kia đến xuất thần.
"Liên phu nhân muốn thả diều ? Hôm nay trời có gió lớn rất hợp để thả diều."
Cận Liễu Liễu lại lắc lắc đầu: "Ta không muốn thả."
Hứa Tam Nương thấy nàng buồn bã ỉu xìu ngồi xuống, trong lòng có chút không đành lòng.
Nàng biết thời gian này Cận Liễu Liễu luôn buồn rầu thất thần, ban ngày còn có thể nói chuyện với bọn họ mấy câu, nhưng đến buổi tối nàng liền luôn cầm quyển sách ngồi một mình cũng không xem chỉ nhìn chằm chằm vào ánh nến ngẩn người.
Sau đó đến khuya cũng không đi ngủ trừ phi Hứa Tam Nương gọi nàng một tiếng nàng mới vâng dạ buông sách đi ngủ.
Hứa Tam Nương biết Cận Liễu Liễu đang bị bệnh tương tư. Nhưng nàng thân là thiếp thất của Lục hoàng tử lại nảy sinh tình ý với một nam tử khác.
Hứa Tam Nương không dám tưởng tượng Cận Liễu Liễu nếu cứ tiếp tục như vậy Hàn Thượng sẽ đối xử với nàng như thế nào.
Hứa Tam Nương rất thích Cận Liễu Liễu, cũng bởi vì thích mới càng lo lắng cho tương lai của Cận Liễu Liễu.
Nàng vừa định khuyên nàng (Cận Liễu Liễu) mấy câu nữa đã thấy có vài bóng người đi vào cửa viện, người đi trước chính là Hàn Thượng một thân áo trắng, mừng rỡ khôn xiết nàng (Hứa Tam Nương) vội vàng kéo Cận Liễu Liễu đứng lên hành lễ với Hàn Thượng.
Thoạt nhìn tâm tình Hàn Thượng không tồi, trong tay còn cầm một con diều, từ xa đã vẫy Cận Liễu Liễu nói: "Liễu Liễu, lại đây thả diều ."
Cận Liễu Liễu không muốn đi, nhưng lại bị Hứa Tam Nương đẩy một cái buộc lòng phải bước về phía trước từng bước.
Khi Hàn Thượng đến gần cũng nhìn ra tinh thần Cận Liễu Liễu tựa hồ không tốt lắm, hắn nói: "tại sao tĩnh dưỡng lâu như vậy sắc mặt vẫn tái nhợt?"
Cận Liễu Liễu miễn cưỡng cười nhẹ một cái, Hàn Thượng nhìn nàng ánh mắt lại bắt đầu lộ ra lãnh ý, hắn vẫn cười nhưng Cận Liễu Liễu lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Liễu Liễu vẫn nên vào nhà nghỉ ngơi thêm một chút đã, ngoài này gió lớn lại nhiễm lạnh thật không tốt. Đến đây, tiểu vương đưa ngươi vào nghỉ tạm." Hàn Thượng bắt lấy cánh tay Cận Liễu Liễu, quay đầu lại nói với những người khác: "Các ngươi không được vào theo."
Cận Liễu Liễu bị Hàn Thượng lôi vào phòng, nàng có thể cảm giác được toàn thân Hàn Thượng tản ra hơi thở lạnh như băng, nhưng lại không thể nghĩ ra được mình làm sai chỗ nào.
"Ta còn tưởng rằng đã lâu như vậy Liễu Liễu ngươi vẫn là Liễu Liễu trước đây, ai mới là chủ tử chân chính của ngươi, không nghĩ tới ngươi lại trung tâm với hắn như vậy a."
Thanh âm Hàn Thượng lạnh như băng. Hắn không ngốc, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra Cận Liễu Liễu đang mắc bệnh tương tư, cũng biết người nàng tương tư là ai.
Cận Liễu Liễu cúi đầu không nói, nàng không biết nên nói cái gì, chỉ biết là nàng cảm thấy tại thời điểm như thế này nói cái gì cũng không tốt.
Hàn Thượng bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào trong lòng: "Tiểu vương tung hoành biết bao nhiêu bụi hoa còn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào như ngươi. Ta thấy hay là trước tiên cứ để ngươi trở thành nữ nhân của tiểu vương đã rồi nói sau."
Kinh nghiệm của hắn cho hắn biết đại bộ phận nữ nhân đều khắc sâu hình ảnh nam nhân đầu tiên của mình.
Việc Cận Liễu Liễu nảy sinh tình ý với một nam tử khác làm cho lòng tự trọng cao ngạo của hắn phải chịu khuất nhục lớn. Hắn nhìn cặp mắt to trong suốt của nàng giống như là đang khiển trách hắn.
Hắn cảm thấy dường như mình đang làm một chuyện phi thường đáng xấu hổ nhưng lửa giận cùng lòng đố kị trong hắn đã đan vào một chỗ làm cho hắn mất đi lý trí.
Hắn chờ đã lâu.
Cận Liễu Liễu lặng yên không một tiếng động.
Nàng cứ mở to đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Hàn Thượng giống như cái người đang bị cởi xiêm y không phải là nàng.
Hàn Thượng bị ánh mắt của nàng nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên liền cầm một cái khăn tay bịt kín hai mắt Cận Liễu Liễu lại, sau đó tiếp tục cởi xiêm y hai người.
Cận Liễu Liễu đã trưởng thành rất nhiều, vòng eo của nàng càng thêm mềm nhỏ, làn da mềm mại mịn màng, lưng và đùi cũng thon hơn rất nhiều cảm giác thật tốt.
Đặc biệt trước ngực từ một đôi bồ câu nhỏ trước kia đã dần dần thành hình bất tri bất giác đã lớn hơn rất nhiều.
Hàn Thượng tự nói với bản thân: ta không làm gì sai, nàng là người của ta, nàng là người của ta, ta muốn làm gì cũng được.
Nhưng khi hai tay phủi lên da thịt nàng, lại bắt đầu có chút run run.
Hai mắt Cận Liễu Liễu bị bịt kín không thể nhìn thấy gì, chỉ biết là trên người đột nhiên lạnh lẽo, một đôi bàn tay nóng bỏng đang tàn sát bừa bãi trên người nàng.
Nàng biết không thể động thủ đánh hắn, cũng không thể liều chết chống lại hắn.
Cho dù Cận Liễu Liễu không muốn sống nữa cũng không thể mặc kệ Hứa Tam Nương chịu tội cùng nàng.
Ai biết nếu nàng chống cự sẽ liên lụy đến bao nhiêu người?
Nàng vẫn không nhúc nhích, trong lòng lại nghĩ tới cái nhà rách nát ở cố hương.
Thân thể Hàn Thượng bao trùm lên người Cận Liễu Liễu, Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng nhích lại gần, nhưng cả người lại sợ tới mức nổi da gà, lạnh đến nỗi khiến cho nàng hốt hoảng.
Tuy rằng bị khăn che mắt nhưng nàng vẫn nhắm chặt mắt lại, không hiểu được phải làm thế nào một hàng lệ không tiếng động chảy xuống.
Nàng nghĩ rằng: tại sao mình lại khóc đâu?
Thực quái!
Nàng đã chuẩn bị tốt, chuẩn bị tiếp nhận hết thảy mọi chuyện sẽ xảy ra.
Cái gì phải đến cũng sẽ đến.
Muốn trốn cũng trốn không thoát .
Nàng tự nói như vậy với chính mình, nhưng vẫn không cách nào ngăn nước mắt chảy xuống được.
Cận Liễu Liễu có thể cảm giác được Hàn Thượng đang tách hai chân mình ra một thanh âm chói tai đã lên đến cổ họng chuẩn bị thét ra tiếng.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy vội tới ngoài phòng, một thanh âm la lớn: "Điện hạ! thư khẩn tám trăm dặm! Tây Bắc đã xảy ra chuyện!"
Hàn Thượng mới vừa rồi còn não nóng mục hôn bỗng nhiên nhảy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc xiêm y chạy vội ra ngoài.
Cận Liễu Liễu cảm thấy dường như mình mới trở lại từ quỷ môn quan, toàn thân không tự giác run run .
Nàng bỗng nhiên kéo khăn bịt mắt xuống, "Ô ô" khóc rống lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...