Ra Tường Ký Mạc Mạc Vô Vũ Full

Edit: Linhxu

Beta: ss Vi Tiểu Bảo

Cận Liễu Liễu lúc gần chạng vạng đã ăn rất nhiều đồ ăn có dầu mỡ, buổi tối lại bị ép uống rất nhiều rượu, mới vừa rồi lại bị gió lạnh thổi qua đã sắp nhịn không được. Hiện tại lại ngồi trên nhuyễn kiệu lung lay, trong bụng càng thêm cảm giác điên đảo.

Nhìn vẻ mặt nàng khó chịu Hàn Thượng cũng hiểu ra, vì thế cỗ kiệu đi được một chút, liền phân phó người đi mang canh tỉnh rượu đến, sau đó vừa xuống kiệu đã ôm lấy Cận Liễu Liễu đi vào phòng trong.

Cận Liễu Liễu đã say đến có chút mơ hồ, nàng như là đã quên hiện tại mình đang ở nơi nào, cư nhiên thân thủ xoa xoa mặt Hàn Thượng, nói: "A Bảo, sao mặt của ngươi lại biến dạng như vậy?"

Hàn Thượng biết A Bảo trong miệng Cận Liễu Liễu là chỉ đại đệ đệ của nàng. Vì thế cũng lơ đễnh ngược lại cười nói: "Ta đây vốn trông như thế nào a?"

"Vốn? Vốn hẳn là mày rậm mắt to, khoẻ mạnh kháu khỉnh, không giống như bây giờ, vẻ mặt rất giống nữ nhân." Cận Liễu Liễu nghiêm trang nói.

Hứa Tam Nương đi theo phía sau mồ hôi lạnh đều đã muốn thấm đẫm áo, thầm nghĩ phải làm cho Cận Liễu Liễu ngậm miệng lại.

Ai ngờ không đợi Hàn Thượng đáp lời, Cận Liễu Liễu lại nói tiếp: "Hiện tại khuôn mặt này rất đẹp mắt, bất quá ngươi so với tỷ tỷ ngươi còn đẹp hơn không thể như thế được!"

Hàn Thượng cười ha ha, hắn luôn luôn tự hào nhất với diện mạo của mình, hiện tại nghe thấy Cận Liễu Liễu say rượu nói lung tung, lại có thể biến đổi biện pháp khích lệ hắn đẹp trai đã sớm cao hứng không thôi.

"Ngươi ghen tị đệ đệ đẹp hơn ngươi?"

"Mới không phải đâu! Mẹ ta kể nữ nhi nếu có khôn mặt đẹp thì phải là họa thủy.Namnhi nếu so với nữ nhân còn đẹp hơn, cũng không chừng vẫn là họa thủy."

Mồ hôi lạnh của Hứa Tam Nương đã bắt đầu chảy xuống thành giọt, lại không có biện pháp đi lên cản Cận Liễu Liễu chỉ có thể ở phía sau lo lắng suông.

Nhất thời bọn họ đã đi vào phòng trong, Hàn Thượng quẹo vào một gian tự mình ngồi ở nhuyễn tháp vẫn đem Cận Liễu Liễu ôm vào trong ngực. Cận Liễu Liễu nói hắn là họa thủy hắn tuyệt không mất hứng, ngược lại càng thêm vui vẻ.

Chỉ có Hứa Tam Nương là đáng thương, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trong ra ngoài.

Nàng cũng biết Cận Liễu Liễu nhu thuận, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói nàng hoàn toàn không thể uống rượu. Hiện tại nghe thấy nàng nói lung tung chỉ sợ nàng sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo, lo lắng mãi không thôi.

Hàn Thượng sờ soạng mặt Cận Liễu Liễu nói: "Có thể có nam tử đẹp hơn Liễu Liễu, chỉ sợ trên đời này là không thấy nhiều lắm đâu."

Hứa Tam Nương theo Hàn Thượng đã nhiều năm, biết hiện tại Hàn Thượng còn có thể cùng Cận Liễu Liễu nói mê sảng chỉ có thể chứng minh đêm nay Hàn Thượng rất hưng trí, hơn nữa cũng thực rõ ràng buổi tối Cận Liễu Liễu hát một khúc đã hấp dẫn toàn lực chú ý của hắn.


Ai, nếu có thể dừng như vậy sau đó ngày mai hãy đến thì thật tốt! Nói vậy, Hứa Tam Nương nàng cũng có thể dạy Cận Liễu Liễu thật tốt, cũng không phải lo lắng đề phòng như vậy.

Lại nghe Cận Liễu Liễu nói: "Ta đã thấy nga, ta thật sự gặp qua."

Thanh âm của nàng yêu kiều mềm mại, mang theo cảm giác say rượu, nghe vào trong tai Hàn Thượng chỉ cảm thấy mềm yếu tận xương, không khỏi tiếp lời nàng: "Nga? Ngươi gặp qua ai?"

"Một người rất tốt đó, vẫn thường giúp ta, lúc tay ta bị thương còn giúp ta bôi thuốc. Hắn có bộ dạng rất đẹp, thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn còn tưởng rằng hắn là hái hoa tặc." Cận Liễu Liễu nói xong lại cười ra tiếng: "Khanh khách, khanh khách."

Hàn Thượng cảm thấy tâm động, biết người Cận Liễu Liễu nói là hắn.

Cận Liễu Liễu lại thở dài, nói: "Bất quá, ta cũng đã lâu không có gặp được hắn, không biết hiện tại hắn có tốt không."

Hàn Thượng thoáng có chút giật mình: "Ngươi, ngươi không phải đã nhìn thấy hắn ở kinh thành sao?"

"Người kia? Vương gia hay là điện hạ kia sao?" Cận Liễu Liễu bỗng nhiên kiên định nói: "Người kia chỉ là có vẻ ngoài giống hắn mà thôi, nhưng là căn bản không phải hắn nga. Ta nhận ra được người kia a. Trong ánh mắt đều có thể nhìn thấy sự ấm áp tuyệt đối không phải người ta nhìn thấy ở kinh thành đâu."

Hàn Thượng trầm mặc, nét cười trên mặt đã có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng lạnh xuống dưới.

"Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?"

"Đương nhiên. Bất quá cũng thật sự là kỳ quái trên đời làm sao có thể có hai người giống nhau như vậy?"

"Vậy trong hai người họ Liễu Liễu thích ai hơn?"

"Tất nhiên là hái hoa tặc, người tốt như vậy cũng không được gặp nhiều đâu." Trên mặt Cận Liễu Liễu lộ ra nụ cười: "Ngươi không hiểu được hắn, hắn còn dạy ta rất nhiều thứ."

"Nga? Cái gì vậy?"

"Ta không nói cho ngươi biết! Không thể nói !"

"Ngươi nói một chút cho ta nghe xem."

"Không thể, đều là, đều là những điều khiến người ta thẹn thùng gì đó." Ánh mắt Cận Liễu Liễu ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh.


Trong lòng Hàn Thượng có chút rung động, theo ánh mắt Cận Liễu Liễu, hắn giống như cũng về tới thời gian Cận Liễu Liễu ở Cổ gia, nhìn nàng ngốc nghếch hồ đồ làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

"Liễu Liễu, ngươi còn muốn nhìn thấy hắn không?" Hắn thân thủ vuốt tóc Cận Liễu Liễu.

Cận Liễu Liễu gật gật đầu: "Đương nhiên muốn! Ta vẫn còn chưa nói lời cảm tạ với hắn! Hắn giúp ta nhiều như vậy! Khanh khách."

Nàng vừa cười, lại duỗi tay lại sờ mặt Hàn Thượng: "Kỳ quái a, kỳ quái, A Bảo như thế nào càng nhìn ngươi càng không giống A Bảo?"

Hàn Thượng ha ha nở nụ cười: "A Bảo đã lớn đấy thôi. Ngươi khi còn nhỏ cũng có bộ dáng không giống bây giờ a."

"Thật không?" Cận Liễu Liễu có chút mơ hồ.

"Đương nhiên, không tin ngươi sờ nữa thử xem." Không biết vì sao bị Cận Liễu Liễu sờ khắp mặt như vậy, trong lòng hắn nhưng lại phá lệ cảm thấy cao hứng.

Cận Liễu Liễu còn thật sự nghe lời hắn, tiếp tục sờ soạng vài cái.

Hứa Tam Nương không thế nào nghe hiểu được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, nhưng là nàng có thể cảm giác được hơi thở trên người Hàn Thượng có một cái gì đó rất khác, giống như trong nháy mắt ôn nhu hơn rất nhiều, cũng ấm áp hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên nha hoàn bưng lên một canh chén tỉnh rượu đến, Hứa Tam Nương sợ phá hủy không khí tốt giữa hai người, lập tức vẫy vẫy tay ý bảo nha hoàn mang đi.

Nhưng Hàn Thượng tai thính mắt tinh đã sớm nghe được tiếng bước chân của nha hoàn từ bên ngoài, vì thế liền cao giọng nói: "Đem canh tỉnh rượu vào đây đi."

Hứa Tam Nương đành phải tiếp nhận canh tỉnh rượu tự mình mang vào.

Đã thấy Cận Liễu Liễu cười thiên chân vô tà, lười biếng nằm ở trong lòng Hàn Thượng bộ dáng như làm nũng xấu hổ, mà vẻ mặt Hàn Thượng lại có vẻ hưởng thụ không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng.

"Điện hạ, để ta giúp Liên phu nhân uống đi."

"Không, để ta."

Hứa Tam Nương đành phải bưng khay đứng ở bên cạnh Hàn Thượng, nhìn hắn cầm thìa bạc nhẹ nhàng múc một thìa thổi nguội đưa đến bên miệng Cận Liễu Liễu: "Liễu Liễu, uống chút canh có thể tỉnh rượu ."


Cận Liễu Liễu lại cười thanh thúy như tiếng chuông bạc: "Ta mới không say rượu đâu."

Hàn Thượng cũng cười: "đúng, đúng, ngươi không say.Vậy hiện tại ngươi có đói bụng hay? Uống chút canh có thể làm đồ ăn khuya ."

Hứa Tam Nương chỉ cảm thấy đêm nay Hàn Thượng xa lạ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì chính là nghiêm trang bưng khay.

Cận Liễu Liễu vừa nghe thấy có canh uống, vì thế cũng cao hứng: "Ta muốn uống canh."

Hàn Thượng nhân thể đem một thìa canh tỉnh rượu đút vào miệng Cận Liễu Liễu, nàng uống xong lại ngay cả mày cũng nhíu lại: "chua, chua, ta muốn không uống."

Canh tỉnh rượu này chủ yếu nấu bằng dấm, cho nên vị chua là chủ yếu.

Hàn Thượng lại dỗ nàng: "Ngươi lại uống một ngụm, ta cam đoan không chua."

Bất chấp tất cả, trước dỗ nàng uống xong giải cảm giác say quan trọng hơn.

Cận Liễu Liễu lại chu cái miệng nhỏ nhắn lên vẻ mặt ủy khuất.

Hàn Thượng thấy biểu tình này của nàng, lại cảm thấy như là mình là đang khi dễ nàng, vội vàng buông thìa xuống: "được, được, không uống, không uống."

Trong lòng Hứa Tam Nương lại sợ hãi than một tiếng, khi nào thì Hàn Thượng lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, lại còn là đối với chính cơ thiếp của mình?

Nếu không phải Hứa Tam Nương tận mắt nhìn thấy nàng nhất định sẽ nói rằng đây là người khác.

Đồng thời, Hứa Tam Nương cũng có thể khẳng định trước đây Hàn Thượng cùng Cận Liễu Liễu nhất định từng có cái gì đó, tuyệt đối không phải là Hàn Thượng gặp Cận Liễu Liễu lần đầu ở kinh thành.

Bất quá dựa vào vị thế hiện nay của nàng mà nói, nàng tự nhiên là biết cái gì nên, cái gì không nên nói. Cận Liễu Liễu có thể được Hàn Thượng yêu thích đối nàng (Hứa Tam Nương) chỉ có lợi không có hại, nàng cũng cao hứng a.

Hàn Thượng phất phất tay để cho Hứa Tam Nương đem khay mang đi. Nàng bưng khay vừa muốn xoay người lại nghe thấy thanh âm Cận Liễu Liễu hờn dỗi nói: "ngực ta thật là khó chịu, giống như có cái gì muốn dâng lên vậy."

Hứa Tam Nương hít một ngụm lãnh khí cũng bất chấp thân phận, một tay vội vàng đặt khay lên cái bàn cạnh nhuyễn tháp, đoạt lấy Cận Liễu Liễu nói với hàn thượng: "Điện hạ, Liên phu nhân sợ là muốn nôn, người hãy để ta đỡ nàng vào bên trong."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Cận Liễu Liễu duỗi cổ miệng hé ra, "Oa" một tiếng, nôn, cũng nôn lên áo choàng của Hàn Thượng từ đầu đến chân.

Tim Hứa Tam Nương ngừng đập mấy nhịp, nàng cơ hồ cảm thấy mình và Liên phu nhân cách tử thần không xa .

Trời ạ! Trời ạ! Trước mặt Hàn Thượng mặt nôn mửa đã đành, cư nhiên!

Cư nhiên còn ói ra người hắn!


Nàng và Liên phu nhân nhất định một người cũng không chạy được!

Trời ạ! Trời ạ!

Nhưng tóm lại Hứa Tam Nương vẫn phản ứng, vội vàng gọi vài nha hoàn bên ngoài tới, vừa tự mình động thủ ôm Cận Liễu Liễu đỡ sang một bên, vừa bận rộn cởi chiếc áo choàng bị bẩn của Hàn Thượng ra.

Động tác của Hứa Tam Nương rất nhanh nhẹn, cơ hồ không để cho người ta có cơ hội để ý, Hàn Thượng cũng chưa thể phản ứng lại thì trên người mình cũng đã không còn cái áo choàng bẩn, ngay cả giầy cũng đã được thay bằng một đôi dép sạch sẽ.

Hai ma ma đã mang cái vật bị ô bẩn đốt đi, sau đó dùng chổi quét sạch sẽ. Tiếp theo hai nha hoàn liền bưng nước trong lại, lau rửa ba lần, lại dùng khăn khô lau sạch sẽ.

Xử lý xong toàn bộ, cũng bất quá là chỉ trong chớp mắt, đợi cho tất cả đều sạch sẽ Hàn Thượng mới có phản ứng lại.

Hứa Tam Nương quỳ gối xuống: "Điện hạ thứ tội, thiếp thân chưa dạy được Liên phu nhân thật tốt mới có thể để cho nàng mạo phạm điện hạ, mong điện hạ thứ tội."

Hàn Thượng lại cười khẽ một tiếng: "Quên đi, không có chuyện gì. Tiểu vương còn muốn đa tạ đêm nay Liễu Liễu đã uống rượu, bằng không ta sẽ không ý thức được nguyên lai đây mới là Cận Liễu Liễu mà ta thích. Ngươi vĩnh viễn đều không đoán được tiếp theo nàng sẽ nói cái gì, sẽ làm cái gì. Đương nhiên, cũng không thể đoán được khi nào thì nàng sẽ làm cho ngươi chật vật một phen."

Hứa Tam Nương nơm nớp lo sợ quỳ gối, lại kinh ngạc nghe thấy trong thanh âm Hàn Thượng thật sự không có một chút ý tứ tức giận.

"Tam Nương, ngươi đứng lên đi. Không cần khẩn trương. Đây cũng không phải lỗi của ngươi. Cứ không kiêng nể người ta như vậy mới là Cận Liễu Liễu thôi. Ha ha." Hàn Thượng cư nhiên phá lên cười ha ha.

Hứa Tam Nương khẩn trương đứng lên, nhìn thấy áo choàng mới tỳ nữ đưa tới cho Hàn Thượng, vội vàng tiếp nhận tự mình động thủ mặc vào cho hắn.

"Tam Nương, như thế này vẫn nên đem canh tỉnh rượu cho nàng uống hết đi, bằng không sáng mai nàng nhất định sẽ phải tìm đại phu đến xem. Bây giờ là năm mới vẫn là đừng quá kinh động ."

"Vâng, thiếp thân đã biết." Hứa Tam Nương vội vàng trả lời.

"Được rồi, các ngươi gột rửa cho nàng, dọn dẹp một chút rồi cho nàng ngủ đi. Tiểu vương đi về trước." Hàn Thượng thay quần áo sạch sẽ, liền chuẩn bị đi trở về chính viện.

Hứa Tam Nương cùng mấy nha hoàn, ma ma lập tức quỳ xuống tiễn hắn.

Hàn Thượng đi đến cửa phòng, bỗng dừng lại quay đầu nói: "Đúng rồi, Tam Nương."

"Dạ."

"chuyện đêm nay chuyện đừng nói cho nàng, đừng làm nàng sợ."

"Vâng. Thiếp thân đã biết."

Hứa Tam Nương nhìn Hàn Thượng đi xa, rất lâu sau mới có thể thở dài ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, nhìn Cận Liễu Liễu đang nằm lệch qua một bên trên nhuyễn tháp hãy còn ngủ rất ngọt ngào, nhớ lại tình hình vừa rồi, bất đắc dĩ nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui