Ra Tường Ký Mạc Mạc Vô Vũ Full

Edit: Linhxu

Beta: ss Vi Tiểu Bảo & meott

Nhất thời Lục hoàng tử, hay chính là hái hoa tặc, đi đến nháy mắt với Cận Liễu Liễu một cái ý bảo nàng không cần lộ ra. Sau đó làm bộ dạng đứng đắn lên tiếng: "Các vị miễn lễ."

Vì thế, Vạn Chính lại nhấc thân mình nặng nề đứng lên, chỉ lên quả cầu trên mái hiên.

Vạn Chính có chút nơm nớp lo sợ nói: "Lục điện hạ chớ trách móc, tiểu nữ không biết điện hạ đến đây nên mới có thể vui đùa ầm ĩ ở trong viện, quấy nhiễu điện hạ, xin thứ tội thất lễ."

Lục hoàng tử cười ấm áp như gió xuân: "Vạn lão bản không cần sợ hãi, ngươi cũng biết cuộc đời tiểu vương có hai thứ thích nhất, đó là cái gì?"

Vạn Chính không hổ là người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, trong triều từ trên xuống dưới, quan to quý nhân yêu thích gì không thể không rành mạch. Nhưng hắn không biết Lục hoàng tử có ý gì, chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói: "Điện hạ?"

Lục hoàng tử lại mỉm cười: "Vạn lão bản cứ nói không ngại."

"Lục điện hạ tôn trọng võ công, yêu thích mỹ nhân, trong thành không ai không biết."

Lục hoàng tử ngửa đầu cười ha ha: "Không sai, nhiều năm qua tiểu vương say mê võ nghệ, không tránh khỏi được cái này mất cái khác, lại chỉ có một thứ có thể làm cho tiểu vương dừng luyện võ, thậm chí trời có sập xuống cũng không sợ, chỉ có thể là mỹ nhân. Hiện tại nhìn thấy thiên kim nhà Vạn lão bản, tiểu vương đã sớm cảm thấy chuyến đi này không tệ, làm sao có thể trách móc?"

Vạn Chính vừa nghe Lục hoàng tử khích lệ nữ nhi nhà mình, chỉ cảm thấy trên mặt sáng rọi dị thường, nụ cười cũng sáng lạn như ánh nắng mặt trời: "Điện hạ thật sự đã quá khen."

Lục hoàng tử lại nói: "Đặc biệt vị tiểu thư mặc y phục màu hoàng hạnh đứng ở phía sau, quả thực giống như Tây Thi tái thế, không biết Vạn lão bản có thể cho biết khuê danh được không?"

Vạn Chính sửng sốt: "A, này, vị kia..."

Lúc này Cổ Vưu Chấn vẫn đứng ở phía sau cách Lục hoàng tử không xa nhìn thoáng vào trong viện, xác định người Lục hoàng tử nói chính là Cận Liễu Liễu, liền lên tiếng: "Điện hạ, vị nữ tử kia cũng không phải là tiểu thư gì, nàng là tiểu thiếp nhà thảo dân."

Lục hoàng tử làm bộ như ngạc nhiên quay đầu lại: "Nguyên lai là tiểu thiếp của Cổ công tử! Cổ công tử thật sự là có phúc lớn mà, có thể có mỹ quyến như hoa này, cho dù ngày mai có đột tử, cũng là đáng giá. Đáng tiếc a, đáng tiếc! Tiểu vương nhiều năm qua tự nhận đã thấy hết mỹ nhân thiên hạ, không nghĩ tới thế nhưng lại chưa từng thấy nữ tử như hoa như ngọc thế này. Thật sự là điều đáng tiếc lớn nhất cuộc đời, đáng tiếc a, đáng tiếc."

Hắn vừa nói, vừa lộ ra biểu tình phi thường tiếc hận. Quay đầu liếc mắt nhìn lại Cận Liễu Liễu một cái, hắn lại nói: "Không biết vị phu nhân này, xưng hô như thế nào?"

Lúc này Vạn Chính đã đuổi tất cả mọi người trong sân đi, còn mình lén lút đi đến ngoài cửa nhã gian.

Cổ Vưu Chấn do dự một chút, nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm Vạn Chính ho khan thật mạnh, mới nói: "Tiện nội họ Cận."

"Nguyên lai là Cận phu nhân. Tiểu vương thật sự là hâm mộ Cổ công tử, chẳng những bản thân sinh ra tuấn tú lịch sự, còn có thể có mỹ thiếp như vậy bên cạnh. Cổ công tử có thể được cho là hưởng hết phúc phần nhân gian."

Cổ Vưu Chấn không nói gì trong lòng đã bắt đầu hiểu được, Lục hoàng tử này là đang công khai đòi người .

Thời kì này quan to quý nhân vẫn đang lưu hành đưa tặng cơ thiếp. Hiện tại Lục hoàng tử đã nói đến như vậy Cổ Vưu Chấn chẳng lẽ không hề biết đạo lý?

Trong lòng hắn đã sáng tỏ, vì thế thử thăm dò nói: "Điện hạ thật sự là quá khen, trong phủ điện hạ, chỉ một tiểu tỳ cũng so với tiểu thiếp thảo dân đẹp hơn vạn phần. Chúng ta là người đến từ nơi hương dã, không rõ cái gì là mỹ mạo kiều nhan. Huống chi phụ thân thảo dân đang hãm sâu tù oan, đến nay sinh tử chưa biết, cho dù có được Tây Thi tái thế, cũng không thể làm cho thảo dân khoái hoạt hơn phần nào."

Lục hoàng tử nhẹ nhàng vuốt cằm, một đôi mắt hoa đào nhìn lướt qua Cổ Vưu Chấn, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cổ công tử là người thông minh, lệnh tôn làm quan nhiều năm, ở trong triều rất được khen ngợi, nói vậy phụ hoàng cũng có thể hiểu được đạo lý trong đó. Chỉ cần..."

Cổ Vưu Chấn lúc này không nhìn thấy mặt mình, nhưng là hắn có thể đoán dự đoán được biểu tình hiện tại của hắn nhất định không còn gì tốt hơn: "Chỉ cần điện hạ có thể nhìn rõ mọi việc, ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu."

"Cổ công tử quả nhiên là người thông minh, chính là không biết là người trong phủ có thấy thế hay không."

Lục hoàng tử cười ha ha: "Tiểu vương đi về trước, hôm nay xem vài món bảo bối này, tiểu vương đều thích. Chính là hiện tại tiểu vương còn phải đi nơi khác dự tiệc, chỉ sợ không tiện trực tiếp lấy đi, buổi sáng ngày mai chẳng biết có tiện không, phiền toái Cổ công tử giúp đưa đến nhà ta?"


"Thảo dân vinh hạnh."

Lục hoàng tử cười vài tiếng, mang theo tùy tùng đi thẳng.

Cổ Vưu Chấn quỳ xuống cung tiễn, đợi cho Lục hoàng tử đi thật xa cũng không có đứng dậy.

Vạn Chính đợi cho Lục hoàng tử đi thật xa, lại vui vẻ ra mặt chạy vội vào phòng, hắn mới vừa rồi vẫn đứng ở bên ngoài nhã gian, nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại giữa Lục hoàng tử cùng Cổ Vưu Chấn.

Hắn vội vàng túm Cổ Vưu Chấn đang quỳ đứng dậy: "Chấn nhi! Ngươi quả nhiên là cát nhân thiên tướng a! Hiện tại cha ngươi được cứu rồi! Được cứu rồi!"

Cổ Vưu Chấn lại không có biện pháp cười to giống như Vạn Chính, hắn cố gắng giật khóe miệng lên, lại chỉ cảm thấy trên mặt như đang co rúm lại.

"Chấn nhi a, sáng sớm ngày mai, ngươi liền mang theo vài món đồ cổ này, đưa đến quý phủ Lục điện hạ đi. Còn có tam thiếu phu nhân, ta sẽ cho mợ ngươi lấy ra vài món trang sức, làm cho nàng xinh đẹp một chút, ngày mai làm cho Lục điện hạ càng thêm cao hứng. Hắn càng cao hứng, cha ngươi liền có một phần hy vọng a!"

Vạn Chính càng nói thần thái càng bay lên, mấy ngày nay tới giờ rốt cục cũng gặp được một tia sinh cơ, hắn quả thực cao hứng không ngừng được.

Phải biết rằng, hắn luôn luôn có quan hệ tốt với tỷ phu. Từ trước, Cổ Bân giúp hắn giới thiệu bao nhiêu tông đại mua bán. Sau khi Cổ Bân bị bỏ tù, hắn cũng hiểu được thế nào là tri ân báo đáp, vẫn tiêu tiền tìm người giúp cho Cổ Bân ở trong tù có thể được thoải mái.

Hiện tại Lục hoàng tử đã muốn ngầm ý bảo bọn họ chỉ cần đưa Cận Liễu Liễu qua là có thể góp lời trước mặt hoàng thượng. Quả thực giống như trời cao rớt xuống một khối vàng mà không phải là mưa vàng.

"Lục điện hạ luôn luôn thích mỹ nhân, chỉ là vì hắn hàng năm không ở kinh thành, cậu ngươi mới không có được vinh hạnh thân cận. Bằng không, ta đã sớm mua vài mỹ nhân, tự mình đưa tới phủ hắn.

Ngươi vẫn không ở kinh thành cho nên có khả năng không biết. Kỳ thật ở trước mặt hoàng thượng, Lục hoàng tử so với Thái tử cùng Tam hoàng tử còn được sủng ái hơn. Lúc trước Lục hoàng tử có ý nghĩ kỳ lạ rời nhà trốn đi, hoàng thượng chẳng những không trách hắn rời khỏi hoàng cung, còn ngàn dỗ vạn dỗ tìm hắn trở về. Lại vì dỗ hắn cao hứng, ban cho hắn một khối đất phong lớn nhất để cho hắn tiêu diêu tự tại.

Chỉ cần hắn nguyện ý ở trước mặt hoàng thượng nói mấy câu, đừng nói căn bản là tỷ phu vô tội, cho dù là có tội lớn mất đầu, cũng có thể trực tiếp đặc xá !"

Vạn Chính cả người đều kích động, nói chuyện ngữ tốc cũng càng lúc càng nhanh: "Không nghĩ tới ngươi lần này lên kinh dẫn theo một tiểu thiếp mỹ mạo, còn có thể có công dụng lớn như vậy. Thật sự là trời không tuyệt đường người a! Chấn nhi, cậu xem ngươi, căn bản chính là một phúc tinh a!"

Cổ Vưu Chấn vẫn buồn rầu im lặng nghe Vạn Chính nói chuyện. Nghe đến đây hắn cười khổ một chút, muốn tiếp lời nói chuyện cũng rất nhẹ, rất nhẹ thở dài một tiếng.

Vạn Chính lúc này mới phát hiện, biểu tình cháu ngoại có chút không được tự nhiên, nhìn kỹ căn bản là không có một tia cao hứng.

Vạn Chính trầm mặt xuống: "Chấn nhi, ngươi không phải là đang luyến tiếc tiểu thiếp kia đi?!"

Cổ Vưu Chấn làm sao dám thừa nhận: "Cậu! ta làm sao có thể chứ?"

"Không phải là tốt nhất! Mặc kệ ngươi bỏ được cũng tốt, không cam tâm cũng thế. Tiểu thiếp kia ngày mai là nhất định phải đưa đến quý phủ Lục hoàng tử! Một tiểu thiếp thôi, về sau cậu tiêu tiền mua cho ngươi người tốt nhất! Đừng nói là một tiểu thiếp, cho dù là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần có thể cứu cha ngươi, ngươi đều phải ngoan ngoãn đem nàng tống xuất đi! Ngươi trăm ngàn đừng nói cho cậu, ngươi là cái loại người bởi vì háo sắc mà bất hiếu!"

"Cậu! Chấn nhi không dám!"

"Tốt lắm, ngươi hiện tại liền cùng cậu đi đem tin vui này nói cho cha ngươi!"

"Cậu!"

"Một khắc cũng không được chậm trễ!" Vạn Chính căm giận nói xong, liền nhanh chóng tiêu sái đi xuống lầu, dặn hạ nhân chuẩn bị xe.

Cổ Vưu Chấn không dám có lời dị nghị, chỉ có thể đi theo Vạn Chính đi đại lao Hình bộ.

Cổ Bân nghe được Vạn Chính nhỏ giọng nói xong, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng hiện lên thần thái khác thường: "Thật sự là ông trời có mắt, ông trời có mắt a!"

Vạn Chính cũng vui vẻ nói: "Đúng vậy tỷ phu, ta đã nói Chấn nhi là phúc tinh của ngươi! Hôm qua chúng ta còn quan tâm đến chuyện sinh con gì đó, hiện tại việc này cũng không cần nóng nảy! Chờ ngươi ra ngoài, chúng ta lại tìm cho Chấn nhi vài nữ tử mỹ mạo, đến lúc đó muốn sinh bao nhiêu thì có bấy nhiêu!"


Cổ Bân cười lắc đầu: "Không nên, không nên, chuyện nối dõi tông đường này, sao có thể để cho bọn nữ tử không biết rõ gia thế này làm đâu? Chờ ta ra ngoài, liền phái người đón Thục Phương lên kinh thành, làm cho vợ chồng son bọn chúng hảo hảo đoàn tụ. Ta cũng có thể thanh thản ổn định, sống thanh thản dưỡng già."

Thục phương là khuê danh của Lý thị, Cổ Vưu Chấn nghe đến đó, ngay cả biểu tình chán ghét cũng làm không được. Hắn chỉ cảm thấy thật vô cùng bất đắc dĩ.

Nay ngay cả Cổ Bân cũng đã biết việc này, hắn đã muốn đâm lao phải theo lao. Cận Liễu Liễu đã xác định phải bị tiễn bước .

Cổ Vưu Chấn trước mặt hiện lên mặt vị Lục hoàng tử kia. Nếu có khả năng hắn đã muốn đem khuôn mặt kia đập cho bầm dập !

Không, mặt mũi bầm dập đều không thể tiêu trừ mối hận trong lòng hắn!

Hắn bắt đầu hối hận, vì sao không để cho Lê Tuyền nửa đường đi đem Cận Liễu Liễu trở về nhà!

Chẳng thà để cho Cận Liễu Liễu về nhà đi gả cho những người khác, hắn cũng không khó chịu giống như bây giờ!

Muốn hắn đem Cận Liễu Liễu trở thành một món lễ vật, một thứ vật phẩm, như món hàng đổi lấy tính mạng cha bảo bối của hắn, hai tay dâng tặng cho cái kẻ nhìn đã muốn đánh-Lục hoàng tử!

Cửa nhà quan sâu như biển. Huống chi là một hoàng tử!

Ai biết trong nhà hắn có bao nhiêu mỹ quyến như hoa? Ai biết trong nhà hắn có mấy ác phụ? Ai biết hắn có thể cảm thấy hứng thú với Cận Liễu Liễu được bao lâu?

Cơ hồ đến ông trời cũng không biết Cận Liễu Liễu sau khi vào nhà hắn, còn có thể còn sống đi ra ngoài được hay không?

Cổ Vưu Chấn cảm thấy tim mình đang chảy máu.

Nhưng dù máu có chảy như thế nào được chứ?

Cha hắn đang ở trong lao lý, thái tử lại bỏ qua không muốn xen vào nữa. Nay hy vọng duy nhất của bọn họ chính là Lục hoàng tử.

Bọn họ phải làm cho Lục hoàng tử vui vẻ, hắn vui vẻ có lẽ sẽ có thể nói ra mấy lời tốt ở trước mặt hoàng thượng, mà những lời này có lẽ có thể khiến cho Cổ Bân được thả ra ngoài.

Cổ Vưu Chấn không có lựa chọn thứ hai!

Vạn Chính biết mục đích của chính mình đã sắp đạt được, liền lại bỏ lại một ít ngân lượng cho Cổ Bân. Sau đó mang theo Cổ Vưu Chấn về nhà.

Trên đường, hắn nói: "Chấn nhi, cậu hiểu được cảm thụ của ngươi. Nhưng làm người như chúng ta có một số việc không thể theo ý mình được. Nhưng ít ra chúng ta có thể cho cha ngươi về nhà bình an. Chấn nhi, ngươi nói phải không?"

Hốc mắt Cổ Vưu Chấn có chút nóng lên: "Cậu, Chấn nhi hiểu được ."

"Đứa nhỏ kia, kỳ thật cậu nhìn cũng thích. Không nói bộ dạng xinh đẹp, ngay cả tính tình cũng tốt, mợ ngươi nói nàng rất nghe lời, nói cái gì đều nghe, dạy cái gì cũng hiểu. Cậu cũng không đành lòng tiễn bước nàng như vậy. Nhưng là hiện tại chúng ta chỉ có thể tận lực cấp cho nàng chút bạc, lại dạy bảo nàng chút đạo lý, giúp cho nàng sau khi đi đỡ phải khổ."

Hai người trở lại điếm đồ cổ Vạn Nhớ. Vạn Chính liếc mắt một cái, Cổ Vưu Chấn chỉ có thể nặng nề đi đến phòng nghỉ. Vạn Chính muốn chính mồm hắn nói cho Cận Liễu Liễu chuyện này, mà hắn (Cổ Vưu Chấn), cũng đáp ứng rồi.

Nhưng hắn vừa mới lên lầu, đã bị một cánh tay tráng kiện chặn đường.

"Lê công tử." Cổ Vưu Chấn thản nhiên ôm quyền.

"Không dám nhận, không dám nhận, tại hạ sinh ra lỗ mãng, không dám xưng là công tử?"


Khuôn mặt vốn luôn tươi cười của Lê Tuyền trầm xuống: "Ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi muốn đem Liễu Liễu đưa cho Lục hoàng tử gì đó hay không?"

Mặt Cổ Vưu Chấn không chút thay đổi: "Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào? Đây là việc nhà của ta, không nhọc Lê công tử quan tâm."

"Việc nhà? Việc nhà là phải đem Liễu Liễu tặng cho người ta! Còn nói nàng là người nhà của ngươi? Quả thực là chê cười!"

"Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm như vậy sao?" Cổ Vưu Chấn như rống lên, cặp mắt thâm thúy cơ hồ phải phóng xuất toàn bộ thống khổ cùng không cam lòng ra hết.

Lê Tuyền hơi chút giật mình, đánh giá ánh mắt hắn cùng hai đấm run nhè nhẹ, thanh âm hòa hoãn một ít: "Vậy ngươi để cho ta mang nàng đi!"

"Ta không làm được!"

"Ta còn tưởng rằng Cổ huynh thương Liễu Liễu !"

"Ta không thể để cho nàng đi theo ngươi. Việc cho tới bây giờ chỉ có như vậy mới có thể cứu một mạng của cha ta."

"Ngươi cũng nói, đây chỉ khả năng."

"Cho dù chỉ có một tia cơ hội, ta cũng sẽ không buông tay."

"Hừ."

"Liễu Liễu cũng không phải đi chịu chết, ngươi cũng biết nàng là được đưa đến quý phủ Lục hoàng tử."

"Đúng vậy, Liễu Liễu có nhiều hy vọng có thể chim trĩ biến thành phượng hoàng! Tương lai nói không chừng, còn có thể làm Vương phi đâu! Chỉ cần nàng có cái kia phúc khí có thể sống cho đến lúc đó!"

"Nếu ngươi là ta! Ngươi sẽ làm như thế nào đây? Trơ mắt nhìn cha mình đi chịu chết? Cũng không muốn nghĩ một chút biện pháp đi cứu hắn?"

Lê Tuyền không nói .

Cổ Vưu Chấn cũng không thèm nhắc lại, chính là nhấc chân tiếp tục lên lầu.

"Phu quân." Thanh âm Cận Liễu Liễu từ hành lang lầu hai truyền đến.

Nguyên lai hắn cùng Lê Tuyền khắc khẩu một phen đã sớm thu hút các nàng đến đây.

Cổ Vưu Chấn cơ hồ không thể đối mặt với cặp mắt to trong suốt của Cận Liễu Liễu, hắn cảm thấy là khắp thiên hạ tức nhất nhân!

"Liễu Liễu, chúng ta trở về phòng đi, gia có chuyện phải nói với ngươi."

Cận Liễu Liễu gật đầu, quay đầu liếc mắt nhìn Lưu thị một cái, Lưu thị nhẹ nhàng mà nói: "Ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ gọi ngươi. Mợ có một ít trang sức muốn cho ngươi."

Cổ Vưu Chấn mang theo Cận Liễu Liễu đi vào phòng, đóng chặt cửa phòng.

Một lát sau hắn lại đi nhanh đi tới cửa, mạnh mẽ mở cửa ra, nói với mấy người Lưu thị đang ở bên ngoài tò mò muốn nghe lén: "Mợ, mời ."

Lưu thị có chút xấu hổ mang theo Vạn Trân Trân, Vạn Đình Đình đi về phòng. Cổ Vưu Chấn lại đóng cửa lại, đi trở về trong phòng bắt đầu nói chuyện .

"Liễu Liễu, có chuyện ta nhất định phải nói cho ngươi."

"Ngươi muốn đem ta đưa cho cái vị Lục điện hạ hôm nay sao?"

"Ngươi làm sao mà biết được?"

"Mợ tìm ta nói, nàng nói các ngươi muốn đưa ta đi, nói như vậy lão gia có thể trở về bình an." Thanh âm Cận Liễu Liễu giống như đang nói một chuyện rất bình thường, không có gì không thoải mái.

"Liễu Liễu, ta, ta thực xin lỗi ngươi."

"Phu quân có phải hay không, ta đi nhà Lục điện hạ, cha ngươi có thể về nhà?"


"Có khả năng rất lớn, chúng ta chỉ có thể tạm thời thử một lần."

Cận Liễu Liễu không nói lời nào, nàng không phải đặc biệt hiểu được chân tướng chuyện này. Nhưng là Cổ Vưu Chấn sẽ không lừa nàng. Nói cách khác, nàng đi nhà Lục hoàng tử kia cha hắn có thể được về nhà.

Lục hoàng tử, vì sao muốn nàng đi?

Mới vừa rồi cái nháy mắt của hắn đã muốn nói cho nàng, nàng không có nhận sai người. Cái nam tử tuấn tú mặc áo bào trắng kia chính là hái hoa tặc Vân Thượng Phi.

Cận Liễu Liễu đã muốn hiểu được hàm nghĩa chân thật của hái hoa tặc, nàng vốn cơ hồ đã muốn quên mất người này. Nhưng vì sao hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn muốn phu quân mình đem nàng đưa cho hắn.

Vân Thượng Phi muốn làm cái gì?

Vì sao hắn - một vị Lục hoàng tử lại đi làm hái hoa tặc?

Dựa vào suy nghĩ của Cận Liễu Liễu thì cho dù nàng có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra.

Nàng càng thêm không hiểu vì sao Vân Thượng Phi lại chọn nàng.

Cận Liễu Liễu biết mình có vài phần tư sắc so với nữ tử bình thường, so với rất nhiều nữ tử cũng phải nói là đẹp hơn một ít, nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi.

Mặc kệ Vân Thượng Phi là hái hoa tặc cũng tốt, là Lục hoàng tử cũng tốt, đều không có khả năng có khát cầu như vậy với nàng. Nàng cũng không phải là mỹ nhân khuynh thành, lại càng không thuộc nhóm tuyệt sắc mỹ nữ.

Cận Liễu Liễu luôn luôn áp dụng thái độ bỏ mặc đối với những chuyện không hiểu rõ. Vì thế, tuy nàng suy nghĩ vấn đề này một chút, cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Dù sao nghĩ không ra, rõ ràng không thèm nghĩ nữa .

Nhưng là có một việc nàng cần phải hiểu được, vì thế nàng hỏi: "Phu quân, nếu cha chàng trở về chàng sẽ cao hứng sao?"

"Đương nhiên cao hứng, chúng ta lên kinh lần này không vì nghĩ biện pháp cứu cha ta ra sao? Nhưng là, nếu muốn ngươi..."

Cận Liễu Liễu ngắt lời hắn: "Phu quân, ta nguyện ý đi phủ Lục hoàng tử."

"Liễu Liễu?"

Nàng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ nàng không có một chút không vui nào.

Cổ Vưu Chấn lại trầm mặc, trong sự trầm mặc có mang theo nghi hoặc, bất mãn cùng khổ sở.

Đúng vậy, khổ sở.

Vì sao thấy Cận Liễu Liễu thoải mái mà đáp ứng đi quý phủ Lục hoàng tử như vậy trong lòng hắn lại thấy khổ sở. Thật giống như hắn bị bỏ rơi, lại giống như một mảnh chân tình của mình bị người ta từ bỏ vất sang một bên.

Cận Liễu Liễu không biết hiện tại trong lòng Cổ Vưu Chấn tràn ngập tâm tình rối rắm khổ sở. Nàng chỉ biết là nàng không muốn phải nhìn Cổ Vưu Chấn vì chuyện của Cổ lão gia mà khổ sở .

Cổ lão gia về nhà, Cổ Vưu Chấn sẽ cao hứng. Như vậy Cận Liễu Liễu cũng sẽ cao hứng. Mà chỉ cần nàng đi chỗ Vân Thượng Phi gì đó, Cổ lão gia có thể về nhà, vì sao nàng không muốn?

Cho dù nơi đó có núi đao biển lửa, Cận Liễu Liễu nàng cũng không sợ!

Chỉ cần Cổ Vưu Chấn có thể một lần nữa trở lại như khi nàng mới biết hắn, bộ dạng cà lơ phất phơ, cơ hồ làm cho người ta tức giận nhưng lại làm cho nàng hoài niệm là được.

Chỉ cần như vậy là được!

Chỉ là trong lòng Cận Liễu Liễu có một nghi vấn. Nàng rốt cuộc có nên đem chuyện Lục hoàng tử chính là hái hoa tặc Vân Thượng Phi nói cho Cổ Vưu Chấn hay không?

Nếu nói cho hắn, hắn có thể hay không nghĩ đến nàng đang nói giỡn? Hay là người si nói mộng?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui