Khi xe dừng lại, Đồng Kết nhịn không được hỏi: "Không phải muốn đi xem chó sao"
Cô nhìn nhìn ra bên ngoài, khung cảnh ngoài cửa sổ với trong trí nhớ của cô đã tới hai lần biệt thự này có chút khác.
Trang Tử Vũ đậu xe, liếc mắt nhìn khuôn mặt không mấy cảm xúc của cô.
Vừa mới ở bãi đỗ xe công ty, cô chớp chớp mắt nhìn anh hỏi đi đâu, anh cố ý nói: "Đến nhà anh xem chó."
Đồng Kết gần như tỉnh táo lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ rõ nhà anh có con Labrador rất ầm ĩ hoạt bát, cô căn bản không phải đối thủ của nó.
Xuống xe, Trang Tử Vũ đứng ở màn hình trước của nhà, bên trong truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng, anh nói: "Tôi đang ở cửa."
Cửa mở ra, Trang Tử Vũ mang theo Đồng Kết đẩy cửa tiến vào. Vừa vặn, thấy Trang Tử Nghiên từ trong nhà đi ra, trên mặt xinh đẹp mang theo ôn nhu ý cười, nhìn thấy Đồng Kết hơi dừng một chút.
"Bạn em." Trang Tử Vũ ngắn gọn giải đáp nghi vấn, tiếp theo ý bảo: "Văn kiện chị yêu cầu “
Trang Tử Nghiên nhìn tập văn kiện trong ngực Đồng Kết đang ôm khiến lực chú ý bi phân , Trang Tử Nghiên nhận văn kiện, nói cảm ơn với Đồng Kết sau đó vội vàng quay lại trong nhà.
Trang Tử Vũ cùng Đồng Kết còn đứng ở trước căn nhà ghỗ.
Lúc này, ven tường truyền đến tiếng vang rất nhỏ .
Đồng Kết tò mò qua xem, lúc này mới phát hiện có tòa nhà gỗ nhỏ nằm dưới dàn dây leo xanh mướt, chú chó Labrador ló đầu cùng hai chân trước bước ra, háo hức nhìn Trang Tử Vũ.
Hóa ra, bây giờ được Trang Tử Nghiên nuôi nấng.
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Trang Tử Vũ thu hồi tầm mắt từ chuồng chó, cúi đầu cùng cô nhìn nhau: "Còn không xem một chút sao"
"Hả." Đồng Kết còn tưởng rằng có thể thoát, đi đến phía trước đi rồi hai bước, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy kéo về trước mặt
Cô nghi hoặc ngẩng đầu và thấy ý cười thoáng qua trong ánh mắt của anh, tiếp theo hơi thở của anh tới gần nhiệt độ trên môi khiến cô mơ màng.
Ngón tay thon dài luồn qua mái tóc mềm mại sau gáy của cô.
Đồng Kết sờ sờ môi nóng lên dựa vào trước ngực anh, trái tim hỗn loạn nhảy lên giống như tình yêu mùa thu vừa chớm nở.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở của Trang Tử Nghiên: "Sao các em còn đứng ở bên ngoài, vào đi."
Đồng Kết sợ tới mức theo bản năng lui ra cách anh vài bước, gương mặt đỏ lên, sợ rằng vừa nãy Trang Tử Nghiên thấy bọn họ thân mật.
Trang Tử Vũ thản nhiên nhìn chị mình, nói với Đồng Kết ở phía sau: "Vào thôi."
Cơm trưa ăn ở nhà Trang Tử Nghiên.
Chị em hai người tự mình xuống bếp.
Đồng Kết đứng ở bên cạnh Trang Tử Vũ, yên lặng nhìn anh rửa sạch sạch sẽ thịt cá tuyết cho lên giấy bạc đã bôi sẵn dầu ô liu, rắc lên ít muối trắng, tiêu đen, rau thơm.
Đồng Kết nhỏ giọng hỏi anh: "Anh Tử Vũ , anh còn có thể nấu ăn sao ?"
"Ở nước ngoài học được." Trang Tử Vũ từ trong tay cô cầm lấy nước cốt chanh, tưới lên thịt cá , nghe được cô ở bên người, anh dường như không quá vui.
Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói thoáng trở nên ôn nhu: "Cắt xong chanh chưa ?”
"Xong rồi." Đồng Kết đem lát chanh có độ dày đều nhau đưa cho anh, nhìn anh cẩn thận trải lên cá.
Đôi tay kia, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Từ ngón tay đến sườn mặt, nhìn anh nấu ăn như vậy rất đẹp.
Đồng Kết đỏ mặt và suy nghĩ lung tung.
Trang Tử Nghiên ở đối diện đang làm salad không nhịn được nhìn cô một cái, vừa thu hồi ánh mắt thì bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Trang Tử Vũ
Anh xoay người, đeo bao tay chịu nhiệt, đem món cá tuyết nướng được bọc kĩ cho vào lò đã được làm nóng từ trước.
Nướng xong thịt cá, giấy bạc mở ra , trên bàn cơm lập tức tràn ngập vị tươi mát của hương chanh.Món salad rau củ đầy màu sắc được bày trên đĩa thủy tinh trong suốt, suy xét đến việc Trang Tử Vũ phải lái xe về, Trang Tử Nghiên lấy nước ngọt có ga có trong tủ lạnh.
Đồng Kết yên tĩnh ăn cá Trang Tử Vũ gắp cho.
Trang Tử Nghiên nhìn cô, bỗng nhiên nhớ ra nói: "Chị nhớ ra rồi, em hiện tại ở làm ở bộ phận Đinh Phong đúng không? Hình như có lần ở vườn quýt có gặp qua."
Trí nhớ Trang Tử Nghiên từ trước đến nay không tồi.
Ở công ty đi làm chính là anh trai, lần ở vườn quýt mới là Đồng Kết, Đồng Kết nhìn nhìn Trang Tử Vũ khẽ gật đầu.
Anh thật là xấu, làm cho đối tượng cô nói dối lại nhiều thêm một người.
Sau khi ăn xong, Trang Tử Vũ đem Đồng Kết đưa về chung cư dưới lầu.
Đồng Kết dùng đầu ngón tay xoa xoa dây an toàn, nhìn nhìn anh, thấy anh không nói chuyện, liền cúi đầu mất mát chậm rãi cởi bỏ nút thắt, chuẩn bị xuống xe.
Tay sắp đụng tới cửa xe, Trang Tử Vũ gọi lại cô: "Đồng Kết."
Đồng Kết kinh hỉ thu hồi tay, xoay người, đỏ mặt, nhắm mắt lại, hàng mi dài giống cánh con bướm nhẹ nhàng rung động.
Trang Tử Vũ chỉ muốn số điện thoại của cô.
Biết Đồng Kết giả mạo Đồng Triết, số điện thoại trong di động khiến anh cảm thấy rất xa cách.
Không nghĩ tới Đồng Kết hiểu lầm.
Anh hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú đang ngượng ngùng chờ đợi trước mặt, trong lòng ngứa ngáy, chậm rãi tiến lại gần.
TáKhi tách ra, anh khẽ liếm cánh môi dưới ướt át của cô.
Đồng Kết mềm mại nửa dựa vào trước ngực anh, mơ hồ nỉ non: "Anh Tử Vũ , anh thật tốt, còn nhớ rõ địa chỉ nhà em."
Từ nhà Trang Tử Nghiên mà anh đi một mạch không cần hỏi.
Anh đương nhiên nhớ rõ.
Sau khi chia tay, có rất nhiều lần anh bảo tài xế cố tình chọn đường vòng chạy qua đây, mỗi lần trải qua, tự giễu, không cam lòng, bực bội ,thiếu chút nữa làm anh cúi đầu.
Anh ngồi ở ghế sau, mỗi khi quay đầu thấy văn kiện, sẽ nhớ tới mưa gió mùa thu anh đã từng ở trong xe dùng văn kiện che lại, và cúi đầu hôn cô.
*****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...