Sông nước cuồn cuộn chảy qua dưới sự bao vây của mặt trời màu đỏ, mặt sông giống như một chiếc gương đồng bẻ cong, phản chiếu cảnh vật bên trên đều trở nên mơ hồ không rõ. Trúc đốm xanh mướt khắp vườn lúc này đã biến thành màu đỏ thẫm. Tiểu lộ trong Bích Hoa trạch uốn lượn như rồng, quanh co khúc khuỷu lan mãi ra xa rất xa.
Ta nắm chặt hai tay, khóe môi hơi khô run nhè nhẹ.
Ta quay người lại.
Người kia mặc khinh y trắng như tuyết, gió thu thổi qua, lá rụng phấp phới đầy đường, đai ngọc bên hông, lụa mỏng chỗ góc áo bay múa theo gió.
Một đường tàn hồng cuối cùng nơi chân trời dần dần biến mất. Thái dương rốt cuộc hoàn toàn ẩn vào nơi giao giới trời nước. Bóng đêm bên bờ sông bốc lên sương trắng mịt mù. Cỏ lau bị bao vây trong đêm đen yên tĩnh, thân hình mảnh khảnh vẫn bị gió thổi lay động khe khẽ. Gió ngừng, vẻ mặt y thanh viễn mà bình tĩnh.
Y ôn nhu cười với ta. Đôi mắt sáng ngời như nước sông đêm trăng.
“Xin lỗi, trở về chậm một chút.”
Đầu ta nháy mắt như nặng ngàn cân, thân thể phảng phất cũng hòa tan theo tịch dương lặn xuống. Chân lảo đảo, ta lùi lại một bước, lắc lắc đầu, người mới đứng vững.
Một lão tẩu lấy đồ đánh lửa từ trong túi áo cũ nát, đốt sáng đèn lồng hai bên đường. Ánh lửa lấp lánh, chập chờn trên áo, trên mặt y. Quần áo của y là màu trắng. Thuần khiết như bông tuyết bay múa ngập trời mùa đông.
Cảm giác ngạt thở. Trong ngực như có một hơi không cách nào thở ra. Ta muốn lớn tiếng kêu la, muốn hưng phấn mà hoan hô, muốn ra sức lắc lắc hai tay để phát tiết sự vui sướng mình không cách nào nói ra miệng. Nhưng mà, ta có thể làm, chỉ là đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn y. Sợ chớp mắt một cái, hết thảy lại sẽ tan thành tro bụi. Nét cười của y thong dong trấn định như vậy, phảng phất hết thảy sự tình đều chưa từng phát sinh. Y chưa từng rời đi, mà ta chưa từng thương tâm.
Ta cắn răng, run rẩy nói: “Ngươi… vì sao không chết?” Hoàn Nhã Văn hơi sửng sốt, y đại khái không ngờ ta sẽ nói như vậy, vẻ tươi cười trên mặt dần dần trở nên ảm đạm: “Ta cho là ngươi sẽ vui.”
“Ta sẽ vui?” Ta bất chấp tiếng Cửu Linh hít sâu một hơi phía sau, ra sức rống lên, “Ta làm sao cảm thấy vui vẻ? Vốn ta cho là ngươi đã chết, ta buồn xong rồi, về sau ta có thể yên tâm sống không vướng không bận! Nhưng ngươi lại quay về khi ta đã quên ngươi, sau này ta còn phải nơm nớp lo sợ ngươi ngày nào đó phải chăng lại sẽ chạy đi nhảy biển nhảy núi! Ngươi có biết là ngươi làm quá đáng lắm không?!”
Tinh quang chiếu đầy dưới đất, đó là bọt nước chảy ra trong trời đêm thâm thúy, phun châu nhả ngọc trên xiêm y của hai người. Trong mắt Hoàn Nhã Văn tràn ngập áy náy và nhu tình: “Xin lỗi, ta chưa bao giờ nghĩ đến nếu ngày kia ta chết… sẽ có người buồn vì ta.”
Vừa nghe thấy thanh âm cực kỳ dịu dàng kia của y, mũi ta không khỏi hơi cay cay, thoáng cái lao vào lòng y mà ôm chặt lấy, vùi mặt trước ngực y: “Ngươi là đồ ngu ngốc! Đại ngu ngốc!” Tay Hoàn Nhã Văn nhẹ nhàng khoát lên eo ta, nói: “Thật sự không dám tưởng tượng, ngươi cư nhiên sẽ khóc vì ta. Ta cảm thấy rất hạnh phúc… Thật sự rất hạnh phúc.” Ta ôm y càng chặt hơn, nước mũi nước mắt chùi hết lên quần áo của y, miệng vẫn không chịu thua mà lớn tiếng ồn ào: “Nước mắt của ta không đáng tiền, cho dù khóc vì ngươi, cũng chẳng có gì khó được!” Hoàn Nhã Văn ôn nhu nói: “Không phải nước mắt của ngươi không đáng tiền, mà là ngươi yêu ca ca cực sâu đậm, cho nên mới rơi lệ vì y.”
Vừa nhắc đến người này, ta cũng không biết mình là thế nào, chỉ cảm thấy hỏa khí bốc lên, đẩy Hoàn Nhã Văn ra, cả giận nói: “Ta ghét y!” Hoàn Nhã Văn nói: “Nếu không yêu, từ đâu mà hận?” Ta nhất thời không thể đáp gì, chỉ đành nói: “Ta không muốn nói chuyện này.” Y thấy ta không muốn đàm luận đề tài này nữa, liền dời đề tài: “Ngươi phải đi xa sao?” Ta mới nhớ tới mình đã chuẩn bị hành lý và ngựa, nhưng mục đích ta đi là báo thù cho Nhã Văn. Lúc này cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ lăng lăng nhìn y.
Y cười đến có chút tiều tụy: “Đích xác, Ôn công tử ở chỗ chúng ta đã rất lâu. Nếu ngươi muốn rời khỏi, ta cũng không cách nào ngăn cản. Chỉ là vừa nãy ta gặp Tư Đồ Cầm Sướng cùng mấy bằng hữu, họ muốn gọi ta đến dùng bữa, Ôn công tử có bằng lòng theo ta hay không?” Ta nói: “Y là muốn mời ngươi, lại chưa nói phải dẫn ta theo.” Hoàn Nhã Văn nói: “Không, họ đều rất muốn gặp gỡ ngươi.” Ta nói: “Họ muốn hay không chẳng liên quan đến ta, ta chỉ muốn biết, ngươi có muốn để ta đi?” Ta vừa nói xong câu này liền cảm thấy mình rất kỳ quái, ta để ý cảm thụ của y như vậy từ khi nào? Quả nhiên, y kinh ngạc nhìn ta hồi lâu, mới cười nói: “Nhã Văn đương nhiên cầu còn không được.”
Hoàn Nhã Văn dẫn ta đến một phố lớn phồn hoa. Trời sớm đã tối đen, nhưng phố này vẫn giăng đèn kết hoa, người đi nối gót. Lúc ta đang định hỏi y chúng ta phải đi đâu, một tiểu cô nương mặc váy thêu hoa sen đột nhiên đi đến trước mặt y, đỏ mặt nói: “Hoàn công tử, ta… ta… ta…” “Ta” cả buổi vẫn chưa nói câu kế tiếp. Lúc này, ta lại nhìn thấy một nhóm cô nương tuổi tác xấp xỉ nàng đứng phía sau, đang vây thành một vòng, ríu ra ríu rít không biết đang nói những gì, chỉ là bọn họ trông đều thập phần kích động, có hai cô nương khá lớn mật lại đã cười ra tiếng, thanh âm giòn giã, đặc biệt dễ nghe.
Hoàn Nhã Văn lại không hề kinh ngạc, nho nhã lễ độ nói: “Cô nương cứ nói đừng ngại.” Cô nương kia nghe y nói ôn nhu như thế, không nhịn được ngẩng đầu nhìn nhìn y, kết quả tầm mắt vừa vặn chạm nhau, nhất thời khẩn trương, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, mặt càng đỏ hơn: “Ta… không không, chúng ta đã làm một số điểm tâm ngọt, muốn mời huynh đi… đi ăn…” Nghe nàng nói, miệng ta suýt nữa không ngậm được – đây không phải là bắt chuyện rõ ràng sao?
Ta liếc mắt nhìn nhìn Hoàn Nhã Văn, thầm nghĩ y hôm nay nếu dám đáp ứng, ta lập tức tẩn cho y một trận ngay nơi này – dù sao y cũng chẳng đánh trả. Nhưng nghĩ lại, ta làm gì mà phải đánh y? Hoàn Nhã Văn y còn không thành thân thì sẽ biến thành biến lão quang luôn… Không, y còn có Nghê Thường công chúa. Có công chúa rồi, y còn dám hoa tâm? Công chúa đối đãi y không tồi, nếu y chạy đi với mấy tiểu cô nương xấu hổ này, ta nhất định thay nàng bênh vực kẻ yếu.
Cũng may Hoàn Nhã Văn không tệ như ta nghĩ, chỉ uyển chuyển nói: “Tại hạ hôm nay đã có hẹn với bằng hữu, chỉ sợ không cách nào bồi cô nương rồi, hôm khác có thời gian, nhất định phụng bồi.” Mấy câu này tuy là khách sáo, nhưng ngữ khí lại cực kỳ thành khẩn, đủ nể mặt tiểu cô nương, cũng duy trì hình tượng của mình. Trên mặt cô nương nọ không lộ ra vẻ ủy khuất, đoán trong lòng không hề nghĩ như vậy. Nàng lại hỏi: “Hoàn công tử là… muốn chơi lễ với người trong lòng sao?”
Ta không sao ngờ được, sau khi nàng nói câu này, mặt Hoàn Nhã Văn thoáng chốc lại đỏ lên, ngay cả nói chuyện cũng hơi bối rối: “Tại hạ đúng là nghĩ như vậy, chỉ là…” Nói đến đây thì không còn phần sau. Cô nương kia thấy y không nói, có chút xấu hổ mà nở nụ cười: “Là như thế này à… chúng ta không biết… cho nên, cho nên… có lỗi với Hoàn công tử rồi. Công tử lúc nào có thời gian nhất định phải tới hàn xá làm khách đấy.” Hoàn Nhã Văn lơ đãng gật đầu, cô nương kia liền chạy mất.
Ta nghi hoặc nhìn Hoàn Nhã Văn, hỏi: “Ê, hôm nay là lễ gì vậy? Sao ngươi cũng không nói với ta?” Nào biết y căn bản giống như không nghe thấy, lập tức đi về phía trước. Ta đi theo y, tiếp tục truy hỏi: “Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Mau cho ta biết, hôm nay lễ gì?” Tốc độ Hoàn Nhã Văn đi hơi chậm một chút, dùng thanh âm nhỏ nhất đáp: “Ôn công tử, ngươi đừng hỏi nữa…”
Thấy y phản ứng kiểu này, ta càng không hiểu ra sao. Lúc này, lại nghe thấy một thanh âm trêu chọc truyền tới: “Ôn công tử à, hôm nay là Thất Tịch, có một số người, vừa nhìn thấy người mình thích, liền vui đến ngất đi, đâu còn thời gian đi trả lời người khác?” Chúng ta nhìn kỹ, phát hiện hai nam tử trẻ tuổi đang đứng ngay cửa khách điếm phía trước, da một trắng một đen, nhìn rất thú vị. Người khá trắng kia nhìn vẫn là bộ dáng thiếu niên, diện mạo khá có tư sắc, tay cầm một chiếc quạt giấy, đang nhẹ nhàng phe phẩy. Người khá đen kia chính là Tư Đồ Cầm Sướng lần trước quen biết, lời vừa nãy dường như chính là y nói.
Hoàn Nhã Văn vừa thấy họ, vội thấp giọng nói: “Ngươi đừng chê cười ta nữa.” Tư Đồ Cầm Sướng nghe vậy thất vọng ra mặt: “Thì ra ngươi đã sớm biết? Ôi, ta và Tuyết Thiên vốn còn muốn tặng ngươi một niềm kinh hỉ lớn chứ.” Thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh kia lại rất không nể mặt y mà nói: “Đó là cách nghĩ của chính huynh, ta chưa từng nghĩ như vậy.” Tư Đồ Cầm Sướng bất mãn nói: “Đệ cả ngày chỉ biết nô đùa bụi hoa, cũng không ngại mệt, có bản lĩnh thì đệ đưa những nữ tử phong trần đó về nhà, xem cha giáo huấn đệ như thế nào.” Thiếu niên kia nói vẻ khinh thường: “Đừng nói phụ thân, toàn thành đều biết rồi, cũng chẳng thấy ai giáo huấn ta.” Tư Đồ Cầm Sướng cả giận nói: “Đệ…”
Hoàn Nhã Văn vội vàng ra làm người hòa giải: “Tuyết Thiên tuổi còn nhỏ, phong lưu một chút cũng không sao.” Ta vừa nghe thấy tên này, lập tức minh bạch – thiếu niên này lại là “Ngọc Diện thư sinh” Tư Đồ Tuyết Thiên. Ta vẫn cho rằng “Bách Hiểu Thông” trong lời đồn này sẽ là một nam tử hào hoa phong nhã có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ chân chính, thật là khiến người ta có phần không thể tiếp nhận. Nếu y không nói gì, đích xác cho người ta ấn tượng rất tốt, nhưng y vừa mở miệng, nhìn thế nào cũng giống một kẻ ăn chơi trác táng bốc đồng.
Tư Đồ Cầm Sướng nói: “Được được được, Nhã Văn, chúng ta không nói chuyện với tiểu tử này, ta muốn đem niềm kinh hỉ hôm nay đến cho ngươi xem.” Hoàn Nhã Văn nhìn nhìn khách điếm y chỉ, hơi nhíu mày, nói: “Sao lại đến đây?” Ta nhìn theo ánh mắt y, mới chú ý tới tên của khách điếm kia: Tửu Huệ lâu. Hai bên trái phải khách điếm còn treo hai câu đối: nhã phong thiên thu vận vị, văn thái nhất phẩm hương lan. Nếu không phải đã nhìn thấy tên khách điếm, có lẽ ta sẽ không lưu ý đến điểm này – câu đối nhìn ngang, hai chữ, Nhã Văn.
Ta nhướng mày nhìn nhìn Hoàn Nhã Văn, Tư Đồ Cầm Sướng lại nói với ta: “Ôn công tử không biết bà chủ khách điếm này thích Nhã Văn cỡ nào đâu, ngay cả câu đối và tên, đều viết tên và tự của Nhã Văn.” Y vừa nói xong, Tư Đồ Tuyết Thiên đã nói: “Câu đối kia là ta viết.” Tư Đồ Cầm Sướng không kiên nhẫn nói: “Biết ‘Ngọc Diện Tuyết Thiên’ Tư Đồ tiểu thiếu gia giỏi văn chương, ta là tục nhân, không hiểu câu đối của ngươi, ngươi bớt nói hai câu được không?” Tư Đồ Tuyết Thiên cả giận nói: “Huynh thử gọi ta cái tên đó nữa xem?!” Mắt thấy hai huynh đệ lại muốn tranh cãi, Hoàn Nhã Văn vội vàng nói: “Các ngươi đã chọn, thì mau mau vào đi thôi.” Hai người kia lại trừng nhau một cái, mới đi vào trong. Ta không nhịn được bật cười, hai người họ cãi nhau trái lại rất thú vị.
Vào khách điếm, mới phát hiện nơi này làm ăn rất được, chỉ là người tới đây dùng bữa, dường như đều là một nam một nữ có đôi có cặp, chỉ bốn người chúng ta là một đám nam tử.
Đến gần một cái bàn, ta mới nhìn thấy một nữ tử mặc hồng y đang vẫy tay với chúng ta. Nhìn kỹ lại, mới phát hiện người nọ đúng là Nghê Thường. Ta ngạc nhiên nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới lời ban nãy Tư Đồ Cầm Sướng nói… Thì ra Nhã Văn là tới gặp nàng.
Tim ta đau thắt đến khó chịu. Y rõ ràng nói y thích ta.
Chúng ta mới vừa ngồi xuống bên cạnh Nghê Thường, Tư Đồ Cầm Sướng vỗ vỗ vai Hoàn Nhã Văn, cười nói: “Anh em đủ nghĩa khí chứ! Gọi cả ý trung nhân của ngươi đến.” Hoàn Nhã Văn nhìn ta, không tiếp lời. Ta phẫn uất nhìn y, đó là biểu cảm gì? Cái vẻ ngượng ngùng vừa nãy chạy đi đâu rồi?
Nghê Thường nhìn chúng ta, cười xán lạn: “Hoàn đại ca, huynh dẫn cả Ôn Thái đến? Thật tốt quá!” Tư Đồ Cầm Sướng bỗng vỗ vỗ đầu, nói: “Ôi ôi, sao ta lại quên mất việc này chứ? Ôn công tử, vị này chính là đệ đệ ta Tư Đồ Tuyết Thiên, nhân xưng ‘Ngọc Diện Tuyết Thiên Tư Đồ thiếu gia’.” Tư Đồ Tuyết Thiên thoạt tiên mỉm cười nói với ta “hạnh ngộ”, tiếp theo quay sang bắt đầu giận dữ nhìn ca ca y: “Sao huynh lại lấy bừa biệt hiệu cho ta?! Không cho kêu nữa!” Tư Đồ Cầm Sướng cười xấu xa nói: “Sợ các tiểu mỹ nhân của đệ đều đã nghe thấy tên này rồi?”
Hai người lại không thôi.
Hai người kia đang cãi nhau, Nghê Thường lại dịch ghế đến gần Hoàn Nhã Văn, sau đó thanh âm đột nhiên ôn nhu hẳn: “Hoàn đại ca, Nghê Thường rất lâu rồi không gặp huynh.” Ta làm bộ nhìn xung quanh, thấy tiểu nhị đem một bầu Trạng nguyên hồng đặt trên bàn của chúng ta, cố ý đi nghiên cứu bầu rượu kia, tai lại đang nghe y nói: “Ta khoảng thời gian này có chút việc, cho nên không trở về.” Nghê Thường nói: “Không có vấn đề gì, Hoàn đại ca đi vắng, Nghê Thường vẫn rất vui, chỉ là… hơi tịch mịch thôi.”
Kỳ thật ta rất thích nữ tử như vậy, ôn nhu lại không già mồm, đáng yêu lại không điệu bộ, mỗi một câu mỗi một chữ nói ra là tự nhiên không trau chuốt. Chỉ là không biết vì sao, lúc này ta vừa nghe thấy nàng nói, liền cảm thấy sốt ruột cực độ, hỏa khí bị ta dằn tới dằn lui, mới ngăn được sự kích động muốn lật bàn.
Ta vừa điều chỉnh tâm thái, lại nghe thấy Hoàn Nhã Văn nói: “Về sau Hoàn đại ca có thời gian sẽ đến bồi muội, hôm nay lễ Thất Tịch, mấy người chúng ta khó được tụ họp, phải ăn mừng một chút.” Ta cầm bầu rượu kia trong tay mà ngắm nghía, nghe thấy lời y nói, chuyện muốn làm nhất chính là nện bầu rượu lên đầu y. Bảo ta đến đây, chính là xem hai ngươi tán tỉnh nhau?
Nghê Thường lại đột nhiên hỏi: “Sao Hoàn đại ca cứ nhìn chằm chằm Ôn Thái vậy? Y sao thế?” Vừa nghe tên mình, ta lập tức ngẩng đầu, cười ngây ngô với họ, lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bầu rượu của ta, nhưng trái tim càng không yên tĩnh được. Hoàn Nhã Văn còn chưa nói, đã nghe thấy một thanh âm cực kỳ sắc sảo truyền tới: “Ôi đại thánh nhân của ta, ngài làm ta nhớ muốn chết…” Mấy người chúng ta đều không khỏi chỉnh tề nhìn lại người nọ – chỉ thấy một thiếu phụ yêu diễm đạm trang đi qua đây, tướng mạo tự nhiên là thập phần xinh đẹp, bất quá so với Nghê Thường mà nói thì vẫn tầm thường một chút.
Nghê Thường hơi kinh ngạc nhìn Hoàn Nhã Văn, hỏi: “Người này là ai? Sao lại biết huynh?” Hoàn Nhã Văn than nhẹ một hơi, nhìn sang Tư Đồ Cầm Sướng. Tư Đồ Cầm Sướng thấp giọng nói: “Thật ngại quá, ta không biết sẽ khéo như vậy, nàng cư nhiên đến đây.” Trong lòng ta đại khái cũng hiểu được là chuyện thế nào, người này đại khái chính là bà chủ điếm này. Nàng đi đến bên cạnh Hoàn Nhã Văn, nũng nịu nói: “Ngài tới lúc nào, sao không cho ta biết một tiếng?” Hoàn Nhã Văn nói: “Chúng ta chỉ đến ăn cơm, không tiện quấy rầy cô.”
Thiếu phụ kia cười khanh khách nói: “Ngài khách khí quá, tối nay là Thất Tịch, ta ăn lễ một mình, thật là ưu thương không nói nên lời… May mà thấy các vị, tâm tình tốt hơn nhiều, cũng không cảm thấy tịch mịch lắm. Chỉ là trong lòng, vẫn có một chút trống vắng như vậy…” Lời này ta nghe mà nổi da gà sắp rớt đầy đất. Nghê Thường càng không nhịn được thấp giọng than phiền: “Những người khác của khách điếm này chẳng lẽ không phải người?” Nào biết thiếu phụ này tai cực thính, lập tức phản bác: “Không không không, tiểu muội muội, điều này thì ngươi không hiểu rồi, nếu không phải người mình muốn gặp, nhiều nữa cũng là uổng phí thôi.”
Nghê Thường bỗng đứng dậy, cái ghế bên dưới lập tức đổ xuống đất, phát ra một tiếng “ầm”: “Chúng ta hôm nay phải ăn cơm, thỉnh ngươi đừng quấy rầy nữa!” Vốn mấy người này đã khá nổi bật, vừa có chuyện như vậy, người chung quanh đều bắt đầu nhao nhao nghị luận. Thiếu phụ lại không nhanh không chậm nâng ghế của mình dậy, tự mình ngồi lên: “Ta cùng Hoàn thánh nhân nói chuyện, cũng không biết tiểu nha hoàn ngươi nói leo cái gì.”
Nghê Thường khi nào từng bị bắt nạt như vậy? Chỉ sợ từ lúc sinh ra chưa từng có đâu. Lúc này nàng đã giận đến đỏ bừng mặt, cũng bất chấp hình tượng công chúa hét lớn: “Ngươi dám nói ta là tiểu nha hoàn?!” Sao hôm nay cãi nhau nhiều như vậy? Đầu tiên là hai huynh đệ nhà Tư Đồ ồn ào, hiện tại lại biến thành Nghê Thường cùng thiếu phụ này cãi nhau. Thật hết biết.
Hoàn Nhã Văn đứng dậy, nói với Nghê Thường: “Muội ngồi đây đi.” Mặt Nghê Thường vốn bởi vì tức giận mà hơi đỏ, lúc này nghe y nói như vậy, nhìn thiếu phụ kia, mặt càng đỏ đến lợi hại. Nàng nhỏ giọng nói: “Thế… thế huynh ngồi đâu?” Hoàn Nhã Văn hỏi thiếu phụ kia: “Các cô còn ghế chứ?” Thiếu phụ kia hiển nhiên là muốn khó dễ Nghê Thường, nũng nịu nói: “Không đâu, thật ủy khuất Hoàn công tử, cô nương nào đó, thật là…”
Nghê Thường vốn đã ngồi xuống, lại đột nhiên đứng dậy: “Không ngồi là không ngồi!” Hoàn Nhã Văn nói: “Không có vấn đề gì, ta đứng là được.” Ta vỗ vỗ chân mình, trêu chọc: “Hoàn công tử thật là biết thương hương tiếc ngọc. Nếu không thì ngươi ngồi ở đây?” Hoàn Nhã Văn nhìn ta, ôn nhu nói: “Ôn công tử thân thể khá ốm yếu, sợ là không chịu nổi, ngươi ngồi trên đùi ta được rồi.” Ta vốn chỉ muốn làm khó y một chút, không ngờ y còn phản một quân. Ta đứng dậy, nói: “Được, ngươi ngồi đi.”
Ta cũng không biết mình là căn cân nào không đúng, sau khi y ngồi xuống, ta còn thực sự ngồi lên đùi y. Một tay y còn vô ý thức đỡ cánh tay ta, như là sợ ta ngồi không vững. Mọi người biết ta và y xưa nay giao hảo, cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng họ đại khái đều không chú ý tới, ta là biểu cảm khủng bố như thế nào.
Nói thế nào mới được… Ta cảm giác được nơi đó của mình cứng lên.
Còn tiếp tục như vậy, không lộ tẩy cũng khó. Ta đứng dậy, vờ giận dữ nói: “Cấn khó chịu quá.” Thực tế trong lòng hoảng loạn tới cực điểm. Tại sao có thể như vậy?
Hoàn Nhã Văn nói: “Thế ta nhường ngươi.” Ta khoát tay, làm ra bộ dáng thoải mái như thường, rót chút rượu vào chén, uống một hơi cạn sạch.
Một dòng nước ấm cay xè từ miệng chảy mãi đến ngực ta, thật là cảm giác cực thoải mái! Ta lại rót một chút rượu, đang định nâng chén uống tiếp, lại bị Hoàn Nhã Văn kéo tay. Y lắc đầu, ôn nhu nói: “Ngươi không biết uống rượu. Đừng uống quá nhiều, không tốt cho thân thể.” Ta hất tay y, liếc một cái: “Bớt quản ta.” Dứt lời lại một ngụm uống hết chén rượu kia. Y không ngăn cản ta nữa, chỉ dùng đôi mắt thâm trầm mà ôn nhu kia nhìn ta chằm chằm. Ta có chút mất tự tại mà quay đầu, tự mình rót rượu uống.
Ta cũng quên mình đã rót mấy chén, chỉ cảm thấy uống rượu rất đã nghiền, đến cuối cùng lại trực tiếp ôm vò rượu dưới đất lên mà dốc vào miệng. Đến trình độ như vậy, đã không phải một mình Hoàn Nhã Văn khuyên nữa, bốn người đang cãi nhau kia cũng vội vàng chạy qua kéo ta lại. Ta chỉ cảm thấy đầu nặng bước nhẹ, vò rượu rất nhanh chóng bị họ đoạt mất. Đầu óc hỗn loạn, ta cũng quên tiệt mình đang ở nơi nào, lại lớn tiếng hét lên: “Ta muốn đi – tiểu!! Hì hì, hì hì hì hì…” Sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa.
Từ nhà xí đi ra, ý thức của ta dường như thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng trong óc dường như vẫn có rất nhiều ong đang vo ve, đi vài bước, chân bất ổn, ngã dúi ra trước-
“Ôi, đau chết ta rồi!!” Ta lớn tiếng kêu lên, lại phát hiện thân thể mình căn bản không ngã xuống đất. Ta ngẩng đầu, lại nhìn thấy một người thật là đẹp. Nhất thời tâm hoa nở rộ, ta không nhịn được vươn bàn tay run rẩy, sờ soạng mặt người kia một phen: “Rồi rồi rồi rồi rồi, ong bay bay bay! Tiểu mỹ nhân, ngươi đẹp quá!” Nói xong dùng sức hất tay y ra, tự mình múa may tại chỗ: “Hai con lừa nhỏ, ba con chuồn chuồn ú, bốn quả dưa hấu to, năm con mèo nhỏ a…” Y ở bên cạnh, khuyên cũng không được, kéo cũng không xong, đành nhìn chằm chằm ta quay vòng vòng, quay một hồi đầu ta cũng choáng váng, mới dừng lại nói với người nọ: “Tiểu mỹ nhân! Có người từng kể cho ta một câu chuyện, ngươi muốn nghe không? Hửm?”
“Muốn.” Thanh âm của người kia thật là dễ nghe! Ta vừa lòng gật đầu, ngoắc ngón tay gọi y: “Lại đây, ta nói nhỏ cho…” Đợi y tới gần, ta liền hét lớn: “Muốn biết thì bắt ta! Bắt được ta sẽ cho ngươi biết!” Nói xong chạy ra đường. Người kia là đồ ngốc sao? Không đến đuổi ta, ra sức gọi “Ôn công tử” gì đó.
Chạy rất lâu rất lâu, ta cũng mệt không chịu nổi, rốt cuộc dừng lại, đặt mông ngồi trên bãi cỏ bên đường. Mặt cỏ là mềm mại, bầu trời đêm là tối đen, sao là sáng như tuyết.
Ta nằm dài lên cỏ thành hình chữ đại, nhìn phồn tinh khắp trời. Còn nhìn thấy y. Trên người y, toàn là ánh trăng. Đôi mắt y, so với ánh trăng màu bạc kia còn nhu hòa hơn. Y ngồi xuống bên cạnh ta, động tác ưu nhã đến mức không giống phàm nhân. Ta nghiêng đầu, nói với y: “Người kia mà ta biết… y nói cho ta biết, nếu một cái chén quỳnh hoa lệ chứa đầy rượu, một người ham rượu sẽ thập phần quý trọng nó, nhưng nếu trong chén kia chỉ có một chút rượu, người ham rượu nọ uống một hớp nhỏ, rượu liền không còn, người nọ một mực nhớ nhung chiếc chén quỳnh này, cùng với giai nhưỡng trong chén… Ngươi nói, ngươi nói y đang nghĩ gì đây?”
Y nói: “Người này tất nhiên là yêu ngươi.” Ta phất phất tay, nói: “Không yêu, không yêu. Ta biết.” Y nói: “Vô luận ngươi nói như thế nào, ta tin y yêu ngươi.” Ta nghiêng người, đột nhiên kề mặt sát đến, cố ý để y ngửi được mùi rượu đầy người ta: “Vậy còn ngươi? Hì hì, ngươi yêu ta chứ?” Y không lảng tránh, mặt lại biến thành đỏ ửng: “Yêu.” Ta lại cười hì hì, nói: “Ngươi yêu, nhưng y không yêu.” Y nói: “Ngươi nên trở về bên cạnh y, ta nghĩ ca ca nhớ nhung nhất chính là ngươi.”
Ta đẩy ngã y, sau đó đè trên mặt đất, hai tay chống hai bên đầu y, thanh âm run nhè nhẹ nói: “Ta nói rồi, ta không đi!! Hoàn Nhã Văn, ngươi muốn giao ta cho y như vậy? Có phải là ngươi chê ta phiền ngươi?!” Y cuống quýt giải thích: “Không, không phải. Chỉ là, ngươi thích chính là – ưm –
Ta cúi đầu, dùng môi chặn miệng y.
Chỉ chạm một chút như vậy mà thôi. Nhưng khi ta từ trên thân thể bò dậy, y cư nhiên vỗ nhẹ môi mình, ngẩn ra rất lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...