Ánh ban mai phía chân trời là màu lòng trắng trứng, ánh rạng đông từ chân trời xa xôi từng chút lan ra. Ta mở mắt, trên người đã đắp một lớp chăn thật dày, bên cạnh không có ai, ngay cả hơi ấm cũng chưa từng lưu lại. Ta ngồi dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn hết thảy chung quanh. Nếu không phải hạ thân cảm thấy hơi đau đớn, ta nhất định sẽ cho rằng hết thảy đêm qua là một giấc mộng.
Gian phòng rộng lớn, giường thoải mái mềm mại, trang sức xa xỉ hoa quý, đồ cổ bày chỉnh tề. Ánh mặt trời xuyên qua màn đỏ, chiếu cả phòng thành màu đỏ nhạt. Ta tâm thần ngẩn ngơ mà nắm tấm chăn mỏng bên cạnh lên, đặt dưới mũi mình, khe khẽ ngửi mùi bên trên, nhưng hương vị ấy tựa như khói nhẹ mờ mịt, càng lúc càng nhạt.
Thời tiết không lạnh lắm, nhưng ta lại cảm thấy một luồng nước giá buốt từ dưới đáy lòng khuếch tán mãi đến toàn thân. Ta buông tấm chăn kia xuống, ôm thân thể trần trụi của mình, cuộn tròn mình lại, toàn thân run rẩy không khắc chế được.
Cách một lúc, một nam tử trẻ tuổi đi đến, ta cũng không lưu ý đó là ai, mãi khi y nói chuyện, ta mới biết người nọ thì ra là Thiên Nhai: “Ngươi hiện tại phải rời khỏi sao?” Ta không ngẩng lên, chỉ chậm rãi gật đầu. Lộng Ngọc bảo ta đến rốt cuộc là muốn làm gì? Chính là bồi y ngủ một đêm, sau đó thả ta rời khỏi? Không thể ngờ ta còn thật sự biến thành người thị tẩm. Ta nhỏ giọng hỏi: “Đây là nơi nào?” Y nói: “Minh Thần giáo.” Kỳ thật ta sớm nên nghĩ đến. Ta ở đây một đêm, lại không biết mình ở nơi nào. Ta đứng dậy dùng khăn trải giường quấn nửa người dưới, tìm kiếm tứ xứ xiêm y của mình, kết quả không làm sao tìm được, khi đang dùng ánh mắt hỏi Thiên Nhai quần áo mình ở đâu, lại phát hiện y quay đầu đi nơi khác. Ta không hiểu ý của y lắm, vì thế cúi đầu nhìn nhìn thân thể mình.
Khó trách y cảm thấy bất tiện – toàn thân ta đều là vết hôn màu hoa hồng. Ta vội vã dùng tay che thân thể mình, nhưng lập tức lại thả xuống. Đi theo bên cạnh Lộng Ngọc, trường hợp thế này y nên nhìn thấy rất nhiều lần mới đúng. Thiên Nhai đưa cho ta một bộ xiêm y, nói: “Y phục của ngươi rách rồi, giáo chủ bảo chúng ta chuẩn bị một bộ mới cho ngươi.” Ta nhận xiêm y kia, trên mãng đoạn màu xanh biếc thêu viền vàng song long hí châu, chỗ cổ áo mấy đóa hoa mai màu đỏ sậm nở rộ rực rỡ, xem ra nên là xiêm y của Lộng Ngọc, mấy đóa hoa mai này, nên là một người trong số Oanh Ca Yến Vũ thêu.
Ta mặc quần áo, phát hiện quần dường như cũng dài hơn một chút, vừa nghĩ đến là quần áo của Lộng Ngọc, càng cảm thấy một loại cảm giác khác thường lan tràn trong lòng mình. Ta chỉnh lại cổ áo và cổ tay, hỏi: “Ta hiện tại có thể đi rồi?” Thiên Nhai nói: “Có thể.” Ta lại hỏi: “Không cần che mặt?” Y nói: “Không cần.” Ta cười nói: “Vẫn là ngươi dẫn ta đi, ta căn bản không biết đường.” Thiên Nhai không trả lời, tự đi ra ngoài cửa.
Ta theo y đi ra ngoài, mới phát hiện Minh Thần giáo hoàn toàn bất đồng với tà giáo ta nghĩ, nơi này trang hoàng thập phần thanh lịch, trình độ cảnh sắc tú mỹ đã có thể so sánh với Bích Hoa trạch, hơn nữa hành lang cùng lối rẽ nơi này cực nhiều, diện tích nên là mấy lần Bích Hoa trạch. Rẽ qua mấy chỗ, đã nhìn thấy rất nhiều quái thạch lởm chởm, giả sơn thanh tuyền. Thật là thủy mộc thanh hoa, vào đây như trí thân nơi Giang Nam thắng địa. Mà mặt đất là dùng đá cuội cỡ lớn trải lên, đủ mọi màu sắc, so sánh với cảnh sắc tú lệ sáng sủa khắp đình viện này, có thể nói là có một phen phong vị khác. Nếu vào lúc nhàn hạ, đến đây phẩm trà uống rượu, nhất định là khoái hoạt như thần tiên. Chỉ là nơi mỹ lệ như vậy, là dùng vô số mạng người đổi lấy.
Đi một hồi lâu, Thiên Nhai mới dừng lại nói với ta: “Đi lên phía trước một chút chính là lối ra, đệ tử giáo phái chưa được giáo chủ cho phép, không thể tự tiện rời khỏi Minh Thần giáo, ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi.” Ta nói: “Thế ta có thể tùy tiện đi ra ngoài?” Y nói: “Trong giáo từ trên xuống dưới đều biết quan hệ của ngươi và giáo chủ, sẽ không có ai ngăn cản ngươi.” Ta có phần xấu hổ mà cười: “Thì ra là thế, vậy Yến Vũ không phải cũng có thể tùy tiện vào ra?” Y nói: “Giáo chủ phu nhân bình thường không về. Lúc trở về, cũng không giống đệ tử thông thường.”
Ta lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ ta coi như người đặc thù? Tuy rằng rất muốn biết, nhưng ta vẫn không hỏi ra miệng, vì thế chắp tay nói với y: “Đa tạ, Ôn Thái từ biệt tại đây.” Y lại nói: “Khoan đã, thỉnh dùng cái này.” Dứt lời lấy từ trong lòng ra một bình nhỏ màu đen. Ta nhớ y trước khi đưa ta đến từng hạ độc trên người ta, đang chuẩn bị đưa tay đón, y lại tránh né: “Ta đổ cho ngươi.” Ta gật đầu, thầm nghĩ người này cũng thật là kỳ quái, ta lại chẳng đòi y nhiều. Y dường như nhìn thấu tâm tư của ta, liền nói: “Tại hạ trên người có kịch độc, nếu ngươi đụng phải ta, thuốc này chẳng khác nào uống uổng.” Ta gật đầu, nuốt viên thuốc. Thầm nghĩ như vậy chẳng phải là y không thể đụng vào bất cứ ai? Sống như thế không phải rất vất vả sao.
Y thấy ta uống thuốc xong, liền nói: “Ôn công tử, nhìn người không thể chỉ nhìn biểu tượng.” Ta hồ nghi nhìn y: “Ngươi lời này là ý gì?” Y nói: “Giáo chủ đối với ngươi như thế nào, bản thân ngươi trong lòng kỳ thật minh bạch nhất, nếu là lạt mềm buộc chặt, ngươi cũng làm quá mức rồi.” Nghe y nói, ta nhất thời chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, Lộng Ngọc đối đãi ta như thế nào, ta tự nhiên minh bạch. Thế nào là lạt mềm buộc chặt? Từ đầu đến cuối người bị đùa bỡn là ta, không phải y. Ta cười lạnh một tiếng, nói: “Thích nghĩ thế nào là chuyện của các hạ, ta ở trong mắt Lộng Ngọc là thứ gì, trong lòng y cũng minh bạch nhất. Ta hiện tại cũng chẳng muốn nói thêm, cáo từ.” Nói xong liền đi đến lối ra của Minh Thần giáo.
Ta đi theo nơi y nói, phát hiện đó là một con đường nhỏ, hơn nữa đường càng lúc càng chật. Ta nghĩ khả năng đây là mật đạo của Minh Thần giáo, cũng chẳng biết có cơ quan hay không, chỉ đành cẩn thận mò mẫm đi ra ngoài.
Dọc đường dường như đều không có ám khí cơ quan gì, nhưng ánh sáng càng lúc càng tối đi, sau đó đưa tay lại không thấy năm ngón, chỉ đành sờ soạng đi tới. Qua ước chừng nửa canh giờ, mới nhìn thấy xa xa có một quang điểm, xem chừng là đến lối ra rồi. Ta cẩn thận đi qua, một mặt quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Ngay khi sắp đi ra ngoài, ta nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hai người nói chuyện. Thanh âm không lớn, nhưng đủ để cho ta nghe rành mạch. Đó dường như là một nam một nữ đang đối thoại.
Chỉ nghe thấy nam nhân kia có chút trào phúng nói: “Ngươi chẳng qua cùng Phỉ Liêm đại vương ngủ một lần mà thôi, đã muốn thay thế vị trí Huyết Mẫu? Tuy rằng nàng đã qua đời, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta có thể tiếp nhận ngươi.” Vừa nghe thấy thanh âm này, ta liền cảm thấy như từng quen biết, nhưng ta cố gắng hồi tưởng, lại không sao hồi ức nổi là ai. Ngay khi ta vắt óc suy nghĩ, thanh âm có sự phẫn nộ của nữ nhân kia truyền tới: “Ta biết! Ta đối với Phỉ Liêm Huyết Vương cũng không có hứng thú! Ta có người ta yêu, ta chỉ muốn có được y!”
Nghe thanh âm này, ta mới nháy mắt cảm thấy kinh hoảng vô thố – nữ tử này lại là Yến Vũ! Ta đã phát hiện cái gì?! Yến Vũ và Phỉ Liêm Huyết Vương hai người có loại quan hệ đó, hơn nữa dường như còn giấu giếm bí mật gì? Ta nuốt nước bọt, tiếp tục nghe họ nói chuyện. Nam nhân kia nói: “Ha ha ha ha, ngươi muốn có được Lộng Ngọc? Cũng phải xem người ta có ý tứ với ngươi hay không mới đúng. Lộng Ngọc giết Huyết Mẫu, sớm muộn sẽ bị Đại vương giết. Ngươi nên thành thành thật thật ở bên cạnh Đại vương, ấm ổ chăn cho y. Nữ nhân ấy mà, chính là bồi nam nhân ngủ, đừng giở trò tâm cơ gì nữa, ai được thiên hạ, đó chính là người mạnh nhất. Ngươi không phải muốn nam nhân như vậy sao?”
Vừa nghe thấy khẩu khí nói chuyện, ta mới nhớ tới người này là ai – Dương đà chủ trên đường rời Tung Sơn ta và lão Trương từng gặp kia. Hắn và Yến Vũ lại biết nhau… Chẳng qua, Yến Vũ và Phỉ Liêm Huyết Vương đã có quan hệ như vậy, họ biết nhau cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ nghe thấy Yến Vũ lại nói: “Lộng Ngọc là nam nhân đầu tiên của ta, ta tự nhiên yêu y.” Nàng vừa nói xong, bên kia liền truyền đến một tràng cười sằng sặc cực kỳ vô lễ. Yến Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi cười cái gì?” Dương đà chủ nói: “Phải không? Thế sau khi cùng Đại vương giao hảo, vết máu trên giường là cái gì?”
Không có trả lời. Dương đà chủ lại tiếp tục nói: “Tên Lộng Ngọc kia vốn chính là một kẻ biến thái, hắn không thích nữ nhân, chỉ thích đồ đàn bà ưỡn ưỡn ẹo ẹo như Ôn Thái…” Yến Vũ cắt ngang: “Ngươi đừng nhắc đến Ôn Thái nữa.” Dương đà chủ trêu ghẹo: “A, chạm đến chỗ thương tâm của ngươi rồi? Kỳ thật Ôn Thái thật sự chẳng ra sao, một khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đủ tiêu chí, ngay cả ta một đại nam nhân nhìn cũng không khỏi tâm thần nhộn nhạo, nếu là nữ nhân, ta nhất định lấy về nhà làm vợ! Càng đừng nói hai tên mặt trắng Hoàn Nhã Văn và Lộng Ngọc kia.” Yến Vũ nổi giận nói: “Ta bảo ngươi không được nhắc đến hắn nữa!!” Dương đà chủ nói: “Được, được, ta không nhắc nữa. Tiểu nương tử, ngươi đừng nổi giận, ta sợ nhất là tiểu mỹ nhân nổi giận…”
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng tát vang dội, tiếp theo là tiếng rống chói tai của Yến Vũ: “Ngươi thành thật một chút cho ta! Ngươi nhìn cẩn thận cho ta, đứng trước mặt ngươi chính là người nào!” Dương đà chủ cũng cực độ phẫn nộ quát: “Ngươi mẹ kiếp không phải là kỹ nữ cho Lộng Ngọc đùa bỡn sao? Người ta thà rằng chơi nam nhân cũng không muốn chơi ngươi, một nữ nhân có thể làm đến như ngươi cũng đủ thú vị rồi! Lão tử sờ ngươi, là nể mặt ngươi!”
Ta vốn một tay vịn vách đá, nhưng lúc này, một tảng đá từ phía trên lăn xuống.
“Người nào?!” Hai người vốn phát sinh tranh chấp nháy mắt đề cao cảnh giác. Ta đứng trong lối nhỏ tối đen, tim thoáng cái treo lên cao – nếu họ phát hiện, ta nhất định sẽ chết ở đây.
Tiếp theo bên ngoài truyền đến tiếng đánh binh binh keng keng, giống như là tiếng vũ khí đập vào đá trong bụi cây. Thanh âm kia càng lúc càng gần, dường như sẽ phải thăm dò đến nơi đây –
“Lão tử nói bà nương thối ngươi chính là quá đa nghi!” Dương đà chủ đột nhiên nói: “Không phải chỉ là tảng đá từ trên núi rơi xuống, cũng có thể dọa ngươi thành như vậy! Bất quá nếu ta là ngươi, khả năng còn sợ hãi hơn ngươi… Ha ha, nếu Lộng Ngọc biết quan hệ của ngươi và Đại vương, đoán sẽ lột da ngươi. Việc thẹn với lòng, nên đừng làm quá nhiều mới tốt.”
May mà hắn nói câu này, đã cứu ta một mạng. Yến Vũ dừng động tác trên tay, nói: “Y không thể biết được.” Dương đà chủ nói: “Ngươi còn tiếp tục đi khắp nơi như vậy, ngày nào đó nếu hắn hoài nghi, chẳng phải sẽ khó khăn. Nên mau mau đá hắn, theo Đại vương chúng ta đi.” Yến Vũ nói: “Trừ Lộng Ngọc, ta không cần bất cứ ai.” Tiếp theo, tiếng bước chân dần dần xa, khả năng là Yến Vũ đã rời khỏi. Tiếp đó, Dương đà chủ cũng theo đuôi mà đi. Xem ra họ không biết nơi này có mật đạo, ta ở trong mật đạo thở phào một hơi, một lúc sau mới đi ra ngoài.
Đường ngoài mật đạo rộng mở sáng tỏ, đây dường như là dã ngoại, không có kiến trúc gì, chỉ có một dải cỏ cây xanh um tươi tốt. Dương quang chính ngọ trên đầu chiếu rọi những bích thảo như đệm đó, thời tiết dần lạnh, đã có dự triệu của đầu thu.
Ta vắt óc suy nghĩ đối thoại của hai người kia, nhưng không làm sao nghĩ rõ được. Yến Vũ yêu Lộng Ngọc, đây là sự thật không thể phủ nhận, nhưng nàng đã thích Lộng Ngọc, vì sao lại phải lén lui tới với Phỉ Liêm Huyết Vương? Lời vừa rồi của Dương đà chủ dường như đang nói lần đầu tiên của Yến Vũ là cho Phỉ Liêm Huyết Vương, điều này làm sao có thể? Yến Vũ và Lộng Ngọc là phu thê kết tóc, nói thế nào cũng không thể là xử nữ. Chẳng lẽ nàng trước khi kết hôn đã cho Phỉ Liêm Huyết Vương? Nếu như vậy, Lộng Ngọc không thể không biết. Hơn nữa nghe khẩu khí của nàng, dường như không giống bị bức… Tóm lại, nàng đã làm rất nhiều chuyện bất lợi cho Lộng Ngọc sau lưng Lộng Ngọc, nhưng cụ thể là chuyện gì, hiện tại cũng chỉ có thể phỏng đoán.
Bất quá điều này cũng chẳng liên quan đến ta. Ta và Lộng Ngọc phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân mấy lần, luôn vấn vương không dứt được, lần này cũng nên kết thúc rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, đối với nhau đều không tốt. Y tiếp tục làm giáo chủ ma giáo của y, nhất thống giang hồ; ta tiếp tục làm bách tính bình thường của ta, tiêu dao sinh sống.
Hiện tại ta phải làm, chính là báo thù thay Nhã Văn. Công lực của ta đã khôi phục xấp xỉ, ngay cả sẹo trên mặt cũng đã hoàn toàn không nhìn thấy, với võ công của ta hiện tại, là có thể tiêu diệt mấy môn phái nhỏ. Tu Mi và Vệ Hồng Liên phân biệt là chưởng môn Võ Đang, Kim Môn đảo, hai môn phái này trên giang hồ ít nhiều đều có tên tuổi, muốn diệt môn, chẳng dễ dàng như thế. Bất quá ta muốn giết chỉ là hai người này, không liên quan đến đệ tử của họ, ta chỉ có thể ám sát hoặc là tìm họ đấu tiêng. Có điều với tính tình của hai tên tiểu nhân đê tiện này mà nói, là không có khả năng đấu một mình với người ta, cho nên ta chỉ có một con đường đi được. Bất quá ta chưa bao giờ hỏi đến đại sự trên giang hồ, giáo phái của họ ở nơi nào ta cũng không rõ, chỉ đành nghe ngóng tin tức tứ xứ.
Ta đột nhiên nhớ tới một người. Cửu Linh.
Nàng có lẽ còn ở Bích Hoa trạch. Người nơi đó đã đi cả, chỉ còn lại nàng. Dù nói thế nào nàng cũng là bằng hữu của ta, nha đầu của Nhã Văn, ta phải dẫn nàng đi trước.
Ta đi dọc theo đường mòn, rất nhanh chóng tìm đến một trấn nhỏ. Ta tìm người hỏi, mới biết nơi này không hề quá xa kinh sư. Ta sờ sờ y phục trên người, phát hiện mình hiện tại không xu dính túi. Chẳng cách nào ở khách điếm, chỉ đành đi suốt đêm.
Ta tăng tốc đôi chân, chỉ dùng bốn canh giờ đã đến kinh sư. Lúc đến là hoàng hôn, nhưng ta căn bản không biết Bích Hoa trạch ở nơi nào. Chỉ đành một đường hỏi thăm.
Chờ thời điểm ta nhìn thấy ba chữ to “Bích Hoa trạch”, trời đã tối rồi. Ta rời khỏi chẳng qua hơn mười ngày, nhưng nơi này đã là vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu. Đại môn rộng mở, đứng ở cửa, cảnh sắc bên trong vẫn hợp ý như xưa. Chỉ là giờ này khắc này nhìn những cảnh tượng này, lại là một phen tâm tình khác.
Ta hít sâu, đi vào trong. Bên trong quả nhiên không một bóng người. Phòng ốc bừa bãi, bàn gỗ lim thượng hảo đều bị lật nhào dưới đất, bên trên đóng một lớp bụi mỏng. Nước trà trong chén sớm khô cạn, chỉ còn lại một vòng cáu bẩn màu nâu sẫm, cùng vài lá trà khô héo. Ta tìm hết mỗi một gian phòng, ngay cả thư phòng của Hoàn Nhã Văn cũng tìm, nhưng vẫn chẳng thấy nửa bóng người. Ngay cả Cửu Linh cũng đi rồi.
Mang theo tâm tình vạn loại bất đắc dĩ, ta đi đến phòng mình, tính toán ở đây vài ngày, tìm chút việc mà làm, kiếm đủ lộ phí rồi rời khỏi nơi đây.
Ai ngờ ta vừa mới vào phòng mình, liền phát hiện Cửu Linh nhoài trên bàn ngủ mê mệt.
Ta có chút kinh hỉ muốn chạy qua kêu nàng, nhưng thấy nàng ngủ say như vậy, cũng không nhẫn tâm đi quấy rầy. Mắt Cửu Linh hơi động, làn da tái nhợt dưới ánh nến chập chờn có vẻ càng thêm thiếu sức sống. Ta rón ra rón rén đi qua, nhẹ nhàng bế nàng lên, định để nàng nằm ngủ trên giường. Nhưng ta mới vừa ôm lấy nàng, nàng liền mở mắt.
Nàng giơ bàn tay trắng bệch, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt ta. Y sam màu xanh nhạt có vẻ trong suốt khác thường, tựa như tiểu tuyền bốn mùa chảy xuôi trong Bích Hoa trạch. Nàng hé mở đôi môi khô nứt mất nước, ngân ngấn trong mắt, là nước mắt như có như không: “Ôn Thái… là ngươi sao? Ngươi đã về rồi?”
Nhìn đôi mắt từng tràn ngập linh khí cùng sự hoạt bát kia giờ đây biến thành bộ dáng ai oán này, ta nhất thời không biết nên nói thế nào để an ủi. Nàng nếu biết tin tử của Hoàn Nhã Văn, phải làm thế nào đây?
Nàng gục đầu trước ngực ta, nước mắt dính ướt xiêm y của ta. Nàng khản giọng nói: “Chỉ có một mình ngươi… Công tử, y là người tốt như vậy, làm sao… làm sao lại rời khỏi sớm đến thế? Y năm nay mới chỉ hai mươi lăm tuổi, mới chỉ hai mươi lăm tuổi thôi…”
Thì ra nàng đều biết rồi. Thanh âm của nàng khàn khàn, giống như là sau khi nói ra miệng cùng không khí ma sát rất lâu, mới có thể phát ra. Ta vuốt mớ tóc trên trán nàng, tận lực để mình nhìn bình tĩnh một chút: “Nhã Văn y hoàn mỹ như vậy, vốn không nên là một phàm nhân, y đang ở trên trời nhìn chúng ta đó, có phải là ngươi nên cười một cái?” Cửu Linh khóc ròng nói: “Không, không, không! Ta muốn công tử trở về, y là công tử của chúng ta, không phải tiên nhân gì…”
Ta thả nàng lên giường, lập tức ngồi bên cạnh: “Cửu Linh, ngươi chưa bao giờ trải qua sinh ly tử biệt của người bên cạnh mình, không tiếp thụ được, cũng là bình thường. Nhưng ngươi biết chứ, không ai có thể làm được mọi sự như ý, càng không có khả năng có ai có thể tùy tâm sở dục. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hiện thực luôn khác xa mộng tưởng, nếu ngươi không biết tiếp nhận, thế thống khổ chỉ có thể là chính ngươi. Hiện tại Nhã Văn chết rồi, ai mà không buồn? Nhưng chúng ta có thể làm gì đây? Khóc rồi, y sẽ không trở về.” Cửu Linh nhìn ta, mắt đỏ hoe, hồi lâu, mới mù mờ gật đầu.
Ta thủ bên cạnh nàng, bồi nàng ngủ. Nhìn khuôn mặt ngủ say của Cửu Linh, ta không khỏi ngẩn người rất lâu. Hiện tại ta còn lại bằng hữu nào đây? Phụ mẫu đã chết, sư phụ đã chết, Ấn Nguyệt đã chết… ngay cả Nhã Văn cũng đã chết, Lộng Ngọc không còn liên hệ. Chỉ mình Cửu Linh, coi như là bằng hữu. Nếu trời xanh tàn khốc hơn chút nữa, mang nốt Cửu Linh đi, thế ta trên thế giới này thật sự không vướng không bận.
Nến đỏ trên bàn cháy rực, thân nến bị quang hoa đỏ ửng nuốt dần từng chút, đây là cuộc đời một ngọn nến, hoặc cũng là cuộc đời của ta.
Đúng vậy, Nhã Văn. Hiện thực như thế, chúng ta còn có thể làm gì đây? Ta từng thương tâm rồi, ta từng thống khổ rồi, ta từng oán hận rồi. Nhưng kết quả là, sự thật y nguyên như thế – ngươi đi rồi, mà ta chỉ có thể hồi ức quá khứ.
Ta ở lại Bích Hoa trạch, tính toán một tháng sau sẽ khởi hành bắt đầu hỏi thăm tin tức của Võ Đang và Kim Môn đảo. Trong một tháng này ta lại luyện mấy lần “Ngọc Thạch Câu Phần” Lộng Ngọc truyền thụ, nhất là thức thứ chín “Ngọc Nữ Đăng Thê”, là trọng điểm ta luyện công. Kỳ thật trong “Ngọc Thạch Câu Phần” lợi hại nhất cũng chính là thức này, theo trình tự sắp xếp uy lực tăng lên trong bí tịch võ công mà nhìn, nên là thức cuối cùng, nhưng thức này lại xếp thứ hai từ dưới lên. Đó là bởi vì chiêu này mới chân chính phù hợp hàm nghĩa “Ngọc Thạch Câu Phần”. Kỳ thật, ta cảm thấy tên của thức này nên là “Đồng Quy Vu Tận”. Nếu ta không giết được hai ác tặc kia, ta sẽ dùng thức này giết họ, đồng thời, cũng kết thúc tính mạng mình.
Một tháng sau.
Trước cửa Bích Hoa trạch. Cửu Linh ở trong phòng thay ta thu thập quần áo, ta dắt ngựa từ trong chuồng ra, treo một số lương khô và túi nước trên mình nó. Ta vuốt ve bờm ngựa, nghĩ một số chuyện không liên quan, chờ Cửu Linh đến.
Chưa đến một lúc, nàng đã ôm một túi đồ màu xanh đen đi ra. Nàng bỏ túi kia trong tay ta, nói: “Ta đã chuẩn bị hết những thứ cần thiết cho ngươi…” Vừa nói vừa nhẹ nhàng phủi túi đồ. Ta nói: “Cảm ơn ngươi.” Sau đó không nói nữa. Ta không biết nên cáo biệt với nàng như thế nào, chuyến này đi, sinh tử chưa biết, có lẽ nàng đời này ngay cả thi thể của ta cũng không nhìn thấy nữa. Nàng từng khuyên can, nhưng ta kiên trì làm như vậy.
Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Cửu Linh hơi xấu hổ cười cười: “Cũng không biết ngươi lần này đi, phải bao lâu mới có thể trở về. Một tháng? Nửa năm? Một năm?” Ta biết nàng đang lo lắng điều gì, nhưng ta không thể hứa hẹn mình có thể sống sót trở về: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực bảo vệ mạng mình.” Nàng gục đầu xuống, nước mắt dường như lại muốn chảy ra: “Ôn Thái, ngươi xem, trời cũng sắp tối rồi, thôi ngươi ngày mai hẵng đi.”
Ta nhìn chân trời, đã là hoàng hôn. Tịch dương ngả về tây, đang lặn xuống từng chút một, giao tiếp trên sông nước, giống như cái mâm trăng màu quất trôi nổi trên mặt nước. Cỏ lau bên bờ sông dưới ảnh ngược của tà dương biến thành màu đen sẫm, nước sông róc rách chảy qua, gió nhẹ từ từ thổi qua, cỏ lau mảnh dài kia cũng bắt đầu lắc lư khe khẽ. Thời gian ta đi đích xác không đúng, nhưng nếu ta hiện tại không đi, có lẽ nhìn thấy Cửu Linh khóc, sẽ không nhẫn tâm rời khỏi nữa.
Ta không trực tiếp trả lời nàng, chỉ nói: “Cửu Linh, ta có một vấn đề vẫn muốn hỏi ngươi.” Cửu Linh ngẩng đầu, đôi mắt lại biến thành đỏ hoe: “Chuyện gì?” Ta nói: “Phần hoa tán Nhã Văn trúng, ngươi từng nói là một loại mị dược, lúc ấy ngươi chưa nói xong, chỉ nhắc tới người giải độc phải là riêng biệt, ngươi có thể nói cho ta biết, người nọ phải là ai chứ?” Kỳ thật ta bước đầu đoán rằng nên là nam nhân. Bởi vì Yến Vũ từng nói với Hoàn Nhã Văn, xem ta có thương y mà thay y giải độc hay không, thiết nghĩ nên là như thế.
Ta mới vừa hỏi ra miệng, mắt Cửu Linh lập tức nhìn sang nơi khác: “Ngươi có biết Phần hoa tán cùng tác dụng của dược gì là trái ngược không?” Ta lắc đầu. Nàng nói: “Rượu uyên ương hợp hoan.” Ta ngạc nhiên nói: “Rượu uyên ương hợp hoan?” Đó không phải rượu giục tình ta từng uống sao? Nàng nói: “Công hiệu của rượu uyên ương hợp hoan là sau khi uống rượu coi bất cứ ai là người mình thích, nhưng không có độc tính gì, chỉ là rượu giục tình thôi. Nhưng Phần hoa tán thì khác, đây kỳ thật nghiêm cách mà nói thì không tính là mị dược, mà là độc dược. Người trúng độc này sẽ không động dục, nhưng sẽ trúng độc, hơn nữa số lần độc phát càng ngày càng nhiều, thời gian cũng càng lúc càng dài, lúc độc phát nội lực mất hết, toàn thân đau nhức, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không thể. Về phần người giải độc… nhất định phải là đối tượng người trúng độc ngưỡng mộ.”
Ta hơi đỏ mặt, nói: “Thế lúc ấy ta còn nói phải giải độc giúp y… ta…” Cửu Linh nở nụ cười có phần vô lực: “Không có vấn đề gì, công tử vốn cũng thích ngươi. Ta đã sớm nhìn ra, chỉ là còn chưa thể tiếp nhận tình yêu giữa nam tử thôi…” Vừa nghe lời này, ta lại nở nụ cười thỏa mãn. Nhưng đó chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Ta thật là đồ ngốc. Hiện tại cao hứng có ích lợi gì đâu? Hoàn Nhã Văn đã không còn nữa.
Con ngựa kia bởi vì chờ đợi quá lâu, đã bắt đầu dùng chân cào bụi dưới đất. Ta kéo dây cương, để nó thôi gây rối, quay đầu nói với Cửu Linh: “Ta phải đi rồi.”
Hai mắt Cửu Linh lại mở rõ to, ánh mắt không biết nhìn nơi nào phía sau ta: “Công tử… công tử…” Ta miễn cưỡng gượng ra nụ cười xót xa, chế nhạo nàng: “Ha ha, nếu Hoàn Nhã Văn quay về, nhớ bảo cho y biết, ta đi báo thù cho y rồi!”
Ta biết câu nói đùa này không buồn cười chút nào. Nhưng Cửu Linh cũng không cần thiết ngây ra lâu như vậy chứ?
Tịch dương như máu nhuộm. Phía sau Cửu Linh là từng đám mây đang bốc cháy. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm phía sau ta không hề chớp, tựa như nhìn thấy chuyện gì không thể tin.
Rừng trúc. Rừng trúc khắp vườn. Rừng trúc màu lửa đỏ.
Tịch dương đỏ thẫm như lửa lan ra đồng cỏ nhanh chóng nhuộm đẫm cả Bích Hoa trạch.
Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng vang lên phía sau-
“Ôn công tử… lâu lắm không gặp.”
Lưng ta bỗng cứng còng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...