Quyết Tuyệt



Bóng tối là ngọn nguồn của tất cả, đêm tối dễ khiến người ta rơi vào trầm tư, cũng có thể là, do đặc trưng kín đáo của bóng đêm, rất nhiều chuyện trọng yếu đều được quyết định trong đêm tối.

Dựa theo kế hoạch của Xử La Khả Hãn, Mạc Hạ Đốt Thiết tiến công từ Nguyên Châu, Nê Bộ Thiết cùng Lương Sư Dô tiến công từ Duyên Châu, Xử La tiến công từ Tịnh Châu, Đột Lợi Khả Hãn theo đường Khiết Đan, Hề Đẳng Bộ tiến công từ U Châu, sau đó liên lạc với Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc, hợp cùng quân đội Đột Quyết, tiến thẳng đến kinh đô Trường An, cuộc tổng tiến công quy mô lớn nhằm vào Trung Nguyên khiến triều đình nhà Đường vô cùng căng thẳng, thế nhưng, đột nhiên vào một buổi tối, toàn bộ kế hoạch đều bị hủy bỏ không còn dấu vết. Khi ánh mặt trời vào ngày mai chiếu khắp mặt đất, người Đột Quyết bắt đầu đàm luận họ sắp chọn Khả Hãn mới rồi, bởi vì, một đêm kia, Xử La Khả Hãn đột nhiên bạo bệnh mà chết, đột ngột đến nỗi không ai dám tin.

Mạc Hạ Đốt Thiết A Sử Na Đốt Bật, cũng ngay vào lúc này, trở thành Hiệt Lợi – đại khả hãn tiếng tăm lừng lấy của lịch sử Đột Quyết.

Một mùa đông nọ, sau khi đã trải qua tám tháng chiến đấu kịch liệt với Vương Thế Sung, Đường Quân đã vô cùng mệt mỏi, thế nhưng, thống soái của họ – Tần Vương điện hạ – lại hạ mệnh lệnh cực kỳ kiên quyết: Không diệt Vương Thế Sung, thề không trở về.

Cũng ngay lúc này, Đậu Kiến Đức chiếm giữ Hà Bắc bắt đầu đứng ngồi không yên, đạo lý “môi hở răng lạnh” hắn hiểu quá rõ, Đại Đường diệt Trịnh xong, mục tiêu kế tiếp chắc chắn là hắn, vì vậy, lợi dụng lúc Đường quân và Vương Thế Sung giao chiến ác liệt, hắn tranh thủ củng cố thế lực của mình.

Đối mặt với cục diện cuộc chiến đầy khó khăn, Lý Thế Dân quyết đoán chia binh, để Tề Vương Lý Nguyên Cát ở lại tiếp tục vây khốn Vương Thế Sung trong thành Lạc Dương, còn bản thân hắn thì dẫn quân tiến đánh Đậu Kiến Đức.



Thành Trường An hôm nay bị mưa lớn bao phủ, trên đại điện âm u, chút ánh nến chập chờn làm nổi bật vẻ lạnh lẽo quỷ dị. Phụ tử hai người đã trầm mặc giữa bầu không khí u ám này rất lâu rồi.

Lý Uyên có nguyên tắc xử thế trầm ổn mà khéo léo, nhiều người thậm chí còn cho rằng ông có chút nhu nhược, thế nhưng, ông tuyệt không hổ là vị vua khai quốc đầy tài hoa cùng đảm lược, cho nên, khi một nguy cơ vừa bị đè xuống, một nguy cơ khác lại ngoi lên, ông không có cách nào áp chế được nghi ngờ cùng tức giận.

“Toàn bộ quân đội Đại Đường đều ở trong tay Thế Dân rồi, con bảo ta lấy cái gì đấu với thiết kỵ của Đột Quyết?” Tiếng gầm tuy nhẹ nhưng giữa đại điện không tránh khỏi dư âm thật lớn.

Không có tiếng đáp lại.

“Tên Hiệt Lợi Khả Hãn này, hắn không phải muốn kết minh sao, không phải muốn hai bên thân thiện hữu hảo sao? Vậy hiện tại hắn đang làm cái trò gì?” Lý Uyên thật sự bị chọc tức, nguyên tưởng rằng đã đứng trước cơ hội trước nay chưa từng có, Đột Quyết cùng Đại Đường hòa thuận nghỉ ngơi, thế nhưng, người kia vừa tọa vị xong đã ngay lập tức tiến vào lãnh thổ Đại Đường, còn bắt giữ ba sứ giả Đại Đường cử sang, kết cục như vậy ông chưa bao giờ nghĩ nổi.

Chịu đựng cơn thịnh nộ của phụ thân, Lý Kiến Thành lặng im không nói, không phải y không muốn nói, mà là không biết phải nói gì. Đối với hành vi này của Hiệt Lợi Khả Hãn, y cũng không cách nào giải thích được, đến tột cùng đã xảy ra vấn đề ở đâu? Đến tột cùng đã bỏ qua chi tiết nào? Y cũng không biết.

Sự trầm mặc của Lý Kiến Thành khiến cho Lý Uyên càng thêm tức giận, ông biết, đối với Khả Hãn Đột Quyết cường ngạnh mà ngang ngược kia mà nói, Lý Kiến Thành là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn, tuy rằng ông không cách nào hiểu được suy nghĩ của con trai mình, nhưng ông vẫn tin rằng Kiến Thành là một vũ khí lợi hại để kiềm chế Hiệt Lợi, ông luôn luôn tin vậy, cho nên, ngày đó ông mới đồng ý kết minh với hắn, đồng ý lưu lại một người Đột Quyết vô cùng đáng sợ ở lại bên cạnh Kiến Thành. Nhưng những chuyện đang xảy ra khiến ông vô cùng bất mãn, biết rằng Hiệt Lợi tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ gây ra chuyện lần này, mà muốn hiểu rõ triệt để, giải quyết triệt để, thì chỉ có thể hỏi người trước mắt này thôi.

Biết bản thân có trốn cũng không thoát, rất nhiều năm trước Lý Kiến Thành đã biết, phụ thân sẽ không để mình chạy thoát, cho nên, không có đường lui. “Con sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.” Nhẹ nhàng mà nói, như thể chính mình tựa hồ đã nói qua rất nhiều lần, nói đến khi chính mình không thể nói được nữa, hoặc là, đến chết không thôi.

Rời khỏi đại điện, mưa vẫn điên cuồng như trước, Lý Kiến Thành đẩy Lục Tuấn miễn cưỡng đỡ bên cạnh ra, một mình đi vào màn mưa, lòng ngổn ngang không rõ.


Mưa to xối xả tại thành Trường An không mảy may rơi trên người Lý Thế Dân, lúc này hắn đang ở Hổ Lao Quan quyết chiến với đại quân Đậu Kiến Đức.

Cố sức siết chặt áo giáp trên người, biết trận đánh hôm nay sẽ quyết định thắng bại của cả chiến dịch, toàn bộ kế hoạch phải hoàn thành trong thời khắc này. Chỉ cần tiêu diệt Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung một mình cô thủ Lạc Dương chắc chắn không chống đỡ nổi.

“Điện hạ, kỵ binh tiên phong đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”

“Được!” Lý Thế Dân cầm mũ giáp nhìn sang mấy viên đại tướng bên cạnh, “Các vị tướng quân, có thể bắt Đậu Kiến Đức hay không, chỉ dựa vào lần xuất kích này… Xuất phát!”

“Tuân lệnh!”

Một tiếng hiệu lệnh vang lên, đại quân lập tức bắt đầu động tác, ngay ngắn quy củ, đông mà không loạn.

Bên ngoài Hổ Lao Quan cách đó không xa, thấp thoáng trong sơn cốc, không ai biết chiến mã dừng lại ở nơi nào, không nhìn ra trang phục của ai, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được một loại hàn ý không rõ, chỉ khi tới gần, mới có thể loáng thoáng nghe được vài âm thanh nhỏ.

“Xem ra, ngày chết của Đậu Kiến Đức chính là hôm nay rồi, tư thế này của Lý Thế Dân chính là muốn một ngụm ăn tươi nuốt sống hắn.”

“Đậu Kiến Đức đã là cái gì, ngươi không thấy được tư thế Lý Thế Dân ngày trước khi diệt Lưu Võ Chu sao, phương thức dụng binh phải nói là vô cùng kỳ diệu.”

“Ngươi nói nhỏ chút thôi, lớn tiếng như vậy làm gì, sợ ngươi ta không nghe được chắc?”

“Ngươi nói chúng ta đến đây làm cái gì?”

“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?”

“Thật không biết Khả Hãn nghĩ như thế nào, lại mang theo mấy người chúng ta chạy đến nơi này xem đánh nhau.”

“Đây là việc chúng ta nên hỏi sao? Câm miệng đi, cẩn thận bị ngựa giẫm.”

Cách đó không xa, một bóng người đứng lặng, thân ảnh cao to bị rừng cây che khuất, giữa sáng tối ẩn hiện một loại thần thái kỳ dị. Nhìn đội ngũ dưới chân núi đang không ngừng tiến lên, nhìn đoàn quân ưu tú của Đại Đường, hắn nghĩ, mình nên dùng phương thức nào đối mặt với người khiến hắn vô cùng khó chịu, lại nên dùng phương thức nào nhắn nhủ tới người đó tâm tình gần như hít thở không thông của mình?

Cuối cùng, chiến dịch này cũng không kéo dài bao lâu, Lý Thế Dân dựa theo kế hoạch định trước suất lĩnh một đội kỵ binh bất ngờ đánh vào đại doanh Đậu Kiến Đức, sau đó binh sĩ chủ lực đuổi kịp, chia một đội kỵ binh khác từ Hổ Lao tiến vào Nam Sơn, men theo sơn cốc mà đánh, tập kích đại quân Đậu Kiến Đức, khiến cho Đậu Kiến Đức hai mặt giáp địch không có đường lui.


Đậu Kiến Đức đang ở trong quân doanh cùng quần thần nghị sự, Đường quân đột ngột đánh tới, hắn không có nửa điểm chuẩn bị, nhất thời trận tuyết đại loạn. Biết đại thế đã mất, hắn cuống quýt chạy tháo thân, Đường quân đuổi theo ba mươi dặm, bắt được năm vạn người, Đậu Kiến Đức cũng bị bắt sống.

Thắng lợi gọn gàng rực rỡ như vậy, tướng sĩ Đại Đường ai nấy sôi trào, tuy rằng bọn họ từng thắng không ít trận đánh, nhưng vĩnh viễn không có ai ngại thắng lợi nhiều, chỉ là, khi các chiến tướng trở về tới quân doanh, chuẩn bị hội ngộ thống soái tối cao của bọn họ thì, một chuyện xảy ra khiến cho toàn bộ Đường doanh rơi vào khủng hoảng: Tần Vương của bọn họ, không thấy đâu!

Lý Thế Dân một mình lao ra, trong lúc gấp gáp không căn dặn được bất luận lời nào. Chiến tranh mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra, bằng không, Lý Thế Dân thường ngày sao có thể để mình độc hành như vậy?

Phóng ngựa mà đi một hồi lâu, người phía trước vẫn duy trì nguyên một khoảng cách với hắn, tựa hồ không có ý dừng lại.

Vừa rồi, ngay tại nơi hắn dừng lại, có một thứ từ xa phóng tới, cắm thẳng vào soái kỳ trên đầu hắn, hắn kinh ngạc lấy xuống, phát hiện là một chiếc móc nhỏ, nhìn có chút quen mắt, hắn đột nhiên nhớ tới bảo kiếm bên hông lấy được từ chỗ đại ca, trang sức ở chuôi kiếm giống hệt với vật này. Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, phát hiện một bóng người khẽ động, liền giục ngựa đuổi theo, không nghĩ tới chuyện giữa loạn quân rất dễ xảy ra mai phục, chỉ là vô thức tự nói với chính mình, cần phải đuổi theo!

Tiến vào đường mòn trong rừng, hai người đều xuống ngựa, người phía trước chưa dừng lại, người phía sau vẫn theo sát, thẳng đến khi trước mắt xuất hiện một địa vực trống trải, người phía trước thả dây cương, xoay người lại mà đứng, rõ ràng là đang muốn gặp người.

Đi tới nơi này, Lý Thế Dân sửng sốt, không hề nghĩ tới lại gặp phải người này ở đây, toàn thân lập tức nâng cao cảnh giác, hắn biết, người kia hiện tại đang phát động thế tiến công nhằm vào toàn bộ lãnh thổ Đại Đường, hơn nữa, hắn không thích người này, thậm chí còn có thể nói là ghét, vô cùng căm ghét.

“Tần Vương điện hạ, đã lâu không gặp rồi.”

Lý Thế Dân cười nhạt, “Đại Hãn khách khí rồi, Thế Dân còn chưa có chúc mừng ngài nhỉ!” Hắn chắp hai tay vái chào, nhìn không ra chút thành ý nào hết.

Hiệt Lợi nhìn thanh niên anh tuấn trước mắt từ trên xuống dưới, tuy rằng không muốn, nhưng trong lòng cũng phải bội phục hắn có tài năng cùng đảm lược quân sự, tuổi còn trẻ như vậy, lại có thể tạo dựng được thế này, quả là tiền đồ vô lượng!

Lý Thế Dân trước nay đều không có thiện cảm với người Đột Quyết, nếu không tính đến quan hệ trước nay của hai nước, lời kẻ kia nói cũng không có gì tốt đẹp, thế nhưng hắn biết, vị Khả Hãn Đột Quyết trước mắt này là người vô cùng lợi hại, vài lần gặp mặt trước đây đã khiến hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, hơn nữa, Hiệt Lợi vì sao lại có vật ấy? Tim hắn bắt đầu đập nhanh.

Ổn định lại tâm thần, Lý Thế Dân nghiêm túc nói: “Khả Hãn tìm ta có việc gì? Chắc không phải chỉ để đứng một chỗ như thế này đâu nhỉ?”

Hiệt Lợi mỉm cười, “Ngươi không muốn biết vì sao ta muốn trắng trợn xâm lược Đại Đường sao?”

Lý Thế Dân lắc đầu, “Các ngươi có bao giờ biết tuân thủ lời hứa chứ?”

“Tốt.” Hiệt Lợi xoay lại bắt lấy thanh loan đao của mình, “Chúng ta nói vào chuyện chính.”


Lý Thế Dân nhìn Hiệt Lợi, không rõ dụng ý của hắn.

“Ta tới lấy đồ của ta về.” Hiệt Lợi vững vàng đứng trước mặt Lý Thế Dân, thanh loan đao trong tay bốc ngọn lửa xanh.

Đây là tư thế muốn đánh, Lý Thế Dân biết, hắn vô thức chạm vào thanh kiếm bên hông, “Đồ của ngươi? Là cái gì?”

Hiệt Lợi thiếu chút nữa bật cười, hắn biết Lý Thế Dân hoàn toàn không rõ hắn muốn gì, mà động tác kia chỉ là tự vệ vô thức mà thôi, thế nhưng, đó chính là thứ hắn muốn, cũng bao gồm luôn cả người đem cho kiếm đi.

“Kiếm của ngươi.” Vừa dứt lời, đao trong tay Hiệt Lợi bắt đầu xuất ra, đường đao xé gió, không chút khách khí.

Lý Thế Dân xuất kiếm đỡ chiêu, lòng có chút khó hiểu. Đường đường một Khả Hãn Đột Quyết, thế nào bảo đánh là đánh, ngay một lý do cũng không được rõ ràng?! Quên đi, nếu ngươi đã muốn đánh, ta đây liền phụng bồi, dù sao ta nhìn ngươi cũng không vừa mắt.

Đao kiếm tương hướng, trong rừng cây tức khắc dâng lên một mảnh hàn khí.

Đối với bọn họ mà nói, tràng quyết đấu này sợ rằng trên đời chỉ có một lần. Thân phận cùng địa vị của họ tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh lần nữa, nhưng ngày hôm nay, bọn họ có thể đơn giản làm người bình thường, dùng thân phận hai người nam nhân mà tham gia một tràng quyết đấu, không cần dùng đến thiên quân vạn mã, công thành chiếm đất, không cần một đám người vây quanh tiền hô hậu ủng.

Hai người đang chiến đấu quyết liệt, không ai rảnh để chú ý tới, trên một mảnh đất trống cách đó không xa có ba người khác đang đứng, một người y sam thâm sắc phiêu dật trầm ổn, một người tay áo trường bào anh khí hiên ngang, một người bạch y tố trang chính khí nghiêm nghị, bọn họ đã đứng đây một hồi lâu, trong lúc chứng kiến trận đánh có tiếng trao đổi nhỏ giọng.

“Thật không nghĩ tới trong lúc nhàn hạ đi chơi lại có thể chứng kiến một chuyện thú vị như vậy.” Người tay áo trường bào híp mắt mỉm cười.

“Nếu như không phải là ba người chúng ta nhìn thấy mà là người khác, thì không tất sẽ nhận ra được bọn họ, chỉ cùng lắm cho rằng mấy người giang hồ dùng binh khí đánh nhau mà thôi.” Thâm y nhân lắc đầu cười đáp.

“Tần Vương sợ rằng không phải đối thủ của Khả Hãn Đột Quyết.” Bạch y thanh niên chau mày.

“Ta và Ngụy hiền đệ là người thường, cũng chỉ đến xem náo nhiệt, về phần thắng thua ra sao không phải chuyện chúng ta có thể nhận định được.” Người mặc trường bào không hề khẩn trương.

“Tần Vương là anh chủ đương đại, không thể để người Đột Quyết chiếm tiện nghi dễ dàng.” Bạch y thanh niên đưa tay chạm vào phối kiếm của mình.

“Xem ra, La huynh đệ nhất quyết phò trợ Đại Đường, phụ tá Lý Thế Dân rồi?” Người mặc trường bào híp mắt cười như trước.

“Nhìn quanh thiên hạ, cũng chỉ có Tần Vương xứng cùng thiên địa.” Bạch y thanh niên ngẩng đầu nhìn lên, tràn đầy tự tin.

“Tần Vương?” Thâm y nhân ngữ khí trầm thấp, “Nhưng Tần Vương cũng chỉ có thể là Tần Vương, không có khả năng trở thành thiên tử Đại Đường.”

Bạch y thanh niên mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn lộ ra ngạo khí say lòng người, “Hay cho lời của tiên sinh, Tần Vương chỉ có thể là Tần Vương, thế nhưng, thiên hạ to lớn, La Thành* ta nghĩ không ra ai có thể để ta tâm phục khẩu phục mà phò tá.”

Người mặc trường bào cười cười, “Được rồi, Ngụy hiền đệ, các ngươi đều có suy nghĩ, đều có mục tiêu, không ngại bắt tay vào làm luôn đi, để xem tương lai là ai đúng, ai sai, hà tất ở chỗ này tranh cãi.”


Ba người cùng rơi vào trầm mặc, ánh mắt lập tức rơi vào hai người phía xa kia, một hồi lâu sau, thẳng đến khi bạch y La Thành xoay người ra khỏi rừng cây, trường kiếm trong tay gào thét, cuốn phăng đi thanh loan đao của Hiệt Lợi đang hướng thẳng tới Lý Thế Dân.

Tuy rằng tự tôn không cho phép hắn chịu thua, thế nhưng, hắn biết, giữa tràng quyết đấu một chọi một này, hắn thua, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện thanh niên này, đao của Hiệt Lợi đã bổ đứt cánh tay phải của hắn rồi. Đại trượng phu, thắng thì dễ, mà thua thì khó.

Hai người thoáng cái biến thành ba người, cục diện lập tức thay đổi.

Hiệt Lợi chay mày nhìn bạch y thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mắt, hắn không nhận ra cậu, nhưng từ trong ánh mắt kia, hắn nhìn ra một loại kiêu ngạo không sợ hãi. Biết ngày hôm nay không có cách nào lấy lại thứ kia nữa, biết có dây dưa ở đây cũng không có ý nghĩa, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hắn ngạo mạn ngẩng đầu nhìn Lý Thế Dân, “Trở lại Trường An nói cho đại ca ngươi biết, thanh kiếm trong tay ngươi chính là nguyên nhân đưa bách tính Đại Đường vào cảnh chiến hỏa triền miên… Y tự nhiên sẽ hiểu.” Hắn nói xong, xoay người lên ngựa đi thẳng.

La Thành không muốn hắn sống sót rời khỏi đây, nhìn lâu như vậy, cậu biết mình có năng lực chiến thắng Đại Hãn Đột Quyết này, thế nhưng, cậu lại bị người phía sau nhẹ nhàng lôi lại, Lý Thế Dân nhìn cậu lắc đầu.

Cánh tay nắm chặt kiếm khẽ run, Lý Thế Dân tinh tường cảm giác được cái gì đang bốc lên trong lòng mình, khi nghe được Hiệt Lợi nhắc đến đại ca, hắn vô pháp tự khiến mình bình tĩnh. Đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình hoàn toàn không biết gì hết? Có chuyện xảy ra với đại ca, tại sao hắn không biết một chút nào? Mà Hiệt Lợi Khả Hãn của Đột Quyết này, còn có thanh kiếm trong tay mình, lại là chuyện gì xảy ra? Hắn hiện tại không muốn phát sinh thêm bất cứ chi tiết nào nữa, hắn thầm nghĩ phải mau chóng kết thúc chiến tranh, trở về Trường An hỏi cho rõ ràng.

Tâm tình phức tạp khiến cho hắn không cách nào tập trung được vào hiện tại. Cho nên khi bạch y thanh niên bên cạnh mỉm cười gật đầu, hỏi han cùng giới thiệu, hắn đều không nhớ rõ. Mà khi La Thành hướng vào phía rừng cây ngoắc tay ra hiệu mới phát hiện, trong rừng đã không còn bóng người. Đối với Lý Thế Dân mà nói, chiêu mộ nhân tài tất nhiên là trọng yếu, thế nhưng lúc này, toàn bộ tâm tư của hắn không còn ở đây nữa, hắn phải nhanh chóng giải quyết Vương Thế Sung ở Lạc Dương, sau đó quay về kinh, sau đó…

Khi Lý Thế Dân trở lại Đường doanh, hắn đã theo đúng lễ tiết đãi nhân tài mà giới thiệu La Thành cho chúng tướng, còn lại, hắn không nói gì hết, cũng không ai dám hỏi, thậm chí ngay cả La Thành cũng thức thời ngậm miệng, nếu Tần Vương đã bình an, mọi chuyện liền trở thành một hồi không đầu không đũa, quá khứ cứ kệ cho nó thành quá khứ đi.

La Thành, thanh niên ngạo khí mà oai hùng dần trở thành thủ hạ đắc lực nhất của Đường triều Tần Vương, mà trận đại chiến đầu tiên cậu tham dự chính là dẫn quân về Lạc Dương tiêu diệt Vương Thế Duẫn.

Trận chiến này đánh vô cùng gấp, gấp đến nỗi các tướng quân đều hoài nghi chiến lược có chính xác hay không, nhưng cuối cùng thực tế đã chứng minh, quyết sách của Lý Thế Dân là đúng, Vương Thế Sung đã đầu hàng rồi, Lạc Dương bị vây khốn mấy tháng cuối cùng cũng trở thành lãnh thổ Đại Đường. Sau đó, quân đội Đại Đường phấn khởi reo hò, lên đường hồi kinh nghỉ ngơi dưỡng sức. Thế nhưng, Trưởng Tôn Vô Kỵ đại nhân thông minh nhạy bén lại có vẻ không vui chút nào, bởi vì, hắn phát hiện, tâm tình Tần Vương điện hạ của bọn họ thập phần ác liệt, thở dài, không biết trở lại phải ăn nói thế nào với tiểu muội đây!

----------------------

Tiểu La của ta – La Thành – chiến thần siêu cấp mỹ thiếu niên đã xuất hiện rồi. Với một vai khách mời vô cùng hoành tráng (không thua gì Lý Tĩnh Lý tướng quân nha). Một tràng pháo tay cho màn mỹ nhân cứu anh hùng nào =)) Đội hình quân tướng Đại Đường lại có thêm một mỹ nam đại tướng quân nữa rồi. Dưới trướng ông Dân toàn nhân tài thế này mà không thắng được cha Hiệt Lợi thì có mà úp mặt vào tường luôn cho xong.

Thường thì các tiểu công có khí chất làm lãnh tụ và quân vương hơn, vì tính chất hào sảng, hướng ngoại, xông pha, kết nối; còn tiểu thụ thì thâm trầm, sâu sắc, chu đáo và thầm lặng, thích hợp làm quân sư, thần tử. Xét về năng lực chính trị và công lao đóng góp cho Đại Đường, Kiến Thành không thua kém gì Thế Dân, thậm chí cao hơn nhiều, thế nhưng nhân tài cứ nườm nượp đi theo nhị gia có lẽ vì lẽ đó. Khổ thân anh cả, bên người lúc nào cũng chỉ có một mình Lục Tuấn – mà còn là một Lục Tuấn không hoàn toàn thuộc phe mình.

Có điều, không phải ai cũng chọn nhị gia đâu, trong số ba người kia, có người đã chọn Thái tử đó, thử đoán xem là ai nào ;))

PS: Nhưng Tiểu La vẫn về đội của ông Dân rồi, thật bất công quá đi òa òa.

Chú thích:

(*) La Thành (? – 626): nhân vật trong “Thuyết Đường”, “Tùy Đường Diễn Nghĩa”, “Hưng Đường Truyện”, con trai La Nghệ, em họ Tần Quỳnh. La Thành được miêu tả là “mắt sáng”, “mặt trắng”, “môi son”, ra trận thường mặt giáp trắng, cưỡi ngựa trắng, dùng thương bạc, cho nên mới có câu “Ngân thương lãnh diện Tiếu La Thành”; văn hay, võ giỏi, là anh hùng thứ 7 đời nhà Tùy. Khi Dương Lâm đem quân vây Ngõa Cương quân, La Thành lén cha đi cứu viện, giả làm biểu ca Tần Quỳnh, một mình một ngựa giải vây cho Ngõa Cương quân. Sau này La Thành gia nhập Đường quân và trở thành trợ thủ đắc lực của Lý Thế Dân. La Thành chết trong trận đánh Lưu Hắc Thát ở ải Tử Kim, hưởng thọ 23 tuổi, được Thái Tổ hoàng đế truy phong làm Việt Quốc Công.

Lãnh Diện Ngân Thương Tiu La Thành 2

Lãnh Diện Ngân Thương Tiu La Thành 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui