7
Kể từ lúc đó, cơ thể của Hoàng Đình Đình ngày càng yếu đi, sắc da tái nhợt, gầy gò, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay mất cô ả.
Nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, gọi điện cho Liễu Thần cả ngày, sau khi bị chặn, ả đổi số và tiếp tục gọi.
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, nhưng đổi lại là một câu chửi rủa giận dữ:
"Chia tay đi, cô không hiểu à? Tôi bảo cô đừng quấy rối tôi nữa!"
Nghe xong cuộc điện thoại, Hoàng Đình Đình bật khóc, cuối cùng ngất xỉu trong phòng khách.
Mẹ kế sợ đến mức đưa cô đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ chỉ nói là do suy dinh dưỡng và buồn bã.
Mẹ kế đưa cô ta đi tìm bác sĩ khắp nơi, thuốc bắc, thuốc tây, tiêm thuốc, uống thuốc nhưng bệnh vẫn mãi không thuyên giảm.
Vẻ ngoài của Hoàng Đình Đình ngày càng đáng sợ, tóc khô như rơm, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hõm sâu, thậm chí có đêm cô ta còn dọa mẹ kế sợ đến nỗi phải hét lên khi cô ta bước ra ngoài đi vệ sinh.
Chiếc vòng trên tay cô ta ngày càng trở nên đỏ và sẫm lại.
Mẹ kế cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn và tìm đến gặp tôi:
"Lưu Lưu, chúng ta không cần chiếc vòng này nữa, mẹ có thể trả lại cho con không? Đình Đình có thể khỏe lại không?"
Tôi nhún vai tùy tiện nói: "Bà bảo Hoàng Đình Đình tự đến đây trả lại đồ cho tôi, thì cô ta sẽ khỏe lại thôi."
Người mẹ kế ngay lập tức đến chỗ cô ta.
Nhưng lần này, cô ta nhất quyết không đưa chiếc vòng cho tôi:
"Không, cái này là của con, ả ta đã cướp đi Liễu Thần rồi, cái vòng này không thể lại bị lấy đi."
"Con còn không nghe mẹ nói hả? Cởi ra mau."
"Đi đi, tôi không quen bà!"
Mẹ kế ngơ ngác nhìn cô ta, một lúc sau mới hiểu ra:
"Cô không phải Đình Đình, cô không phải con gái tôi, con gái tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy."
Hừm...!bà ta nói đúng, người phụ nữ trước mặt bà ta thực sự không phải là Hoàng Đình Đình nữa.
Thời gian đã quá lâu, tà khí quấy nhiễu thân thể, chủ nhân chiếc vòng tay hiển nhiên muốn dùng một cái xác khác để hồi sinh linh hồn cô ta.
Tôi đứng đó quan sát, và nhận ra rằng linh khí của Hoàng Đình Đình đang dần yếu đi, và linh khí kỳ lạ kia ngày càng lớn mạnh hơn.
Tôi không thích Hoàng Đình, lẫn mẹ kế.
Nhưng để họ chết nhanh như thế thì thật vô vị.
Có lẽ là kì hạn của cô ta cũng sắp đến rồi, tôi lấy ra một tờ giấy bùa và dán nó lên mặt của Hoàng Đình Đình, giúp cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nửa giờ sau, đôi mắt của cô ta cuối cùng cũng hồi phục rồi ả nhìn về phía chúng tôi một cách vô hồn.
Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu ra mọi chuyện và cuống cuồng muốn tháo chiếc vòng ra nhưng đã quá muộn rồi.
"Tôi đã từng đeo cái vòng này và bị rộng, tại sao bây giờ tôi lại không thể tháo nó ra?"
"Cô đã đeo nó quá lâu rồi."
Tôi nhẹ nhàng nói.
Hoàng Đình Đình bật khóc ngay sau khi nghe những lời của tôi:
"Giúp tôi, giúp tôi, được không? Tôi không muốn đeo nữa."
Tôi nhún vai:
"Nếu không tháo được thì cứ để đó đi, không được dùng sức để tháo."
Sau đó tôi đổi giọng, hỏi nơi ở của Liễu Thần.
"Cô định làm gì? Cô còn muốn tìm anh ấy sao?"
Hoàng Đình Đình cảnh giác nhìn tôi, rõ ràng cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ Liễu Thần.
Tôi chưa kịp nói gì thì mẹ kế đã vội vàng:
"Con gái ngoan, nghe mẹ nói, con không thèm người đàn ông này nữa, con tốt như vậy, loại đàn ông nào mà con tìm không được?
Hãy nghe lời Lưu Lưu, giữ mạng trước.
"
Hoàng Đình Đình cuối cùng cũng chịu buông tay và cho tôi địa chỉ của Liễu Thần.
Tôi lần theo địa chỉ và tìm thấy một biệt thự trông có vẻ rất sang trọng.
Nhưng người ra mở cửa cho tôi nói tôi biết rằng Liễu Thần đã bị tai nạn xe hơi từ hai ngày trước và hiện tại đang nằm trong bệnh viện.
8
"00"
Khi tôi đọc tên phòng bệnh, sắc mặt đối phương thay đổi, anh ta lập tức mời tôi vào phòng.
Tôi nghe nói rằng khi Liễu Thần đi làm vào hai ngày trước, đã đụng phải một chiếc xe đi ngược chiều.
Hai xe va chạm với nhau, anh ta may mắn giữ được mạng nhưng lại bị gãy một chân.
Ngay khi nhìn thấy tôi, đôi mắt của Liễu Thần sáng lên:
"Cô cuối cùng cũng tới rồi, mau giúp tôi đi."
"Vậy anh nói cho tôi biết trước đã, lý do vì sao anh lại gấp gáp muốn cưới tôi như vậy?"
Liễu Thần cụp mắt xuống, do dự nói rằng chỉ muốn được mau chóng phát tài.
Tôi không nói gì, im lặng nhìn anh ta, cuối cùng, anh ta cũng không kìm được thở dài một hơi:
"Tôi lỡ gây ra lầm lỗi, thầy bói nói cho tôi biết tôi có thể tìm cô nhờ giúp đỡ."
"Có chuyện gì đã xảy ra?"
Liễu Thần có vẻ trốn tránh, nếu hắn đã không có ý muốn nói, vậy nên tôi xoay người định rời đi.
Anh ta đang gấp nên cũng không trốn nữa:
"Trước kia có một người phụ nữ, cô ấy rất thích tôi, luôn quấy rầy tôi, nhưng tôi không thích cô ấy, cho nên tôi đã từ chối cô ấy rất nhiều lần, nhưng có một ngày chúng tôi uống say, bất ngờ lăn lộn với nhau, chỉ có một đêm tại nhà cô ấy thôi.
Không ngờ cô ấy lại mang thai.
"
Khi nói đến điều này, tay của Liễu Thần run lên.
"Sau đó, cô ta dùng đứa trẻ này để tống tiền tôi, yêu cầu tôi đưa tiền và bắt tôi phải chịu trách nhiệm nhưng gia đình tôi không đồng ý, sau đó, cô ấy phá thai và bắt đầu dùng tính mạng để đe dọa tôi, nhưng tôi vẫn không đồng ý với cô ấy..."
Anh ta làm động tác quệt cổ mà tôi biết rõ.
"Cho nên cô ấy bị tình yêu gài bẫy, bị ám ảnh, cuối cùng tự sát?"
"Vâng, vâng, chính là như vậy, sau đó tôi cả đêm không ngủ được, kể từ đó trở đi luôn gặp phải một số chuyện xui xẻo, rồi thỉnh sư phụ xem bói, sư phụ nói cần tìm cô giúp đỡ."
Tôi gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi, Liễu Thần vội vàng ngăn lại:
"Cô còn chưa nói cho tôi biết, tôi cần làm cái gì?"
9
"Đợi đến khi nào anh nguyện ý nói ra chân tướng, thì tôi sẽ cân nhắc."
Liễu Thần sau đó vẫn chưa liên lạc với tôi, có lẽ vì anh ta vẫn chưa quyết định có nên nói ra sự thật hay không.
Chỉ là, vì anh ta trì hoãn không nói ra, nên không có cách nào để tiếp tục giải quyết vấn đề.
Hoàng Đình Đình vì muốn sống sót, nên cô ta đã đem một chiếc ghế ra sân để phơi nắng mỗi ngày.
Nhưng sức khỏe của cô ta vẫn không khá hơn bao nhiêu, trái gió trở trời là bắt đầu ho, nửa tháng sau, mẹ kế trở nên lo lắng:
"Con có thể cứu Đình Đình được không? Mau giúp dì với, dì không biết mỗi ngày mình nên làm điều gì nữa."
"Bà đang lo lắng cái gì chứ?"
Bây giờ bà ta mới thấy lo lắng ư, bà ta đã làm những trò gì khi tôi ngăn không cho con gái bà ta đeo chiếc vòng đó?
"Mày không phải muốn cứu con gái của tao chứ gì?"
Mẹ kế cười khẩy, đi thẳng vào phòng khách cầm lấy bài vị của mẹ tôi.
"Nếu mày không cứu con gái tao, tao sẽ đốt nó!"
"Được thôi, nếu bà không có ý định muốn cứu con gái mình."
Rốt cuộc, bây giờ chỉ có tôi là người có thể cứu Hoàng Đình Đình, mẹ kế của tôi không nên thiếu não như vậy.
Quả nhiên, sau một hồi dài bế tắc, bà ta vẫn cẩn thận đặt bài vị xuống, rồi quỳ xuống trước mặt tôi "phịch" một tiếng:
"Dì xin lỗi, dì xin con, hãy cứu lấy con gái dì, dì sợ con bé sẽ như thế này mãi mãi lắm".
Bà ta liên tục dập đầu, tôi nhìn cũng lười nhìn, bình thản từng ngụm uống hết chén trà trong tay.
Cho đến khi có tiếng bước chân ngoài cửa.
"Đây là ân nhân của con trai người.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...