Trans: Kim Ngân
“Yến Từ, cậu có ý gì? Cậu với chúng tôi mới là một nhóm, bây giờ cậu nói chuyện thay cô ta là có ý gì?” Nam sinh đột nhiên ý thức được điều gì đó, trợn mắt ngơ ngác: “Cậu biết nói?”
Lúc này những người trong phòng mới nhớ tới Yến Từ là người câm.
Yến Từ không quen bị đám đông chú ý, đầu ngón tay hạ xuống kéo vạt áo của Dư Thính như đang tìm kiếm sự hỗ trợ, môi cũng mím thật chặt.
Dư Thính quả quyết đứng ra bảo vệ Yến Từ, không vui mà nói với nam sinh kia: “Yến Từ vốn dĩ đã biết nói chuyện!”
“Mẹ!” Nam sinh kia bất giác bùng nổ: “Vậy tại sao cậu không nói chuyện với chúng tôi lâu như vậy?”
Mặt Yến Từ cứng đờ: “Không.thích”
Nam sinh: “…”
Dư Thính: “…”
Khá lắm, nhóc đáng thương bây giờ đã học được cách oán hận người rồi.
Gương mặt nam sinh kia đã biến thành màu gan heo rồi, nổi giận cũng không phải, không nổi giận cũng không phải, cuối cùng vẫn là Dư Thính chủ động giải thích thay cho Yến Từ: “Cổ họng của cậu ấy bị thương, gần đây mới được tôi dạy nói chuyện, cũng không phải là cố ý, cậu kinh ngạc cái gì? Có phải cậu ghen tị cậu ấy thông minh lại còn đẹp trai hơn cậu đúng không?”
Dư Thính giống như gà mái nhỏ bảo vệ con mình, uy phong oai hùng.
Yến Từ ở phía sau ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn hướng về vòng tròn trên đỉnh đầu của cô.
…Đáng yêu.
Nhân lúc mọi người không để ý, cậu lén lút dùng ngón tay cái sượt qua phần đuôi tóc của cô.
Không ai chú ý đến hành động nhỏ này của Yến Từ.
Nam sinh kia vẫn không tin Dư Thính tốt như vậy.
Ai cũng biết Yến Từ có gia cảnh nghèo khó, bản thân cũng có một chút vấn đề tâm lý, nếu không phải trường học yêu cầu, bọn họ có chết cũng không đồng ý cho Yến Từ vào nhóm này.
“Ý của cậu là lần hoả hoạn này là ngoài ý muốn?”
Yến Từ thu tay lại: “Ừ.”
Nam sinh kia cười lạnh: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu?”
Yến Từ: “Trước khi cứu Thính Thính ra ngoài, có nhìn qua.”
“Cho nên?”
“Các cậu, không nghe tôi.” Yến Từ đã sớm dự đoán được, vẻ mặt mơ hồ có thêm vài phần khinh thường, giống như nói “nhìn đi, không nghe tôi, quả nhiên là rất gà”.
“Chỉ như vậy?” Nam sinh càng thêm trào phúng.
Cậu ta là phó tổ trưởng của đội thi đấu, thành kiến với Yến Từ khiến cậu ta hoàn toàn không để Yến Từ vào mắt.
Đặc biệt, Yến Từ quá lầm lì, trước giờ đều không tham gia thảo luận với nhóm, chỉ biết vứt ra kiến thức lí thuyết dày đặc.
Thời gian của cuộc thi này vốn đã eo hẹp, bọn họ hoàn toàn không có thời gian làm từng thí nghiệm dựa theo quy trình mà anh đưa ra, huống hồ trong nhóm nhỏ còn có Quý Thời Ngộ, căn bản không cần một người chân ướt chân ráo, nói cũng không biết nói như Yến Từ.
Bây giờ chỉ dựa vào việc anh nhìn một cái, đã muốn bọn họ tin rằng tác phẩm có vấn đề? Sao mà có thể.
Bầu không khí hai bên vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc này, đội trưởng đội cứu hoả đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Bạn học này nói không sai, sau khi chúng tôi điều tra kỹ càng, hoả hoạn lần này quả thật là ngoài ý muốn.”
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng.
“Tuy là không biết các bạn đang làm thí nghiệm gì, nhưng điện áp thí nghiệm quá tải một thời gian dài khiến cho khả năng cách điện dần dần bị ảnh hưởng.
Cứ cho là hôm nay không xảy ra sự cố, thì ngày mai cũng sẽ xảy ra, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Giang Hoài “rèn sắt khi còn nóng” nói: “Tôi đi xuất video trong camera giám sát của phòng thí nghiệm ra, sau khi bước vào Dư Thính không làm gì cả, đây là video ghi lại màn hình, nếu như các vị không tin có thể tự mình xem thử.”
Anh ta chuyển máy tính đến trước mặt mấy người đó.
Trong video, sau khi bước vào, Dư Thính nhìn trước ngó sau, bộ dạng lén lút như là đang làm chuyện xấu.
Thế nhưng cô không làm gì cả, chỉ đơn thuần đứng trước thành phẩm thí nghiệm, vài giây sau, ánh lửa lóe lên, khói lửa mù mịt bao trùm tầm nhìn của cô.
Tất cả xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng, làm tất cả mọi người đều không biết nên lấy thái độ và tâm trạng thế nào để đối mặt với tình hình này.
Không ai nghi ngờ lời nói của đội cứu hoả, cũng không có ai có thể tin rằng kết quả sẽ thành thế này.
Nói như vậy, Yến Từ đúng rồi, là bọn họ hiểu lầm Dư Thính?
Trong đó người sốc nhất là Quý Thời Ngộ.
Dư Thính sẽ không vô cớ tốt với người khác, đặc biệt là người kia còn là người cô từng ghét nhất.
Thế là Quý Thời Ngộ tin chắc Dư Thính tiếp cận Hạ Thất Thất nhất định là có mục đích khác.
Ban đầu anh ta nghĩ không ra, cho đến khi Dư Thính ăn trộm thẻ thông hành của Hạ Thất Thất, tự tiện xông vào phòng thí nghiệm, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Cô muốn phá hoại tác phẩm của nhóm, sau đó sẽ đổ tội cho Hạ Thất Thất.
Chỉ là thủ đoạn này không được cao minh lắm.
Từ khi hoả hoạn xảy ra cho đến khi kết thúc Quý Thời Ngộ đều nghĩ như vậy, cho đến khi nghe thấy lời của nhân viên cứu hoả.
Dư Thính… hoàn toàn là không cố ý phóng hỏa?
Con ngươi của anh ta rung rung, sững người không nói được từ nào.
Lúc lâu sau, Quý Thời Ngộ mới khàn giọng nói: “Cứ cho là Dư Thính không liên quan đến hoả hoạn lần này, nhưng cô ta thật sự đã lấy trộm thẻ thông hành của Hạ Thất Thất, chưa được sự đồng ý mà đã tự ý xông vào phòng thí nghiệm.”
Với sự hiểu biết của Quý Thời Ngộ với Dư Thính, cô tuyệt đối sẽ không chỉ đơn thuần muốn vào trong xem thử.
Cô muốn làm hỏng mô hình, không ngờ lại thật sự xảy ra hoả hoạn.
Cho dù cô không liên quan đến trận hỏa hoạn này, cô cũng mang ý nghĩ trong đầu, nhất định phải trả giá cho hành vi của mình.
“Khoan, đợi đã.” Hạ Thất Thất vẫn luôn im lặng bỗng yếu ớt đưa tay lên, liếc nhìn Dư Thính qua khóe mắt, mặt không đổi sắc nói: “Tớ… Hình như tớ chưa từng nói Dư Thính lấy trộm thẻ thông hành của tớ.”
Cô ấy vừa nhắc nhở, bọn họ mới nhớ lại, quả thực Hạ Thất Thất chưa từng nói Dư Thính lấy trộm thẻ thông hành của cô ấy.
Vậy là ai nói đến điều này trước?
Hình như là Quý Thời Ngộ.
Anh ta lập tức trở thành tiêu điểm.
Vẻ mặt Quý Thời Ngộ hơi biến đổi, nhìn vào mắt của Hạ Thất Thất: “Hạ Thất Thất, cậu nói lại lần nữa xem, thẻ thông hành của cậu sao lại không thấy?”
“Tại tớ không cẩn thận làm rơi.”
“Khi nào?”
“Không biết.”
Quý Thời Ngộ hùng hổ doạ người: “Ở đâu?”
Hạ Thất Thất nhắc lại câu trả lời: “Tớ không biết.”
Thật ra cô ấyđã xác định thẻ thông hành là do Dư Thính lấy đi lúc ở thư viện, nhưng thư viện có camera, nếu chỉ rõ địa điểm, khó tránh sẽ bị Quý Thời Ngộ truy hỏi đến cùng.
Nếu là trước đây, cô ấysẽ quyết không dùng tiền đồ của mình để nói dối vì Dư Thính.
Nhưng Dư Thính từng giúp cô ấy, cũng từng giúp mẹ cô ấy, từ đầu đến cuối cô ấycảm thấy Dư thính không phải người xấu.
Bất kể Dư Thính có mục đích gì, Hạ Thất Thất đều muốn tùy hứng một lần này.
Ánh mắt của cô ấykhóa chặt Quý Thời Ngộ: “Phải nói rằng, trong đây cũng có một phần trách nhiệm của tớ.
Là sơ suất của tớ, làm mất đồ vật quan trọng, tớ sẽ chịu xử phạt từ phía nhà trường.”
Dư Thính chưa từng nghĩ đến Hạ Thất Thất sẽ chủ động đứng ra nói dối vì cô.
Cô từng vô số lần châm biếm sự thánh mẫu của nữ chính, hôm nay lại trải qua cảm giác được hào quang thánh mẫu chiếu rọi.
Không thể không nói…
Rất sáng, rất đẹp.
Rõ ràng có nhiều người nghi ngờ chất vấn cô như vậy, rõ ràng trong lòng Hạ Thất Thất biết rõ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn giữ bí mật cho cô.
Hạ Thất Thất thật sự tốt bụng, cô thì giả vờ từ bi.
Chẳng trách kết cục của cô và Hạ Thất Thất hoàn toàn trái ngược nhau.
Dư thính đè ý nóng cuộn trào nơi hốc mắt xuống, nếu như bây giờ tất cả bị phơi bày, vậy thì Hạ Thất Thất cũng phải trả giá vì nói dối, cuối cùng cô quyết định giấu một phần sự thật.
“Là tôi nhặt được thẻ thông hành nhưng không trả lại, bởi vì tôi muốn vào xem thử mô hình của bọn họ.” Dư Thính nhìn xuống đầu ngón chân: “Tôi sẽ chịu toàn bộ tổn thất lần này, chi phí tiếp theo của cuộc thi tôi cũng chịu trách nhiệm, còn về nhà trường xử lý như thế nào, tôi đều vui vẻ tiếp nhận.”
Dư Thính bị lửa hun làm mặt mày xám tro, nói chuyện vô cùng ngoan ngoãn, với lại có Dư Dung đằng sau làm uy, phía nhà trường sao còn dám xử phạt.
Hơn nữa trận hoả hoạn lần này quả thực là ngoài ý muốn, Dư Thính không nên xông vào phòng thí nghiệm là thật, là người bị hại trong trận hỏa hoạn cũng là thật.
Sau một hồi cân nhắc, hiệu trưởng khoát tay: “Vậy đình chỉ học hai ngày, hai ngày này tự kiểm điểm lại mình, về sau nhặt được của rơi phải trả người đã mất, càng không được tuỳ tiện đi vào phòng thí nghiệm.”
Nói là đình chỉ kiểm điểm, thật ra là muốn để cô ở nhà nghỉ ngơi.
Vốn dĩ sức khỏe của Dư Thính không tốt, lại trải qua một trận này, nếu như lúc đi học lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ không chịu trách nhiệm nổi.
Dư Dung nói: “Về lời đồn giữa các học sinh, tôi cũng mong nhà trường kịp thời làm rõ.”
“Nếu đã không phải do bạn học Dư Thính làm, chúng tôi đương nhiên sẽ chủ động giải quyết, chuyện này Dư tổng có thể yên tâm.”
Dư Dung gật đầu, dắt Dư Thính rời khỏi văn phòng.
Sự việc đã được giải quyết, những người còn lại cũng bị đuổi ra.
Trên đoạn đường đi ra, tất cả mọi người đều rất trầm lặng.
Dư Thính có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng rực và phức tạp sau lưng, còn có người muốn nói chuyện cùng cô nhưng lại rối rắm không dám chủ động tiến lên.
Cuối cùng cũng xuống dưới lầu.
Dư Dung bỗng nhiên dừng lại, giọng điệu lạnh lùng mà sắc bén: “Quý Thời Ngộ, cậu đi theo tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...