Trans: Bún
Hầu kết Quý Thời Ngộ khẽ chuyển động, không nhịn được đưa tay lên.
Khi đầu ngón tay anh ta lại gần gò má của Dư Thính, cô nhanh chóng tránh đi, ánh mắt nghi ngờ: “Anh làm gì vậy?”
Bốn chữ đầy cảnh giác.
Quý Thời Ngộ giật mình, bàn tay đang vươn ra của anh ta cuộn lại thành nắm đấm: “Không có gì.”
Nói xong, anh ta không khỏi liếc nhìn Dư Thính qua khóe mắt.
Đôi mắt cô vẫn đỏ hoe, dường như đã khóc rất lâu.
Quý Thời Ngộ không biết cô đã ngồi ở đây bao lâu, cũng không biết trong khi anh ta hôn mê cô có tâm trạng thế nào, nhưng anh ta có một ảo giác, cảm thấy trái tim của Dư Thính vẫn hướng về anh ta, không phải không có một chút quan tâm nào như cô nói.
Một khi suy nghĩ này sinh sôi, trong lòng cảm thấy phức tạp không thể tả.
Quý Thời Ngộ bỏ qua niềm vui nhỏ bé khi mới chớm nở ấy, tập trung vào chỗ khác: “Đang ăn gì vậy.”
“Bún huyết vịt.” Còn thừa nửa bát, Dư Thính ăn không hết, chần chừ vài giây hỏi: “Anh đói bụng không? Phần còn lại anh ăn đi.” Nói xong, cô chủ động để nó trước mặt anh ta.
Công chúa nhỏ sẽ không bao giờ phục vụ người khác như thế này.
Quý Thời Ngộ cảm thấy bản thân đã bị đối xử thô bạo quá lâu rồi, ngay cả một động tác nhỏ như vậy cũng khiến anh ta thụ sủng nhược kinh.
Anh ta chống người nhận lấy canh, uống từng ngụm nhỏ.
Dư Thính một tay chống má, chờ anh ta uống xong, mới đưa gói biểu tượng cảm xúc trong điện thoại đến trước mặt anh ta: “Nhìn đi.”
Góc chụp của Dư Thính xấu, cộng thêm cái loại phối từ khác nhau, quả thực là tạo ra một bầu không khí vui vẻ.
Nếu là người khác lẽ ra phải tức giận từ lâu, nhưng tuổi tâm lý của Quý Thời Ngộ là người trưởng thành, nên không thấy có gì bất thường, thay vào đó lại nói: “Cô chụp tôi?”
“Không được à?”
Quý Thời Ngộ nhìn lướt qua bức ảnh: “Được.”
Anh ta biết rõ tính tình của Dư Thính, có lẽ là anh ta đã hôn mê không tỉnh khiến cô ấy suy nghĩ linh tinh, vì thế mới dùng anh ta để giải sầu.
Giống như kiếp trước, anh ta nằm viện vì bệnh viêm dạ dày, cô rõ ràng đã khóc rất lâu, nhưng vì thể diện mà chết cũng không thừa nhận, thậm chí còn cố tình lấy những bức ảnh xấu xí của anh ta làm ảnh khóa màn hình.
Bây giờ nghĩ lại, cô đúng là yêu mình sâu sắc.
Quý Thời Ngộ nhắm mắt lại, lần đầu tiên hoài niệm cuộc hôn nhân bất hạnh của hai người một cách không giải thích được.
“Cô… sợ không?” Quý Thời Ngộ nhẹ nhàng hỏi với một giọng khàn khàn.
Dư Thính vừa nghịch điện thoại vừa không để ý thốt ra: “Hả?”
“Hôm nay.”
“Sợ.”
“Sợ vậy tại sao vẫn muốn đi ra.”
Tại sao vẫn muốn đi ra?
Dư Thính suy nghĩ trong vài giây.
Cô thực sự rất ghét Quý Thời Ngộ, nhưng nuôi một chú chó cũng sẽ có tình cảm, huống chi là một người, ghét thì ghét, nhưng thật sự không muốn anh ta bị người khác ức hiếp.
“Phí nghĩa trang khá đắt.”
Dư Thính đã đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Cô nhìn thời gian, thấy không còn sớm, đứng thẳng dậy: “Bác sĩ nói anh cần nằm viện để quan sát thêm mấy ngày nữa, tôi về nhà trước, nếu anh có việc gì thì gọi cho chú Lý, tôi sẽ tìm một điều dưỡng để chăm sóc cho anh.”
Dư Thính không muốn ở lại quá lâu, xua tay rồi quay người rời đi.
Bóng lưng của cô nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Quý Thời Ngộ, thiếu niên nhìn về hướng đó một lúc lâu, cuối cùng cũng quay mặt đi chỗ khác, chăm chú nhìn bóng cây tươi tốt bên ngoài.
**
Dư Thính về tới nhà, nhân lúc dì Tô không chú ý, cẩn thận thay áo sơ mi ra.
Cô thấy khó xử với chiếc áo sơ mi này, quần áo không thể đem vào phòng giặt để giặt, nếu không dì Tô sẽ phát hiện, sau đó ra hỏi chuyện.
Vậy chỉ có thể…
Tự mình giặt.
Cô vò đầu bứt tai, cầm áo sơ mi vào phòng tắm.
Trong phòng không có nước giặt, Dư Thính chỉ có thể dùng sữa rửa mặt.
Chiếc áo trong bồn rửa nhanh chóng trở nên nhăn nhúm sau vài lần cọ xát, giống hệt như khuôn mặt nhăn nhó của cô.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ tự tay giặt quần áo, ngay cả đồ lót của cô cũng bị dì ném vào một chiếc máy giặt chuyên biệt.
Thật tuyệt.
Lẽ nào giúp đỡ người yếu còn cần phải giặt quần áo sao?
Dư Thính mất khá nhiều công sức mới giặt xong, sợ dì Tô phát hiện nên cũng không dám dùng máy sấy, thế là treo trong phòng tắm cùng khăn tắm cho khô, cuối cùng mệt mỏi nằm trở lại giường lớn trong phòng ngủ.
Dư Thính ngửa mặt lên trời, nóng lòng muốn nhận phần thưởng và mua các chương mới.
Nội dung của những chương này quả nhiên là Quý Thời Ngộ đã giúp đỡ mẹ Hạ, người vô tình bị ngã, vì thế nên đã có được tình cảm của mẹ Hạ và Hạ Thất Thất, mối quan hệ giữa hai người có thêm vài phần thân thiết.
Dư Thính càng xem càng khó chịu.
Cô tiêu nhiều tiền như vậy, kết quả để thấy nhân vật chính yêu đương!
Hừ!
Đàn ông chó chết!!
Dư Thính tức giận, tin nhắn của Giang Hoài gửi đến.
[Giang Hoài: Xử lý rồi.]
Dư Thính tạm thời không để ý đến tình tiết truyện tranh nữa, hai mắt sáng lên: [Chặt tay ư?]
Không được.
Giọng điệu của cô quá phấn khích, rất dễ bị hệ thống đánh giá là ác ý.
Dư Thính vội vàng thay đổi giọng điệu: [Anh Giang Hoài không làm quá chứ? Em nghĩ họ cũng còn trẻ, không cẩn thận đi sai đường, chúng ta vẫn nên cho họ một cơ hội.]
[Giang Hoài: Ừ.]
Ừ là có ý gì?
Tại sao mấy người đàn ông này đều thích sử dụng các từ ngữ khí để trả lời câu hỏi vậy.
[Giang Hoài: Muốn xem không?]
[Dư Thính: Không cần!]
Tim của cô không tốt, không chịu được cảnh máu me.
[Dư Thính: Đừng nói với chị gái em!]
Dư Thính không yên tâm bổ sung thêm.
Cô không sợ chị gái cằn nhằn, chỉ sợ chị gái sẽ sắp xếp mấy vệ sĩ bên cạnh mình, như vậy mới là không có tự do thực sự.
[Giang Hoài: Anh biết.]
Dư Thính cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vứt điện thoại sang một bên, chìm vào giấc ngủ.
**
Sáng sớm hôm sau, Dư Thính bí mật nhét chiếc áo vào cặp sách, tạm biệt dì Tô rồi đi học.
Cô cố tình vào lớp khi chưa có học sinh nào đến trường, như dự đoán, cô là người đầu tiên.
Dư Thính nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai đang chú ý, nhét chiếc áo vào ngăn bàn của Yến Từ, sau đó mới ngồi về chỗ như thể không có chuyện gì.
Vừa ngồi xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Thiếu niên đi ngược ánh sáng, giẫm lên cái bóng của chính mình, mặt mày vẫn trầm mặc như cũ.
Đợi đến khi nhìn thấy Dư Thính, đôi mắt thâm thúy khẽ lóe lên.
Yến Từ đến chỗ ngồi của mình, vừa nhìn xuống đã thấy trong ngăn bàn có đặt một chiếc áo nhăn nhúm.
Yến Từ móc nó từ bên trong ra.
Chiếc áo sơ mi được giặt đầy nếp nhăn, sờ vào thấy hơi ráp, đó là tàn tích của sữa rửa mặt, cúc áo cũng thiếu mất một chiếc.
Yến Từ nhìn về phía Dư Thính.
Ánh mắt của anh quá trần trụi, Dư Thính che mặt bằng một cuốn sách, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào, xấu hổ nói: “…Tôi đã giặt nó cho cậu rồi, đây là điều tôi nên làm, cậu không cần phải đặc biệt cảm ơn tôi.”
Nhìn nhóc đáng thương kìa, xúc động đến mức không nói nên lời.
Yến Từ: “…”
Dư Thính: “Cậu nhìn xem, có phải giặt rất sạch sẽ không?”
Yến Từ: “…”
Hồi lâu sau, anh không nói gì, chỉ thở dài một hơi, sau đó đưa cái túi trong tay cho cô.
“Cái gì vậy?” Dư Thính tò mò nhìn qua.
Bên trong là quần áo của chính mình.
Quần áo được giặt sạch sẽ, xếp gọn gàng trong túi, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, giống hệt như mùi hương trên người Yến Từ.
Dư Thính kinh ngạc mở to hai mắt: “Cậu, cậu cũng giặt cho tôi?”
“Ừm.”
“…Tôi còn định bảo cậu vứt nó đi.” Dư Thính lẩm bẩm.
Đống quần áo này dính đầy rác, cho dù chúng đã được giặt sạch cô cũng sẽ không mặc nữa.
Yến Từ hình như bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, cũng không biết anh lấy đâu ra dũng khí để dọn dẹp đống hỗn độn này.
Con ngươi của Yến Từ khẽ động, sau đó cầm chiếc túi bước ra ngoài.
“Cậu đi đâu vậy?”
Cậu chỉ để lại một từ: “Vứt.”
Yến Từ nghe lời, Dư Thính bảo anh vứt thì anh đi vứt.
Dư Thính sửng sốt một hồi, vội vàng ngăn cản: “Bỏ đi, bỏ đi, cậu giặt cũng đã giặt rồi, nếu như vứt đi thì không tốt, cứ đưa cho tôi.”
Cô cầm lấy túi, quần áo đã được anh giặt sạch không dính hạt bụi, vẫn rất mềm mại.
Đâu giống như áo sơ mi mà Dư Thính giặt, chưa nói đến nhăn nhúm, còn xoắn lại với nhau.
“Yến Từ.” Dư Thính không khỏi khen ngợi: “Sau này cậu mở tiệm giặt đi, tôi thấy cậu rất biết giặt quần áo.”
Tiệm giặt?
Yến Từ suy nghĩ trong giây lát, đồng ý: “Được.”
Dư Thính bảo anh mở tiệm giặt, vậy anh sẽ mở tiệm giặt.
Anh nghe lời, trong tương lai tiệm giặt sẽ chỉ tiếp Dư Thính..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...