1 phút trôi qua, bầu không khí hường phấn trước mắt Văn Uyên vẫn như vậy.
3 phút trôi qua, cảnh tượng vẫn không có gì thay đổi.
5 phút trôi qua....
Vì để cứu rồi chính đôi mắt của mình, Văn Uyên khẽ ho nhẹ một tiếng để mấy người kia biết ý mà thu bớt lại không khí màu hồng quanh thân đi.
Văn Uyên: "Khụ khụ!"
1 phút...3 phút....5 phút...!Chẳng có gì thay đổi.
Văn Uyên lại ho thêm một lần nữa, mọi thứ vẫn cứ y nguyên.
Cô bực mình, ho càng dữ dội hơn.
Văn Thư lúc này mới ngó vào trong nhà, hỏi cô: "Văn Uyên, em bị ốm sao?"
Như được đánh thức lí trí, Lâm Xuyên cũng đột nhiên đấy Mộc Hạc ra, quay lại nhìn cô ngượng ngùng hỏi:
"Ờm..cái đó...em có làm sao không?"
Văn Uyên đối mặt với lời hỏi thăm muộn màng, khoé môi muốn nhếch cũng chẳng nhếch nổi, lặng lẽ dành cho bọn họ một ánh mắt oán hận.
Hai người cũng biết mình vừa rồi là quá đáng, vậy mà lại quên đi mất còn có cô ở đây, nhất thời đều vô cùng lúng túng.
Văn Uyên thở dài một hơi, nhắc nhở bọn họ: "Các anh không định đi về nhà cũ sao?"
Trịnh Khải từ đầu đến cuối đều im lặng bỗng chợt lên tiếng: "Để tôi đưa mọi người về."
Văn Thư khẽ nhích người, cách xa hắn một chút, ánh mắt ghét bỏ không thèm nói gì.
Trịnh Khải có chút lúng túng, nhìn nó lại nhìn mấy người kia.
Văn Uyên vẫn chưa có quên vụ lúc trước gã làm với anh trai mình, chỉ nở nụ cười lịch sự từ chối gã.
Mộc Hạc ở ngoài xem bọn họ nói chuyện, cũng lười quản.
Hắn mon men lại gần, ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu, vùi chiếc mũi cao của mình vào hõm vai của cậu, hít lấy hít để.
Càng đến gần kì phát tình, hắn lại càng thèm khát mùi hương ngọt ngào của cậu.
Lâm Xuyên cũng không có tham gia vào cuộc nói chuyện kia, làm người xem bên ngoài cũng có cảm giác không tệ.
Cậu vừa đứng xem, vừa đưa tay xoa xoa đầu của hắn.
Dù không muốn thừa nhận nhưng được hắn ôm như vậy quả thực rất thoải mái, cả mùi rượu vang luôn ám lên thân thể hắn nữa, thật dễ ngửi.
Cậu trong vô thức lại thầm hỏi hắn một câu: "Anh thích uống rượu vang sao?"
Mộc Hạc đang say mê mùi hương của cậu khẽ nhúc nhích đầu trả lời: "Không phải, anh không thích uống rượu vang."
Cậu thấy lạ, khẽ quay sang chỗ hẳn ngửi một chút.
Mùi rượu vang đê mê ngây ngất tràn ngập trong cánh mũi, cảm tưởng như ngửi lâu thêm một chút, chắc chắn có thể khiến người khác say khi chưa cần uống.
Cậu vô thức đưa tay lên che mũi thăm dò hắn: "Thật sự không uống sao?"
"Em ngửi thấy mùi trên người anh rất nồng."
*Vì hai đứa thân thiết hơn rồi nên tui đổi xưng hô nha mấy ní*
Mộc Hạc nhận ra mình trong vô thức lại giải phóng pheromone ra quá nhiều liền nhanh chóng thu bớt lại.
Hắn nghiêng mặt, đối mắt với cậu mỉm cười.
Lâm Xuyên ngửi thấy mùi rượu trong không khí đã nhạt đi rất nhiều, chỉ cho rằng là mình ngửi nhầm.
Nhận ra bản thân mình đã lừa được bé nhỏ, hắn không khỏi khẽ nở nụ cười.
Hắn tiến sát lại cậu, nói nhỏ: "Em có muốn đi cùng anh về nhà ba mẹ em không?"'
Giọng hắn trầm ấm, lại vì hắn cố ý đè thấp giọng mình mà nghe ra càng thêm cuốn hút.
Đã vậy hắn còn ghé sát vào tai cậu, hơi thở nóng rực phả vào tai khiến cậu vô thức rụt người lại, cả người đều đỏ lên.
Qua một lúc mới lén nhìn qua mấy người kia vẫn đang nói chuyện mà suy nghĩ.
Nghĩ một hồi cậu vẫn là từ chối thì tốt hơn, dù sao ba mẹ cậu cũng không có thích hắn thì phải.
Cậu lắc lắc đầu tỏ ý không muốn để hắn trở đi.
Bản năng của alpha càng đến gần kì phát tình lại càng bộc lộ rõ ràng hơn.
Bị cậu từ chối, hắn rất rất không vui.
Nhưng hắn không tức giận bắt ép cậu làm theo ý muốn của mình, mà ngược lại lại yên tĩnh không nói gì nữa, chuyên tâm ôm cậu.
Hắn cố gắng giữ cho mình chút lí trí, để bản thân không quá phận mà làm tổn hại tới cậu.
Việc hắn từng một lần vì đánh mất lí trí mà đánh người, hắn không muốn nhớ lại lần nữa.
Trịnh Khải bên kia thấy hắn vẫn đang ôm cậu định quay mặt đi lại ngửi thấy trong không khí mùi rượu vang quen thuộc.
Alpha vốn đĩ có thể cảm nhận được pheromone của các alpha khác.
Gã bước lại gần chỗ Văn Thư, vừa thì thầm vào tai nó vừa chỉ về phía chỗ cậu và hắn đang đứng.
Văn Uyên định đẩy gã ra lại thấy anh trai mình sau khi nghe hắn nói xong lại nhanh chân chạy lại chỗ cậu, kéo qua một bên.
Hai người nhanh chân chạy ra chỗ chiếc siêu xe đang đứng, không nhiều lời liền chui vào trong.
Đương lúc cô còn chưa có hiểu chuyện gì, một mùi rượu vang trong kí ức bỗng nhiên lan tới.
Cô giật mình, quay lại liền thấy Trịnh Khải đang đỡ Mộc Hạc, thần chí hắn sắp vì kì phát tình mà mất khống chế.
Gã lần mò trong người, không tìm thấy thuốc ức chế thì thầm chửi một tiếng.
Lại nhìn lên chỗ cô hỏi: "Em có thuốc ức chế dành cho alpha trội không?"
Văn Uyên đột nhiên bị gọi tới, giật mình một cái lắc đầu: "Không có, tôi là alpha bình thường, cần thứ đó làm gì?"
Gã nhìn cô, cô nhìn gã, bầu không khí đột nhiên rơi vào khoảng không im lặng đến quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...