Chiếc xe Rolls Royce đời mới từ từ đi qua cánh cổng sắt to đã tự động mở ra.
Chiếc xe dừng lại trước cửa lớn, Văn Thư và Lâm Anh lập tức nhảy xuống xe, Lâm Xuyên cũng từ từ đi xuống.
Lục Vũ đã đứng đợi sẵn ở cửa lớn, anh mặc một cái áo mỏng, khuôn mặt thanh tú có chút mệt mỏi.
Vừa thấy Lâm Xuyên, anh vội vàng chạy tới, ngó tới ngó lui xem đứa con cưng của anh có xảy ra chuyện gì hay không.
Lâm Xuyên muốn nói lại thôi, mặc cho mẹ mình kiểm tra xong mới hơi bất lực thở dài.
Lâm Phong lúc này cũng từ trong nhà đi ra, anh sải bước lớn, tới trước mặt Lâm Xuyên, ánh mắt như diều hâu dò xét cậu.
Lâm Xuyên đột nhiên có cảm giác chột dạ mà tránh ánh mắt của ba, lần đầu tiên cậu cảm thấy chột dạ với ba mình.
Lâm Phong cũng nhận ra được sự chột dạ của cậu, giọng anh có hơi khàn khàn lên tiếng hỏi: "Ta nghe tiểu Anh nói con gặp biến thái?"
Lâm Xuyên trốn tránh ánh mắt của ba, không quên lườm hai kẻ đầu têu đang đứng cách đó không xa cũng đang chột dạ.
Cậu cố gắng nở nụ cười thành thật đáp lại: "Con có gặp nhưng con không sao."
Lâm Phong chợt loé lên một ý nghĩ, anh trực tiếp hỏi: "Là Mộc đại thiếu gia, Mộc Hạc?"
Lâm Xuyên nghe thấy câu hỏi lập tức có chút sững sờ.
Cậu không nói, sao ba cậu lại biết được người cậu nói tới là
Mộc Hạc? (linh cảm dữ dội của ba vợ với con rể :)))) )
Nhìn vào biểu cảm của cậu, Lâm Phong nháy mắt khuôn mặt tối sầm, anh không ngờ tên nhóc đó lại xuất hiện ở đây.
Nhưng ngay lập tức, anh lại bày ra khuôn mặt không có chuyện gì, vỗ vỗ vai Lâm Xuyên, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ: "'Con đi nghỉ đi, hôm nay trông chừng hai đứa kia cũng khổ cho con rồi."
Lâm Xuyên ngơ ngơ ngác ngác dạ một tiếng rồi đi vào trong.
Lục Vũ cùng Văn Thư và Lâm Anh đứng bên nãy giờ cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Lục Vũ day day thái dương, lên tiếng: "Anh muốn giải quyết việc này như thế nào?"
Lâm Phong trầm tư một lúc, trả lời: "Hiện tại, anh sẽ nói chuyện với nhà bên đó một lần nữa.
À đúng rồi, hai đứa cũng để ý một chút, đừng để tiểu Xuyên ở riêng với Mộc Hạc quá nhiều."
Anh vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Anh và Văn Thư, hai người rất ngoan ngoãn gật đầu vâng một tiếng, sau đó cũng rất ngoan ngoãn mà đi vào trong nhà.
Lâm Phong lúc này như mất hết sức lực, anh ôm chầm lấy vợ mình, chiếc mũi thon dài cọ cọ hõm vai Lục Vũ tham lam hít lấy pheromenon hương tử đăng dịu nhẹ.
Lục Vũ nhẹ nhàng ôm lấy chồng mình, anh vỗ nhẹ lưng đối phương an ủi.
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai Lâm Phong: "Sao chúng ta không nói luôn cho tiểu Xuyên biết đi anh.
Tiểu Xuyên thông minh như vậy, chúng ta muốn giấu cũng không lâu được đâu anh."
Lâm Phong khàn giọng: "Nhưng anh không nỡ."
"Tên điên Mộc Hạc đó, anh sợ thằng nhóc đó sẽ làm tổn thương tiểu Xuyên.
Tiểu Xuyên vốn đã yếu ớt, nay phân hoá rồi lại càng mỏng manh hơn, anh thực sự hết cách rồi."
Lục Vũ cũng hiểu những tâm tư này của Lâm Phong.
Danh tiếng của Mộc Hạc quả thực cũng không tốt đẹp gì mấy, bị nói là tên điên cũng là bình thường lắm rồi.
Riêng anh cũng không muốn con mình có dính dáng gì tới kẻ như Mộc Hạc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại người đánh dấu tiểu Xuyên là hắn, dù anh và mọi người tạm thời giấu tiểu Xuyên chuyện này thì với tính cách của tiểu Xuyên, không nhanh không chậm cũng sẽ biết.
Lục Vũ vẫn đang nghĩ vu vơ thì lại nghe thấy Lâm Phong ám muội nói: "Hay là chúng ta làm thêm một đứa, bảo vệ cho tiểu Xuyên?"
Vừa nói, chồng anh vừa sờ mó phần mông căng mọng của anh.
Lục Vũ tức khắc thẹn quá hóá giận, đẩy Lâm Phong ra, lườm anh một cái.
Lâm Phong cũng rất thuần thục mà chưng ra khuôn mặt cún con, nhằm làm siêu lòng Lục Vũ.
Đáng tiếc thay, chiêu này bị vô hiệu hóa, Lục Vũ còn không thèm nhìn anh, quay người buông lại một câu nói: "Anh đi quỳ bàn phím đi, quỳ tới khi nào biết lỗi của bản thân thì thôi." (
Lâm Phong dở khóc dở cười, anh cũng không dám cãi lời vợ, ngoan ngoãn lấy bàn phím thuần thục quỳ xuống.
Còn rất chuyên nghiệp mà quỳ sao cho không tổn thương đầu gối quá nhiều.
Đúng lúc này, Lâm Xuyên từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy ba mình, một người đàn ông hô mưa gọi gió trong công ty nay lại quỳ bàn phím trước cửa phòng ngủ.
Cậu lúc đầu cũng giật mình nhưng sau cũng không có phản ứng gì thêm, cái này gặp nhiều cũng quen ấy mà.
Cậu đi xuống nhà bếp, rót một cốc nước mang lên, đến bên canh ba mình rồi ngồi xổm xuống đưa cho anh.
Lâm Xuyên hỏi nhỏ: "Ba, ba lại chọc mẹ cái gì vậy?"
Lâm Phong tay nhận cốc nước, trả lời: "Ta cũng không biết mẹ con đang giận ta cái gì."
Lâm Xuyên thở dài, đứng dậy, cậu nói bằng khẩu hình miệng: "'Con chỉ giúp ba nốt lần này thôi."
Vừa nói cậu vừa mở cửa bước vào phòng.
Lâm Phong nhìn con trai mình không khỏi xúc động, con trai anh đúng là lớn thật rồi, bây giờ còn biết giúp ba nó nữa chứ.
Lâm Xuyên đi vào được khoảng 15 phút thì đi ra.
Nhìn thấy ba, cậu khẽ lắc đầu nhẹ, nói nhỏ: "Con không ngờ ba lại dám làm vậy với mẹ trước cửa nhà đó.
Bây giờ ba đứng lên đi, mẹ cho phép ba vào rồi."
Lâm Phong ngay lập tức vứt bỏ dáng vẻ tội lỗi, vui vẻ như một đứa trẻ mà đi vào phòng.
Nhìn cảnh tượng này,
Lâm Xuyên chỉ khẽ lắc đầu ngao ngán.
Nhiều lúc cậu cũng không biết ba mình liệu có phải bị rối loạn nhân cách hay không nữa.
Nhưng như vậy cũng không sao, ngược lại cậu còn thấy rất vui.
Tâm trạng vừa mới tốt lên không lâu lại nhanh chóng vụt tắt khi Mộc Hạc gọi điện tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...