Bên trong phòng phẫu thuật, Thẩm Nhã Tịnh đang vật lộn chống chọi, chơi vơi giữa ranh giới của sự sống và cái chết thì ở bên ngoài, cả người Lục Vĩ Thành như bị treo lơ lửng.
Cảm giác trái tim đau nhói như bị ai bóp nghẹt.
Anh không dám thở, mỗi hơi thở ra đều rất nặng nề.
Lục Vĩ Thành nhìn chằm chằm mãi vào phòng phẫu thuật, trong lòng thầm cầu nguyện.
"Nếu như hôm nay em không thể vượt qua được nữa.
Vậy thì sau khi khiến bọn họ trả giá, anh sẽ đến với em"
Ca phẫu thuật của Thẩm Nhã Tịnh kéo dài từ chiều đến tối.
Bây giờ đã là 22h đêm, cô đã ở trong đó gần 10 tiếng rồi.
Vẫn chưa thấy ai bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Lục Vĩ Thành đơn độc trong đau đớn.
Một lát sau, cửa phòng phẫu thuật bước ra, các bác sĩ có vẻ đã mệt mỏi sau những giờ dài đối mặt với ca phẫu thuật.
Bác sĩ trưởng bước ra đầu tiên, trên người lấm tấm mấy giọt mồ hôi, cả khuôn mặt bác sĩ như thiếu đi sức sống chứng tỏ họ đã phải vật lộn thế nào để có thể bước ra ngoài đây.
Vị bác sĩ nàu chính là Tống Tiêu, ông rất có tiếng nói trong giới y học, từng tốt nghiệp tại Harvard, hiện tại là tiến sĩ với y thuật vô cùng cao siêu.
Từ trước đến nay chưa thất bại trong ca phẫu thuật nào nên Lục Vĩ Thành mới quyết định tạm thời giao tính mạng Thẩm Nhã Tịnh cho ông nhưng lòng anh vẫn luôn lo lắng vì xác xuất thất bại rất cao dù người đó có là bác sĩ nổi tiếng, có y thuật cao siêu.
Nhưng Lục Vĩ Thành vẫn luôn đặt một niềm tin vào vị bác sĩ này dù niềm tin đó rất mong manh.
Đó là lần đầu tiên anh đánh cược một điều gì đó mà điều đó lại là đánh cược người quan trọng nhất đối với anh.
Có trời mới biết mọi tế bào trong cơ thể anh đang dần hoạt động trở lại sau khi cửa phòng phẫu thuật mở ra nhưng trái tim vẫn treo lơ lửng, đập thình thịch, anh vẫn còn lo sợ nhưng lại không thể hiện rõ ràng ra rằng mình sắp phát điên với người bên ngoài.
Nhưng sự gấp gáp và lo lắng của anh không thể che giấu được, đợi Thẩm Nhã Tịnh suốt mấy tiếng đồng hồ, chắc hẳn anh sốt ruột hơn ai.
Ông ta cởi khẩu trang là nhìn Lục Vĩ Thành, chưa kịp nói thì Lục Vĩ Thành đã chạy tới.
Lục Vĩ Thành giữ chặt bác sĩ, nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang gấp gáp.
Anh hít một hơi, nghẹn ngào mà hỏi: "Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?"
Tống Tiêu nhìn Lục Vĩ Thành, đáy mắt hiện lên vẻ rối bời.
Lục Vĩ Thành đã không còn kiên nhẫn nữa, anh gằn giọng hỏi: "Tôi hỏi lại lần nữa, tình hình cô ấy ra sao rồi?"
Bác sĩ hít một hơi, từ tốn mà nói: "Tạm thời Lục phu nhân đã qua cơn nguy kịch, vì ảnh hưởng của cú va chạm mạnh đó đã ảnh hưởng đến não bộ, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên..."
"Tuy nhiên gì?" Lục Vĩ Thành gặng hỏi.
Bác sĩ đáp: "Chuyện cô ấy có tỉnh lại được hay không thì chúng tôi không biết"
Lục Vĩ Thành cau mày, anh hỏi: "Ý bác sĩ là sao?"
Bác sĩ ái ngại nhìn anh, do dự đáp: "Trong quá trình phẫu thuật, chúng tôi phát hiện Lục phu nhân có một vết sẹo sau đầu, vết sẹo này cho thấy trước đây cô ấy đã từng mổ ở đầu.
Cho hỏi Lục tổng rằng Lục phu nhân có phải từng gặp điều gì đó nên mới mổ không?"
Lục Vĩ Thành nghe xong bàng hoàng, anh mở to mắt nhìn bác sĩ.
Chuyện này làm sao có thể?
Rốt cuộc những năm đó, cô đã trải qua những chuyện gì mà anh không biết?
Lần va chạm này nguy hiểm hơn anh tưởng.
Anh tưởng tượng ra khoảnh khắc đó, cả người cô đầy máu đặc biệt máu chảy nhiều nhất tập trung ở trên đầu.
Nếu vết mổ ấy bị nứt ra có thể sẽ cướp đi mạng sống của cô bất cứ khi nào.
Nếu Thẩm Nhã Tịnh không được anh đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu tay nghề bác sĩ không cao siêu thì có lẽ bây giờ cô đã phải rời xa khỏi anh mất rồi.
Anh cứ nghĩ mình đã biết hết tất cả mọi chuyện về cô, kể cả chuyện năm ấy nhưng không, anh đã sai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...