Buổi trưa, một đám thanh niên nghiện game chật vật mãi mới ra được khỏi giường, lờ đờ uể oải lết tới nhà ăn, cùng nhau chén bữa sáng nhạt như nước ốc.
Hình thức ăn của Chập Lân là buffet, cơm nước bày hết trên bàn dài giữa phòng ăn, muốn ăn gì thì tự lấy, không lãng phí là được.
Sở Linh đi lấy hai chiếc bánh sừng bò, vừa lùi về sau một bước chuẩn bị xoay người đi lấy vằn thắn thì đụng ngay Tần Thiếu Đình cũng tới lấy bánh mì.
Sở Linh không có cảm giác gì, Tần Thiếu Đình lại huýt sáo trong bụng – mới nãy khi Sở Linh quay người lại, mông đụng trúng vào đùi hắn, mềm ơi là mềm.
Sở Linh không nhận ra suy nghĩ cặn bã trong đầu Tần Thiếu Đình, mỉm cười nói, “Chào.”
Cậu dậy sớm hơn Tần Thiếu Đình, còn nghĩ có khi ăn xong thì Tần Thiếu Đình mới rời giường.
“Chào. Cẩn thận chút chứ.” Tần Thiếu Đình ra vẻ chính nhân quân tử nhắc nhở cậu.
“Ừ. Anh muốn ăn gì, tôi lấy giúp anh.” Cả hai người đều thích tiện tay giúp đỡ người khác.
“Không cần, tôi tự đi lấy là được. Cậu mau ăn trước đi.”
“Được.” Sở Linh đáp lời, bê đĩa đi tới lấy thêm một bát vằn thắn, sau đó tìm chỗ ngồi xuống ăn.
Tần Thiếu Đình cười cười nhìn theo bóng lưng Sở Linh, đuổi hết mấy thứ không sạch sẽ trong đầu ra ngoài, tránh cho việc đi quá giới hạn. Có điều Sở Linh lại chẳng phát hiện ra, Tần Thiếu Đình có chút tiếc nuối, nếu không đã nhìn thấy Sở Linh đỏ mặt rồi.
Nhung Tước nhìn Tần Thiếu Đình hai tay trống trơn đứng đó không biết cười vì cái gì, liền đi đến đẩy hắn, “Làm gì thế?”
Tần Thiếu Đình cười nói, “Không có gì.” Sau đó lấy đĩa dưới gầm đi gắp bánh mì.
Bữa sáng yêu thích của Tần Thiếu Đình là bánh mì, trứng ốp và sữa bò, rất lành mạnh.
“Tôi đi lấy nước, để lấy luôn sữa cho cậu.” Bữa sáng của các thành viên thực ra lại là bữa trưa của Nhung Tước.
“Được.” Bạn thân mà, Tần Thiếu Đình chẳng việc gì phải khách sáo.
Thói quen của mỗi người không giống nhau, nhìn qua thì bữa ăn của các thành viên đều đơn giản thanh đạm, nhưng người khác biệt nhất cả đám bọn họ, chính là Cận Luân.
Cận Luân không thích ăn sáng kiểu đơn giản, có lẽ do thói quen từ bé nên sáng dậy là phải ăn cơm tẻ, rau xào, hơn nữa còn phải ngon, khiến cho đám đội viên chẳng có khẩu vị gì sáng ngày ra chỉ ăn cho đầy bụng hơi ghen tị.
Tần Thiếu Đình và Nhung Tước lấy đồ ăn rồi ngồi xuống. Vừa nãy đi ngang qua khu món chính có nhìn thấy sủi cảo tôm, Tần Thiếu Đình liền lấy một phần, trong một sửng có bốn cái, Sở Linh lúc nãy lấy vằn thắn tôm thịt, có lẽ cũng thích ăn tôm, hai người chia ra cũng không ăn hết.
Vốn Nhung Tước định ngồi vào ghế cạnh Sở Linh, nhưng Tần Thiếu Đình nháy mắt với anh một cái, anh đành phải rẽ qua chỗ Cận Luân ngồi.
Quả thực anh có chút không thể hiểu được Tần Thiếu Đình, thích thì tán, không thích thì giữ khoảng cách với người ta. Cứ nửa vời thế này là sao?
Tần Thiếu Đình để sủi cảo tôm xuống giữa bàn, “Chúng ta chia đôi nhé?”
Sở Linh nhìn một chút rồi gật đầu.
Nhung Tước ho khan một tiếng, nói, “Gần đây các báo eSports và các đơn vị làm bản tin cứ gọi điện dồn dập cho tôi, muốn phỏng vấn cậu và Sở Linh. Hai người có đi không?”
“Không đi.” Tần Thiếu Đình kiên quyết từ chối, “Lúc này lộ mặt là lộ hết.”
“Ai bảo lúc đó cậu nghĩ ra cái cách như thế chứ?” Nhung Tước cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, có điều nhìn Tần Thiếu Đình như vậy cũng không giống như đang khổ sở vì chuyện này.
Tần Thiếu Đình cười nói, “Hiện tại tôi không thấy đây là cách tồi, chẳng qua cảm thấy không nhất thiết phải làm những chuyện vô vị mà thôi. Tôi và Sở Linh đều là tuyển thủ, dùng thành tích để nói chuyện. Tuy việc giả vờ yêu nhau là lừa fan nhưng chúng tôi cũng đâu dùng chuyện này để kiếm lời, còn sợ ra mặt ấy chứ, từ sáng đến tối khép mình như vậy không thể coi như nhân phẩm bại hoại phải không? Không thể lẫn lộn những chuyện không liên quan tới việc thi đấu được, Sở Linh vừa đến Chập Lân, mùa Xuân sang năm hẳn cũng sẽ muốn có thành tích, thời gian đâu mà tham gia phỏng vấn nữa? Sau này có gặp đề nghị cậu cứ từ chối thẳng là được.”
Sở Linh khẽ cười, quả thực bọn họ không thể tham gia loại phỏng vấn này, không phải sợ lộ nhưng bản thân vốn không thích tham gia phỏng vấn, trước đây nếu trốn được thì cậu đều trốn.
“Được rồi.” Anh cũng không muốn Tần Thiếu Đình và Sở Linh tham gia, chẳng qua cái gì cần nói thì vẫn phải nói mà thôi.
Cơm nước xong xuôi, Tần Thiếu Đình gọi cả team 1, Nhung Tước, Trần Tân và Bạch Ninh vào phòng họp, bàn về vấn đề cuối cùng còn tồn tại trong team.
“Trong khoảng thời gian này, Cận Luân và Nghệ Tĩnh đều đánh cùng Tiết Mạc và Chu Hoài. Tôi cũng không muốn dây dưa thêm về chuyện thành viên cuối cùng của team 1 nữa, nếu không sợ sẽ chẳng đủ thời gian phối hợp với nhau, đến giải mùa Xuân thì nhục lắm. Chúng ta đều là người một nhà, phối hợp nhiều năm như vậy rồi, tôi sẽ không thiên vị phiếu bầu, hai người các cậu cảm thấy Tiết Mạc hay Chu Hoài thích hợp với team 1 hơn?” Tần Thiếu Đình không vòng vo, nhanh chóng nói thẳng, cái gì cần làm thì làm luôn.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Cận Luân nói trước, “Đội trưởng, Tiết Mạc và Chu Hoài đi theo hai phong cách hoàn toàn khác biệt, Tiết Mạc đánh nhanh, Chu Hoài đánh chậm, mà đội chúng ta vẫn đi theo chiến thuật tốc độ, đánh nhiều thành quen. Nếu đánh chậm thì đã có Nghệ Tĩnh, tốc độ của cậu ấy có thể linh hoạt thay đổi, trong khi đó em và anh đều đánh nhanh, giờ nếu tuyển một người đánh chậm thì sợ là nhịp đánh sẽ bị chậm đi. Đến khi lên sân đấu, kéo càng lâu thì chúng ta lại càng bất lợi, rất có thể sẽ còn rơi vào trong nhịp độ của đối thủ. Chưa kể xét về thiên phú của hai người thì em thấy Tiết Mạc tiềm năng hơn, nên em chọn Tiết Mạc.”
Tần Thiếu Đình gật đầu, nhìn về phía Thái Nghệ Tĩnh.
Thái Nghệ Tĩnh mỉm cười nói, “Đội trưởng, ưu thế của đội mình là đánh nhanh. Bảo tôi đánh nhịp độ chậm là vì cần thiết cho đội hình tùy vào đối thủ. Nhưng với team mình thì rõ ràng đánh nhanh sẽ có lợi hơn, dù sao càng kéo dài thì càng dễ lộ sơ hở. Tiền bối giải nghệ trong team chúng ta là Minh Giáo, cũng là chức nghiệp đánh nhanh, phong cách của Cái Bang và Minh Giáo tuy không giống nhau nhưng nhịp đánh của Cái Bang hoàn toàn không chậm hơn Minh Giáo, với sự rèn luyện của chúng ta thì Tiết Mạc sẽ tiến bộ xa hơn nhiều. Nếu tôi là người giải nghệ chứ không phải tiền bối kia, thì tôi thấy Chu Hoài thay vị trí mình sẽ rất hợp, nhưng ở thời điểm hiện tại thì chưa.”
Tần Thiếu Đình gật đầu thêm lần nữa, “Trước đó tôi cũng đã từng bàn với Sở Linh, trước đây cậu ấy hợp tác với Tư Loan, Tư Loan là điển hình đánh nhanh nên cậu ấy phối hợp với Tiết Mạc thuận lợi hơn Chu Hoài. Vì vậy cũng nghiêng về Tiết Mạc.”
“Nhưng khi tôi đánh 22 với bọn họ thì Tiết Mạc hơi căng thẳng, ban đầu phạm khá nhiều sai lầm, chưa kể tôi ở rank cao, gặp người đánh cùng hẳn cũng không yếu, thế nên cậu ấy cũng chật vật. Có điều dù ban đầu căng thẳng nhưng sau đó lại bình tĩnh, tôi cảm nhận được cậu ấy luôn dốc hết sức đánh từng trận, dù thấp máu, bị bắt cũng luôn cố gắng dùng mọi cách để sinh tồn, chờ đợi cơ hội phản công. Điểm đó rất hiếm thấy, mà trong thi đấu thì đây chính là thời cơ trở mình.”
“Chu Hoài ít mắc sai lầm hơn, nhưng không biết các cậu có nhận ra hay không, cậu ta giỏi tính kế nhưng lại luôn quá chú tâm vào việc bản thân có thể hiện nổi bật hay không. Có lẽ Sở Linh không nhận ra điều này, hai người các cậu thì sao?”
Cận Luân gật đầu, “Đúng vậy, tuy Tiết Mạc là dạng tuyển thủ ưu tú về kỹ thuật cá nhân nhưng khi xả sát thương, dồn damage, bảo vệ người khác đều làm rất tốt. Còn kỹ thuật của Chu Hoài lại đòi hỏi em phối hợp với cậu ta.”
“Đúng vậy. Cùng là Chu Hoài nắm được thời cơ, tôi tới phối hợp thì nhất định sẽ thắng. Nhưng nếu tôi là người mở giao tranh thì đối thủ vẫn có thể tìm được đường sống.” Thái Nghệ Tĩnh nói.
“Đúng vậy. Thi đấu là một quá trình phối hợp, đội viên có điểm đặc sắc riêng nhưng không có nghĩa đi đâu cũng phô bày đặc sắc của mình. Quan trọng là phải biết phối hợp cái cá nhân đó tạo nên thành tích. Tôi cảm thấy Tiết Mạc làm tốt hơn ở điểm này, thi đấu luôn dốc hết toàn lực, dù tôi cố tình chết trước thì cậu ấy vẫn có thể kiên trì đến cùng, nỗ lực đảo ngược tình thế, đây chính là điều mà tôi thích nhất. Thế nên tôi hi vọng Tiết Mạc có thể vào team 1.” Tần Thiếu Đình mỉm cười nói.
Mọi người đều đã tỏ rõ thái độ, Nhung Tước quay đầu hỏi Trần Tân, “Huấn luyện viên, anh thấy sao?”
Quyết định của huấn luyện viên cũng rất quan trọng, dù sao huấn luyện viên cũng là người khách quan nhất, có thể nhìn ra biểu hiện của từng đội viên rõ ràng hơn.
Trần Tân đặt hai tay trên bàn, nghiêm túc nói, “Xét về kỹ thuật thành hình thì Chu Hoài xuất sắc hơn. Nhưng nói về tiềm năng và trình độ thì Tiết Mạc cao hơn một bậc. Có điều tuổi Tiết Mạc còn nhỏ, chưa từng tham gia giải đấu chính thức đầy áp lực thế này, vì thế cần chú ý đến vấn đề tâm lý phong độ hơn. Những việc khác thì không có vấn đề gì, tôi tin với sự gia nhập của cậu ấy thì chờ đón đội chúng ta sẽ là tương lai vô hạn.”
Tần Thiếu Đình cười gật đầu, “Vậy quyết định thế đi, về chuyện hợp đồng này nọ thì giao cho Nhung Tước.”
“Yên tâm.”
“Bạch Ninh, đồng phục của Tiết Mạc làm cỡ bé hơn, cậu nói với bên nhà may rồi đến lúc làm xong thì mang tới một thể.”
“Được, sáng mai tôi sẽ gọi điện.” Giờ này người ta cũng nghỉ làm rồi.
“Được rồi, cứ vậy đi. Tan họp. Mọi người nghỉ nửa tiếng rồi tập trung tại phòng huấn luyện.”
“Ok.” Thành viên đội một đáp lời sau đó tản đi.
Tần Thiếu Đình tới văn phòng cùng Nhung Tước.
Tần Thiếu Đình tự pha cho mình một tách cà phê trong phòng làm việc của Nhung Tước, sau đó thản nhiên ngồi trước bàn của anh, “Tôi bảo này, người cậu nhặt về giờ vào được team 1 rồi, cậu có thấy tự hào không?”
Nhung Tước liếc hắn, “Đó là do Tiết Mạc tự cố gắng, tôi chẳng tự hào gì cả. Có điều trong team có được một đội viên kỹ thuật cao thì đúng là nên vui mừng.”
“Chậc, nếu tự hào thì cứ tự hào đi, vinh quang là ham muốn bình thường của nhân loại.”
“Không, cậu còn chuyện gì nữa không?” Nhung Tước nói câu này rõ ràng đang muốn đuổi người.
Tần Thiếu Đình giả vờ không hiểu, “Cũng không có việc gì, chỉ là nếu cậu muốn tôi nể mặt cậu mà tăng thêm chút tiền ký hợp đồng cho Tiết Mạc thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu, khỏi quắn cả lên.”
“Tôi không định tăng thêm tiền, cứ làm theo tiêu chuẩn của đội.”
Tần Thiếu Đình cảm thấy Nhung Tước quá cứng nhắc, “Không hiểu phong tình, bảo sao FA.”
Nhung Tước không ngẩng đầu lên nói, “Cậu thì hiểu nhiều rồi, vậy mà cũng vẫn độc thân đó thôi.”
Tần Thiếu Đình cảm thấy rõ ràng hắn có ý tốt, Nhung Tước lại không thèm quan tâm, rốt cuộc kiếp trước hắn tạo nghiệp gì mà đời này lại thành bạn thân với Nhung Tước vậy?
“Thôi, tôi đi đây, lấy luôn tách này nha.” Rõ ràng người ta giờ chỉ lo chuyện công, chẳng đoái hoài gì đến chuyện tình cảm cá nhân, hắn tới ba hoa cái gì đây chứ? Cái gì đến sẽ đến thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...