Trong mỗi vòng giao tế đều có phân ba bảy tầng lớp, quý tộc cũng là không ngoại lệ, từ rất lâu trước kia, Bá tước Marlin đã định sẵn là một người vô cùng may mắn, tổ tiên của hắn có được tầm nhìn xa rộng không gì sánh kịp, còn từng bang trợ Hoàng đế khai quốc của Đế quốc Garde lập nên một quốc gia hùng mạnh như vậy, đạt được công huân vô bì. Mà những thứ đó cũng đã đủ khiến cho gia tộc Marlin từ nay về sau hưởng thụ sung túc sự vinh dự và tôn quý kéo dài qua hàng trăm năm.
Bất quá, loại nhân sinh vốn hoàn mỹ này cũng không phải không có khuyết điểm, nói ví dụ như, hắn không có con trai chỉ có một cô con gái độc nhất.
Mà chỉ có con gái cũng không phải chuyện xui xẻo gì, Đế quốc Garde cũng không có quy định phụ nữ không thể kế thừa tước vị, tương lai Sophia sẽ danh chính ngôn thuận trở thành chủ sở hữu đời tiếp theo của dinh thự Bá tước, chỉ cần con cái của nàng có một người có thể kế thừa dòng họ Marlin này, như vậy sự tôn quý của Bá tước Marlin vẫn sẽ được truyền lại cho đời sau.
Chỉ là, Bá tước Marlin lại kinh hoảng phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào sự giáo dục của ông đã xảy ra sai lệch.
Giống như tình huống hiện tại, ông nhìn đứa con gái mặc đồ cưỡi ngựa một thân phong trần mệt mỏi, nhìn thế nào cũng giống như nam nhân, chỉ là cố kỵ có người ngoài ở đây nên không tiện phát tác, đành phải dùng sức kéo lại khóe miệng không ngừng co giật của mình, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Phi thường cảm tạ mọi người đã không quản đường xa đưa Sophia về nhà an toàn. Nhất là ngài, D’Antonio, ta nghe nói nếu không có ngài thì đoàn đội của Fezel cũng không thể phát hiện được Sophia.”
“Ngài khen quá lời.” D’Antonio hiện tại đã có thể thản nhiên đối mặt với biến cố của Lily, bất quá khi đứng trước mặt loại quý tộc lâu đời như Bá tước Marlin cũng không tránh khỏi có chút chân tay luống cuống.
Bá tước Marlin đã sớm biết quá trình đại khái từ những bức thư mà Fezel gửi về.
Hai pháp sư cấp thấp trước mặt cử chỉ phổ thông, hẳn không phải xuất thân từ gia đình quý tộc nào, người duy nhất đáng chú ý chính là thần quan, bất quá trên mặt đối phương cũng chỉ mặc pháp bào đê giai, bối cảnh không rõ, địa vị hẳn cũng là tầm thường. Xem ra đoàn người này có thể an toàn rời khỏi rừng rậm Hắc Ám hoàn toàn là dựa vào ngài Chris.
Nghĩ đến đây, Bá tước Marlin lại vỗ vỗ tay, Lilkan quản gia hiểu ý ra hiệu cho người nâng ba cái mâm bạc đến, bên trên còn thả ba chiếc túi nặng trĩu.
“Ta nghe Fezel báo lại, hắn đồng ý trả cho mọi người tám trăm đồng vàng làm thù lao, thế nhưng ta nghĩ con số đó vẫn chưa thể biểu đạt sự cảm kích trước việc mọi người đã giúp ta tìm lại nữ nhi. Vì vậy, ta quyết định tặng đi một nghìn sáu trăm đồng vàng, còn tự ý làm chủ chia làm ba phần, hy vọng mọi người có thể nhận lấy. Đồng thời còn chân thành mời mọi người lưu lại trong dinh thự một đoạn thời gian, quản gia của ta sẽ tận hết chức trách khoản đãi.”
Avra và D’Antonio đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, dây cột của túi tiền trên mâm có chút lỏng lẻo, sắc vàng rực rỡ chiếu ra gần như chói mù đôi mắt của họ.
Yannick đương nhiên cũng là chưa từng thấy qua, hơn nữa cho dù đồng vàng có mỏng đến thế nào, số lượng sáu trăm cái cũng trưng ra ở đó, nhìn thấy bộ dạng bàn tay nhẹ run của những người hầu đang nâng mâm là biết, phân lượng nhất định không nhẹ, bất quá y cuối cùng cũng không thất thố như Avra và D’Antonio vậy.
“Đa tạ ý tốt của ngài, có thể đồng hành cùng một thiếu nữ khả ái như tiểu thư Sophia cũng là vinh hạnh của tôi.”
Bá tước Marlin gật đầu, rất hài lòng với phản ứng của thần quan: “Hy vọng mọi người có thể ở lại nơi này vui vẻ, hiện tại hãy để bọn người hầu đưa mọi người đi chọn phòng trước đã.”
Đợi đám người Yannick rời đi, Bá tước đơn độc giữ quản gia lại, nghe xong lời miêu tả tỉ mỉ về một màn diễn ra ở cửa thành thì hơi nhíu mày: “Ngươi đang nói, người của Hoàng cung đã mời ngài Chris đi?”
“Đúng vậy thưa chủ nhân, trên chiếc xe kia có khảm gia huy Hoàng thất, gươm bạc và uất kim hương.” Quản gia khom người nói.
“Thân phận của ngài Chris trước giờ Hoàng thất rõ ràng không có dự định công khai, lẽ nào đến giờ lại thay đổi chủ ý?”
“Có lẽ Hoàng đế bệ hạ rốt cục cũng muốn công khai thừa nhận người em trai này?” Quản gia tiếp tục suy đoán.
Bá tước lắc đầu, có chút không nghĩ ra: “Hoàng đế bệ hạ từ sớm vẫn rất thương yêu ngài Chris, đáng tiếc thân phận của ngài ấy lại khiến Trưởng lão viện kiêng kỵ… Bất quá, lần này nếu không phải trong thư Fezel viết rõ, ta vẫn không dám tin tưởng ngài Chris hóa ra còn là một pháp sư, thảo nào những năm gần đây ngài ấy vẫn cứ đóng cửa không xuất hiện!”
“Làm sao không phải đâu, nếu như để những tiểu thư của Đế đô biết được việc này, nói không chừng lại là càng thêm ồn ào!”
Bá tước trong lòng khẽ động: “Lilkan, ngươi lập tức dùng danh nghĩa của ta đưa một phần hậu lễ đến dinh thự của ngài Chris, cứ nói ta phi thường cảm tạ ân cứu mạng của ngài ấy với Sophia, hôm nào đó ta sẽ đích thân đến cửa nói lời cảm tạ.”
Quản gia không giải thích được: “Phủ Bá tước chưa bao giờ lui tới cùng ngài Chris, cho dù ngài muốn tạ ơn cũng không cần tự mình đến cửa.”
Bá tước Marlin sờ sờ đôi ria được tu bổ chỉnh tề trên mặt mình, hành động này khiến diện mạo của ông càng tăng thêm mấy phần uy nghiêm.
“Chris là một pháp sư, việc này không đáng ngạc nhiên, thế nhưng theo lời nói của Fezel, trình độ của ngài ấy ít nhất cũng đã là pháp sư cao cấp.”
“Pháp sư cao cấp?!” Quản gia không khỏi kinh hô.
Bá tước gật đầu: “Bây giờ tính toán một chút, ngài ấy rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, thế nên cả giới quý tộc ở Đế đô đều không có ai biết được quá nhiều về ngài ấy, ấn tượng chung vẫn dừng lại ở định nghĩa ‘đứa con rơi của hoàng thất’. Nếu như ngài ấy còn có thể thuận lợi tấn cấp… làm bằng hữu của một vị pháp sư cường đại có ý nghĩa như thế nào, ta tin tưởng ngươi cũng rất rành mạch. Hiện tại còn chưa có bao nhiêu người biết chuyện này, rất tốt, chúng ta vừa lúc có thể mượn cơ hội trước tiên làm tốt quan hệ.”
“Kính thưa chủ nhân, tầm mắt của ngài quả thực rất lâu dài.”
“Bất quá ma pháp của ngài Chris rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại trong thư Fezel cũng không viết rõ, vừa rồi lại có nhiều người như vậy ta cũng không có cơ hội hỏi. Một lát ngươi gọi hắn đến đây, ta muốn chính miệng thăm do hư thật.”
“Dạ, thuộc hạ sẽ đi an bày.”
Quản gia chân trước vừa đi thì tiếng đập cửa đã vang lên, Bá tước Marlin vừa hớp một ngụm trà vào miệng, chưa kịp nói mời vào đối phương đã không kịp đợi mà trực tiếp đẩy cửa.
Vừa nhìn thấy người Bá tước lập tức nổi giận: “Phong phạm quý tộc của con đâu! Chẳng lẽ con không biết trước khi vào phòng phải trưng cầu sự đồng ý của chủ nhân sao!”
“Phụ thân!” Sophia căn bản không nghe lọt lời của cha mình, “Vừa rồi người vì sao lại dùng đồng vàng đến thăm dò bọn họ, hành vi này của người thực sự phi thường thất lễ!”
“Tiểu thư Sophia thân ái, lẽ nào phụ thân của tiểu thư muốn làm gì cũng phải báo lại với tiểu thư sao?” Bá tước cũng giận đến tái mặt.
“Phụ thân, người có phải cảm thấy thân phận đê giai thần quan và pháp sư cấp thấp của bọn họ làm ngài mất mặt không?” Sophia lười vòng vo với ông, “Chỉ là ngài còn chưa biết, Yannick trên thực tế cũng không phải chỉ là một đê giai thần quan, lúc anh ấy sở La Serena đã được rất nhiều bình dân tôn kính, thậm chí còn sở hữu quyền giới Giáo chủ!”
Lúc Bá tước Marlin nghe được ‘bình dân tôn sùng’ còn có chút cười nhạo, thế nhưng khi con gái ông nói xong câu cuối cùng ông lại bất chợt sửng sốt, lặp lại một lần xác nhận: “Hử? Con vừa nói gì? Giáo chủ quyền giới?!”
“Đúng vậy!” Sophia tà tà liếc nhìn cha mình, “Ngài đã hối hận khi nãy chậm trễ với anh ấy rồi sao?”
“Đợi một chút! Con cũng không nên nỗ lực nói tốt vì bạn của mình như vậy, chuyện này không thể mang ra đùa giỡn!” Bá tước Marlin ra hiệu. “Nếu y đã có quyền giới Giáo chủ vậy vì sao còn muốn mặc pháp bào đê giai? Hơn nữa, Fezel cũng không báo lại chuyện này với cha!”
Sophia cười nhạo: “Có lẽ là do anh ta còn chưa kịp báo cho ngài biết, trước khi chúng con quay về Đế đô, Yannick vừa lúc có tham gia một hội nghị, mà người chủ trì hội nghị này ngài cũng có nhận thức. Môn đồ của Pháp Thánh Simon, pháp sư Mude Val, cùng với Hồng y giáo chủ Arthur Vatican Ridge, thái độ của bọn họ đối với Yannick đều là có vài phần kính trọng!”
Bá tước Marlin ho nhẹ một tiếng, ngẫm lại chuyện mới vừa rồi quả thật có chút xấu hổ: “Cha cũng chưa làm gì, thậm chí còn trà thù lao gấp đôi…”
“Chỉ là ngài lại bày đồng vàng ra đầy mâm, phảng phất cho rằng bọn họ đều là một đám thanh niên nghèo đến từ nông thôn, không biết quy củ gì, đúng không?” Sophia làm sao lại không hiểu cha của mình, “Ngài còn cho rằng thái độ của mình đủ cẩn mật sao? Có thể Avra và D’Antonio vẫn chưa phát hiện, thế nhưng Yannick là một người thông minh, con đảm bảo anh ấy tuyệt đối đã nhìn ra!”
“Được rồi!” Bá tước Marlin có chút thẹn quá thành giận, thuận tay vỗ bàn, đứng lên.”Đừng tưởng ta không biết được suy nghĩ của con, vừa rồi thái độ của con đối với vị thần quan Yannick kia ta đã nhìn thấy hết cả! Con thích y phải không? Chỉ là ông già này phải nhắc nhở con một câu, thần quan là không thể kết hôn, con còn muốn làm cái gì!”
“Con đương nhiên biết thần quan không thể kết hôn.” Sophia hơi nâng cằm, “Chỉ là như vậy lại có liên quan gì đến chuyện con thích anh ấy, đây là tự do của con!”
Bá tước Marlin đã hoàn toàn bị chọc giận: “Con là người thừa kế của gia tộc Marlin, ta không cho phép con làm như vậy! Nếu y đã không thể kết hôn thì con thích y lại có ích lợi gì, lẽ nào con đường đường là thiên kim nhà Bá tước lại muốn đi làm tình nhân cho thần quan sao! Ta đã dung túng con đủ rồi, làm kiếm sỹ, chạy đi rừng rậm Hắc Ám mạo hiểm… mỗi chuyện con làm đều không chút phù hợp với tiêu chuẩn tiểu thư quý tộc! Mấy hôm nay con không được ra cửa, ngoan ngoãn ở trong nhà cho cha, cha sẽ tìm đối tượng thích hợp an bày cho con hẹn hò!”
“Oh, đúng vậy!” Sophia cười nhạt, “Ngài luôn thích tự mình an bày hết tất cả rồi bắt buộc những người xung quanh làm theo phân phó của ngài. Ngài muốn con cũng giống như mẹ sao? Cho dù biết rõ ngài có tình nhân cũng không dám hé răng, thẳng đến khi hậm hực thành bệnh?”
Nàng nói xong cũng không thèm để ý phản ứng của Bá tước, trực tiếp xoay người mạnh tay mở cửa, sau khi rời đi chỉ để lại một tiếng va chạm cực lớn.
Mỗi lần Sophia bước vào thư phòng của Bá tước, hai cha con đều phải cãi nhau mộ trận rồi mới rời đi, người hầu của phủ Bá tước đều đã nhìn quen không hề sợ hãi, thấy được tiểu thư nhà mình nổi giận đùng đùng đập cửa rời đi, mọi người đều tiếp tục cúi đầu tự làm việc của mình.
–
Bên kia, Chris đã đi theo kỵ sỹ mà Hoàng đế phái đến tiến vào Hoàng cung, mà trong một cung điện nhỏ bày trí hoa lệ, đầy bàn đều là điểm tâm chế biến tinh xảo, Hoàng đế France II đã nóng lòng kiễng chân nhìn ra, chờ đợi hồi lâu.
Vừa nhìn thấy pháp sư hắc y đi đến ngài lập tức đứng dậy nghênh đón, tặng cho đối phương một cái ôm thật chặt.
“Em trai, em cuối cùng cũng đã trở về, Edward! Oh god, ta thật lo lắng cho em!” Nói xong còn không quên oán giận, “Em thế nào vẫn là bộ dạng như vậy! Đã lâu chúng ta không gặp nhau cũng không chịu nhiệt tình một chút! Đúng là loại người không có chút thú vị nào!”
Trong từ điển của pháp sư hắc y, cho đến bây giờ cũng không có chữ gọi là thú vị kia.
Oh đương nhiên, khi đối mặt với thần quan Yannick vẫn là có một chút ngoại lệ, bất quá đều là rập khuôn từ trong sách vở.
Pháp sư không chút hứng thú nhíu mày: “Ngài tìm tôi gấp như vậy là muốn nói chuyện này?”
Hoàng đế: “Đương nhiên không phải, ta là muốn hỏi em về tình hình tiền tuyến, đám báo cáo trên văn bản kia thực sự không thể tin được!”
Chris: “Như ngài đã biết, La Serena luân hãm bởi xác sống, mà xác sống còn là do ma vật sai khiến.”
Hoàng đế sắc mặt ngưng trọng: “Đúng vậy, những chuyện này ta đều nghe nói, bất quá ma vật cao cấp kia rốt cuộc là từ nơi nào mọc ra? Chẳng lẽ giống như bọn họ đã nói, có khe nứt vị diện xuất hiện trong rừng rậm Hắc Ám sao? Như vậy xác sống ở những quốc gia khác lại là chuyện gì”
Chris: “Tôi nghĩ những việc này là hoàn toàn chính xác, khe nứt không chỉ có một, tôi đã từng đến rừng rậm Hắc Ám, những ma vật cao cấp này rất khó đối phó.”
Hoàng đế: “Vậy số lượng thì sao, đến tột cùng có bao nhiêu?”
Chris: “Tôi không biết, nhưng khẳng định không chỉ có một hai người. Vị diện ma vật có bao nhiêu ma vật, trên đại lục Olin hẳn là cũng sẽ xuất hiện bấy nhiêu ma vật.”
Hoàng đế: “Như vậy, với năng lực của em có thể đối phó đến mức độ nào?”
Chris suy nghĩ một chút, thực sự cầu thị nói: “Hiện tại mà nói, tôi chỉ có thể đối phó một ma vật, số lượng nhiều hơn nữa liền chỉ có thể trốn.”
Do đó khi đối diện với hai ma vật đội lốt Lily và Azul, Chris hoàn toàn không có phần thắng, có thể toàn thân trở về đã là rất lợi hại rồi.
Hoàng đế thở dài một hơi: “Được rồi, nghe có vẻ rất không lạc quan, thế nhưng trong lòng ta cũng có như có điểm suy tính, tháng sau phải cử hành Hội nghị bảy nước, cùng đại diện của các quốc gia thương lượng chuyện liên hợp đối phó những thứ kia!”
Hắc y pháp sư từ chối cho ý kiến.
Loại việc như Hội nghĩ bảy nước này vừa nghe đã biết không đáng tin, mọi người đều có suy nghĩ và tâm tư riêng của mình, giống như pháp sư và thần quan có thể bởi vì lợi ích nhất thời mà liên hợp lại, thế nhưng nếu như song phương đều ôm theo nghi ngờ, đây tuyệt đối là việc không đáng kể.
Hoàng đế France II nhìn thấy biểu tình này của em trai liền bị đè nén: “Ta nói, Edward thân ái, lúc trò chuyện với anh trai mình em có thể tăng thêm một ít biểu cảm hay không? Cứ thế này ta sẽ cảm thấy em thực ra rất ghét bỏ ta!”
Chris: “Như vậy rất tốt.”
“Làm sao lại tốt?” France II lắc đầu, “Thành thật mà nói, Edward, em nên cho ta một cơ hội để bù đắp, cho dù đó là sai lầm do phụ thân phạm phải cũng vậy. Ta quyết định đợi vài hôm nữa sẽ tổ chức một yến hội, chính thức công khai thân phận của em, em cảm thấy thế nào?”
“Tôi cho rằng chuyện này là rất dư thừa.” Hắc y pháp sư chán ghét nhíu mày một cái.
“Ta biết em không thích những loại trường hợp thế này, nhưng mà Edward, ta không hy vọng những người không hiểu chân tướng cho rằng em chỉ là một đứa con rơi không được coi trọng, lại nhân đó mà chậm trễ em! Ta muốn tuyên bố với toàn bộ Đế quốc, em là người em trai danh chánh ngôn thuận của ta!” Hoàng đế bệ hạ thoạt nhìn rất kiên trì, “Lần này em đừng mơ tưởng có thể khiến ta thay đổi chủ ý!”
Đối với loại kiên trì vô vị này, pháp sư hắc y từ trước đến giờ vẫn lười cãi lại, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ta có một thứ muốn tặng cho ngài.”
Ánh mắt của Hoàng đế France II lập tức sáng lên: “Edward, em rốt cục cũng nhớ đến người anh đã bị lãng quên từ lâu này sao? Đây hình như là lễ vật đầu tiên em tặng cho ta! Là cái gì, mau để ta xem một chút!”
Pháp sư lôi bé mèo mun từ trong tay áo ra: “Tặng ngài.”
Hắn đã cảm thấy nó không vừa mắt từ rất lâu rồi, mỗi lần hắn ở cùng Yannick đều sẽ bị con mèo này nhảy ra quấy rối, nếu không phải cố kỵ Yannick có thể sẽ tức giận, hắn từ sớm đã đem lông đuôi của con mèo này cạo sạch làm tài liệu cho ma pháp dược tề. Bất quá cho dù là như vậy cũng không làm khó được hắn, hắn đã kịp thời nghĩ ra một kế hoạch ‘vẹn toàn đôi bên’ như thế này.
Sau đó, Hoàng đế France II của Đế quốc hùng mạnh thứ hai trên đại lục Olin, tuổi đã gần bốn mươi, để râu quai nón vô cùng uy nghiêm… dĩ nhiên lại trưng ra vẻ mặt kinh hoảng của một thiếu nữ, vèo một cái nhảy về phía sau hai bước.
“Mèo! Em vậy mà lại tặng mèo cho ta?! Ta ghét nhất chính là mèo!!!”
Chris: “…”
Hình như không ai muốn, nếu không đợi một lát tùy tiện tìm một nơi len lén vứt đi?
Hắc meo meo: “…”
Huyết tộc tôn quý từ lúc nào có thể đến phiên nhân loại tỏ ra ghét bỏ, nếu không phải ông đây hiện tại không có biện pháp biến thân, đã sớm đem các ngươi tiêu diệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...