Quyền Trượng

Người bị thương cuồn cuộn không ngừng được tiền tuyến gởi đến cuối cùng cũng vãn bớt, nghe nói tình huống phía bên kia đã gần kết thúc, bất quá đối với Yannick mà nói, khi y chưa đem toàn bộ người bị thương do xác sống trị liệu xong vẫn chưa xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này cũng không phải do Thành chủ Tyler áp đặt, càng không phải vì mọi người yêu cầu. Đối với những người bị thương kia mà nói, thần quan là loại tồn tại cao cao tại thượng, bọn họ nguyện ý cứu người chính là ân điển của Thượng đế, ai cũng không thể cưỡng cầu một thần quan đã tận lực hơn nữa còn kiệt sức… tuy rằng vẫn còn rất nhiều người vẫn bị vây trong thống khổ.

Thế nhưng Yannick cho rằng, bản thân nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến tốt nhất, hiện tại y đã hoàn toàn bại lộ thân phận, trở thành cái gai trong mắt các pháp sư, còn không bằng nhân cơ hội đem danh vọng kéo lên cực độ. Đợi khi y được bá tính toàn thành ủng hộ thì cho dù các pháp sư muốn làm gì bất lợi với y cũng phải cố kỵ ba phần.

Trọng yếu nhất là, tương lai y rốt cục cũng phải trở về Giáo đình, phần tư lịch này cũng có thể trở thành vốn liếng tấn thân của y.

Bất quá cũng không phải mọi người đều nghĩ như y vậy, Sophia một đường đi theo Yannick, mắt thấy thần quan đã hiệp trợ Thành chủ chỉ huy chiến đấu bắt đầu có kết quả, nào ngờ nửa đường lại xuất hiện một vị pháp sư thiên tài, đảo mắt liền đem công lao của thần quan cướp đi, cán cân vốn đã thiên vị của Sophia không khỏi làm nàng vì thần quan mà cảm thấy bất công.

“Sophia, cám ơn cô đã suy nghĩ cho tôi như vậy, bất quá trên người vị pháp sư ấy hiện nay đang mang theo kỳ vọng của mọi người, để ngài ấy chỉ huy chiến dịch thì thích hợp hơn tôi nhiều.” Thần quan lại cười, sắc mặt bởi vì tiêu hao ma lực quá độ mà có chút tái nhợt. “Hơn nữa có thể giúp đỡ trị liệu cho mọi người cũng là ý nguyện của tôi, không liên quan gì đến anh ta.”

Loại cảm giác rõ ràng được chỗ tốt cực lớn nhưng lại khiến người khác cảm thấy mình bị thiệt thòi này thực sự là quá tốt, thần quan vui sướng thầm nghĩ, thế nhưng vẫn phải lộ ra nụ cười nhún nhường cảm thông, càng khiến Sophia cảm thấy y tạm nhân nhượng là vì lợi ích toàn cục.

“Anh cứ yên tâm, sau khi trở về Đế đô tôi nhất định bảo phụ thân nói tốt về anh trước mặt Bệ hạ, thỉnh Bệ hạ nói chuyện với Giáo chủ Đế quốc Garde, điều anh đến Đế quốc Garde nhậm chức!”

“Sophia Marlin, cô nên đến chỗ Tyler lấy thêm một ít ma tinh đến.” Hắc y pháp sư bỗng nhiên mở miệng, cho dù không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, thế nhưng chỉ cần nghe giọng điệu cũng có thể hiểu được ý tứ ‘Ngươi đoạt lời thoại của ta, ngươi rất chướng mắt’ từ miệng đối phương.

“…”

Bá tước tiểu thư PK với pháp sư quý tộc thân phận không rõ, đương nhiên Sophia là bị khuất phục trước khí thế của người sau, đành phải yên lặng thoái lui.

Đợi Sophia rời đi, pháp sư hắc y lại nói với thần quan: “Nếu cậu thật sự muốn phân về Đế quốc Garde, chờ khi trở lại Đế đô tôi sẽ giải quyết cho cậu.”

… Anh cứ thế bắt chước sáng kiến của người khác thật sự không thành vấn đề sao, bạn hiền!

Khóe miệng của Yannick giật lên một chút.


Bất tri bất giác, một đêm đằng đẵng đã qua, đến khi thần quan chữa trị xong cho người bị thương cuối cùng, thái dương đã treo cao trên bầu trời, ánh nắng ấm áp chiếu lên cơ thể mỗi người, thoải mái đến mức khiến người ta không khỏi muốn nhắm mắt lại ngủ gật.

Tất cả mọi người đều biết chỉ có thần quan của Giáo đình mới có thể chữa được cái chết đen, vì vậy sau khi cư dân La Serena biết có thần quan xuất hiện trong thành, hơn nữa còn ở tiền tuyến dốc sức cứu trị người bị thương thì giống như nhìn thấy được một tia hy vọng, những người nguyên bản đã định dẫn theo thân quyến chạy khỏi thành cũng bắt đầu trở nên do dự, lựa chọn quan sát tình huống.

Bắt đầu từ tối qua, không ngừng có người dùng danh nghĩa ủy lạo thương binh tặng đồ đến, đương nhiên, nếu như có thể tiện đường gặp gỡ thần quan một chút, kéo gần quan hệ thì không thể tốt hơn.

Nghe nói đội quân xác sống ngoài thành đã dần dần bị tiêu diệt, nguy cơ của La Serena cũng giải trừ, mọi người cuối cùng đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Yannick thực sự ngay cả đi bộ một chút cũng không gượng nổi, y uyển chuyển cự tuyệt thỉnh cầu tạ ơn của đám người đông đảo ngoài kia, mượn lều của Baker ngã lưng nghỉ ngơi một chút. Đương nhiên Baker vô cùng vui vẻ nhường chỗ —— có thể ở cùng một lều với đại diện quang minh trong mắt thị dân La Serena, đây là vinh hạnh tột đỉnh của hắn.

Lúc này, Yannick ngay cả khí lực cử động một đốt tay cũng không có, chỉ muốn tùy tiện tìm một chỗ ngủ cho thẳng giấc.

Y ngồi trong một góc lều, trên mặt khó thể che giấu nét uể oải, Chris lại không biết lấy từ đâu ra một quyển điển tịch ma pháp chăm chú nghiên cứu.

Sau đó Yannick mới nhớ đến, vị pháp sư hắc y này cơ hồ đã bồi y suốt cả đêm.

Mặc dù đối phương cũng không nói rõ, thế nhưng có Chris ở đây, những pháp sư khác căn bản cũng không dám tiến đến khiêu khích.

Bất quá, một pháp sư ở cùng một thần quan, quả thực là một tình huống vô cùng kỳ lạ.

“Chris, anh quen biết Val chứ? Tôi nói là vị pháp sư thiên tài trẻ tuổi có cái họ vô cùng khó đọc kia?”

“Có biết.” Chris cũng không ngẩng đầu lên, đưa cho Yannick một lọ dược tề. “Uống đi, có thể khôi phục một chút tinh lực.”

Yannick cầm lấy, mở nắp ra dốc hết vào miệng, không có mùi vị gì, rất giống nước sôi bình thường.

“Đó là người như thế nào?”

“Rất có thiên phú trên phương diện ma pháp.” Chris rốt cục ngẩng đầu, “Cũng là môn sinh đắc ý nhất của Pháp Thánh Simon.”


“Vậy nếu so với anh, ai lợi hại hơn một chút?” Yannick nghĩ nếu bản thân không tìm một ít đề tài dời đi lực chú ý, y sẽ rất nhanh ngủ mất.

“Không biết.” Hắc y pháp sư vô cùng cầu thị đáp, “Hắn kia có ưu thế về phân tích, mà trực giác của tôi lại tốt hơn một chút.”

“Nghe anh nói vậy, đây hẳn là một nhân vật rất khó dây dưa, ” Yannick như có điều suy nghĩ, “Khó trách anh ta lại không để lộ ánh mắt căm thù rõ ràng với tôi như những pháp sư khác.”

“Tầm nhìn của hắn không thiển cận như vậy, bằng không cũng không xứng trở thành môn sinh Pháp Thánh.”

Đây là lần đầu tiên thần quan nghe được pháp sư hắc y khẳng định người khác, y suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tôi nghe nói bốn vị Pháp Thánh đều là trưởng lão danh dự của Ma pháp công hội, mà Ma pháp công hội hằng năm đều sẽ tuyển chọn những pháp sư tuổi trẻ có thiên phú tốt trên cả đại lục tiến hành trọng điểm đạo tạo. Theo ý nghĩa đó, vị pháp sư Val này cũng là một trong những đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Ma pháp công hội?”

Chris: “Đúng vậy.”

Yannick: “Như vậy còn anh?”

Chris: “Bọn họ không biết sự tồn tại của tôi.”

Yannick rất kinh ngạc: “Làm pháp sư, mỗi lúc tấn cấp không phải đều cần đăng ký với Ma pháp công hội sao?”

Chris rất bình tĩnh: “Tôi dùng tên giả.”

Yannick có chút không biết nói gì, vị đạo sư này của y quả thực là làm công tác bảo mật vô cùng trọn vẹn.

“… Được rồi, kỳ thực tôi cũng không phải rất hiểu, tôi là nói, cho dù anh là quý tộc, anh vì không muốn Giáo đình biết đại quý tộc của đế quốc là pháp sư nên che giấu thân phận cũng không có gì đáng trách. Bất quá chuyện này cho dù thật sự lộ ra, bọn họ hẳn cũng không thể làm gì được anh đi? Dù sao Giáo đình hiện tại cũng không có khả năng đoạn tuyệt quan hệ với Đế quốc Garde mà.”

Chris nhíu nhíu mày, lộ ra một biểu tình chán ghét —— đương nhiên, bởi có thần chú lẫn lộn che giấu, thần quan cũng không thấy được. “Càng nhiều người biết sẽ càng thêm phiền phức, phía Giáo đình chỉ là một lý do rất nhỏ mà thôi.”


Nhất là vị anh cả có phần quá mức nhiệt tình kia, đến lúc đó nhất định sẽ nơi nơi khoe khoang với người khác, sau đó tiếp tục ráo riết lựa chọn nhân tuyển làm phu nhân của hắn!

Thần quan nháy mắt mấy cái, tuy rằng không quá rõ ràng, bất quá y cũng không tiếp tục hỏi thêm, hiển nhiên pháp sư hắc y đối với cái đề tài này có chút phản cảm.

“Như vậy anh có tình nguyện phân tích quan hệ giữa quý tộc, Ma pháp công hội cùng với Giáo đình cho tôi nghe không? Thành thật mà nói, tuy rằng giáo phụ kiêm dưỡng phụ của tôi là Giáo chủ tiền nhiệm của Công quốc Santos, thế nhưng tôi còn chưa kịp nghe được bao nhiêu giáo huấn người đã qua đời.”

Hắc y pháp sư suy nghĩ một chút: “Tôi dùng một cách hình dung khác.”

Thần quan lộ ra thần sắc chăm chú lắng nghe.

Hắc y pháp sư: “Nói thẳng ra, Giáo đình giống như người vợ hợp pháp của quý tộc, còn pháp sư là tình nhân của bọn họ.”

Thần quan: “…”

Pháp sư: “Một người đàn ông có thể biểu hiện vô cùng ân ái với vợ mình, hai bên đều không thể sống thiếu nhau, thế nhưng việc này cũng không cản trở anh ta tìm thêm tình nhân. Người vợ biết rõ chồng của mình có tình nhân, nhưng với điều kiện tiên quyết không thể ly hôn, chỉ có thể bịt mũi giả vờ chẳng biết, mà quan hệ giữa người vợ và tình nhân, vĩnh viễn đều là đối địch.”

Yannick quả thực nên vì cái hình dung này mà vỗ tay, lời lời đều là châu ngọc!

“Không ngờ đến anh thoạt nhìn không hiểu phong tình, trên thực tế lại đủ…” thâm thúy!

“Lẽ nào tôi hình dung không đúng?”

“Không, phi thường chính xác, hơn nữa còn rất sâu sắc.” Thần quan cười nói, “Quả thực chuyện đúng là như vậy. Bất quá chỉ cần thời cơ thỏa đáng, vợ nhà và tình nhân chưa hẳn thật sự không thể hợp tác? Dù sao trên đời này, tất cả quan hệ đối địch nói cho cùng cũng chỉ dựng lên trên nên tản lợi ích.”

“Cậu muốn làm gì?” Hắc y pháp sư nhìn Yannick một cái.

“Tôi chỉ là đang nghĩ…” Thần quan sờ sờ mũi, “Giáo đình hiện tại đã có đủ kẻ địch, vị Mude Val Ribie Galla … oh, cái họ đó quả thực quá khó đọc! Nói thật lòng, vị pháp sư kia có thái độ khá thân thiện với tôi, tôi có chút sờ không rõ suy nghĩ của anh ta.”

Hắc y pháp sư: “Tôi đối với cậu cũng rất thân thiện.”


“…” Thần quan tóc bạch kim bị câu nói lạc đề như thần này khiến cho có chút không đỡ kịp, “Đúng vậy, bất quá việc này cùng chuyện tôi vừa đề cập hình như không liên quan với nhau.”

Pháp sư: “Cậu còn có từng gạt tôi.”

Thần quan: “???”

“Cậu từng nói, nghi lễ chúc buổi sáng tốt lành của thần quan là đặt tay lên đầu người khác. Nhưng thật sự thì,” Thanh âm của pháp sư hắc y có chút sầu thảm, “Có một buổi sáng, tôi nhìn thấy cậu hôn trán tiểu tinh linh.”

Thần quan: “…”

Pháp sư ý vị thâm trường nói: “Vậy nên món nợ này trước hết tôi sẽ nhớ kỹ.”

Thần quan: “… … …”

Đối diện ánh mắt có thể đốt người của pháp sư hắc y, cho dù da mặt của Yannick có dày đến thế nào cũng gần như không nhịn được muốn phì cười. Chẳng lẽ muốn y nói sẽ đem tất cả nụ hôn chào buổi sáng từ trước đến giờ bù lại sao?! Cái hướng suy nghĩ này quả thực quá kỳ quái rồi!

“Tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của mình có chút không tốt, hình như còn có chút sốt…” Thần quan tóc bạch kim sờ sờ cái trán, tự lẩm bẩm, “Tôi vẫn nên ngủ một chốc đã, nói không chừng lát nữa còn có người bị thương được chuyển đến…”

Nói xong liền nằm xuống, cũng không để Chris có bất luận cơ hội gì nói ra lời phản bác.

Có lẽ thực sự do quá mệt mỏi, thần quan cơ hồ vừa khép mắt lại liền lập tức ngủ say.

Ánh nhìn của pháp sư rời khỏi thần quan, thong dong cầm quyển trục da dê chăm chú nghiền ngẫm, sau đó chậm rãi cuốn lại bỏ vào trong túi ma pháp, lại cúi người xuống, ôm ngang thần quan lên rời khỏi lều.

Từ đầu đến cuối đều đảm nhiệm vị trí phông nền, Baker và Mary dõi theo mái tóc bạch kim thật dài của thần quan đang rũ khỏi khủy tay của pháp sư hắc y, tùy theo bước chân của đối phương mà chậm rãi dao động.

“Nghe nói trước giờ pháp sư và thần quan đều bất hòa, ngài Hill sẽ không có chuyện gì chứ?” Baker lo âu hỏi, cũng chỉ có loại người tâm tư thẳng đuột như hắn mới không nghe được nội hàm phong phú trong cuộc đối thoại của hai người kia.

“A, không có chuyện gì đâu, anh hãy yên tâm! Em thấy vị pháp sư kia còn quý trọng ngài Hill hơn quyển điển tịch da dê hiếm hoi kia nữa!” Mary nhẹ nhàng trả lời, “Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt, nếu không làm sao có tư cách thỉnh cầu trở thành hộ vệ của ngài Hill chứ!”

“Em nói đúng!” Baker cũng nở nụ cười.Manh sủng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui