La Serena cũng không phải thôn trang nhỏ bế tắc, tại lúc cha mẹ của Mary và Baker còn sống, gia cảnh nhà bọn họ cũng coi như sung túc, Mary càng không phải là những thiếu nữ nông thôn chưa nhìn thấy tình huống lớn gì.
Thế nhưng, ngay giây phút đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân mặc áo bào thần quan này thì… sự trùng kích và chấn động từ tận tâm linh vẫn khó thể hình dung được.
Đây không chỉ vì bề ngoài vô cùng xuất sắc mà nàng chưa từng nhìn thấy, càng bởi vì thân phận của người nọ đối với cả nhà nàng lúc này mà nói cũng tựa như sự giáng sinh của thiên sứ.
“Thần quan? Ngài là thần quan!” Mary lệ nóng doanh tròng, không chút nghĩ ngợi phủ phục xuống đất, hôn lên chéo áo của thần quan.
“Cầu xin ngài hãy cứu Baker! Tôi nguyện đem linh hồn mình hiến dâng cho ngài!”
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu của nàng, lực đạo rất khẽ, rất ôn nhu, Mary chỉ nghe được chủ nhân của bàn tay kia nói: “Vâng theo ý chí của Quang minh nữ thần, thân nhân của cô sẽ nhận được sự ân hộ từ ngài!”
Trái tim Mary run lên, đáy lòng càng phát ra thành kính, đem toàn bộ phần trán áp lên vạt áo của đối phương.
Dù sao Yannick cũng đã từng diễn vai tương tự khi ở trấn Jed, loại thủ đoạn trấn an lòng người này thần quan tuyệt đối là quen tay nhanh việc.
Giáo đình ở đại lục Olin là đi theo con đường cao quý lãnh diễm chứ không phải thân dân bình dị, các giáo dân quỳ bái thần quan là việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Loại thời điểm này trăm triệu lần không thể thân thiết bước đến nâng đối phương dậy nói không cần đa lễ, nếu như làm như vậy…
Anh bạn, anh tuyệt đối là lấy nhầm kịch bản rồi! Không những sẽ không chiếm được sự cảm kích của mọi người mà bọn họ còn có thể cho rằng anh là một thần quan giả mạo. Phản ứng tự nhiên nhất chính là, cực kỳ bình thản tiếp thu sự cúng bái của người khác.
Vậy nên, đầu năm nay muốn làm thần côn cũng phải có nghiên cứu chuyên sâu —— đây là tổng kết công tác thần quan của Yannick.
Mà Mary, nàng đã nghe được một chút hy vọng từ câu nói vô cùng ‘thần thánh’ kia, đôi mắt không nhịn được lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Baker ngược lại càng bình tĩnh hơn một chút, hắn chính là đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, hiện tại chỉ là thêm một phần hy vọng, hắn không dám biểu hiện quá kích động, chỉ sợ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
“Cô bé đáng yêu, phiền em giúp ta tháo băng gạc của anh trai em ra.” Thần quan nói với Jian đang ở bên cạnh.
Jian là em gái nhỏ nhất trong nhà, gặp phải loại tình huống này có chút không biết làm sao, nhìn thấy thần quan ngay cả tay nên để ở đâu thiếu chút nữa cũng đã quên mất.
“Để tôi làm đi!” Mary tiến lên, lưu loát tháo băng gạc đang quấn trên người Baker ra.
Một miệng vết thương màu tím bầm đang dần chuyển đen lộ ra.
Vết thương rất sâu, phần da thịt xung quanh đã bắt đầu bốc mùi thối rữa, có thể mơ hồ nhìn thấy xương trắng bên dưới. Mà sắc mặt của Baker theo vết thương từ từ lộ ra bên ngoài cũng càng lúc càng khó coi, hắn cắn răng gắt gao nhịn xuống, hai tay gắt gao nắm lấy tấm đệm vải gai bên dưới thân thể, gân xanh nổi lên, hô hấp dồn dập.
Mary thấy vậy cũng không nhịn được nức nở: “Anh ấy đã uống ma pháp dược tề, thế nhưng một chút chuyển biến cũng không có!”
“Đã rất tốt rồi.” Thần quan an ủi, “Nếu không phải có ma pháp dược tề trì hoãn, hiện tại anh ta đã không thể nói chuyện với mọi người.”
Nhưng mà vết thương của Baker quả thực không mấy lạc quan, nếu lại kéo dài khó bảo đảm sẽ không phát sinh bién dị. Thần quan hơi nhíu mày, vừa rồi y đã chữa trị cho vài binh sỹ bị thương đồng dạng, Baker không phải người đầu tiên nhưng lại là người nghiêm trọng nhất, y cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn trị hết.
Ánh mắt của Mary chưa từng rời khỏi nhất cử nhất động của thần quan, thấy biểu tình cau mày của đối phương không khỏi cũng theo đó khẩn trương. “Thần quan các hạ, tình huống của Baker thế nào?”
“Có chút phiền toái nhỏ, bất quá hẳn là vẫn có thể chữa trị.”
Thần quan nở một nụ cười trấn an, sau đó đặt tay lên vết thương của Baker, bắt đầu đọc chú ngữ.
Y dùng chính là trung cấp trị liệu thuật, ánh sáng trắng ấm áp nhu hòa bao lấy vết thương, bởi vì thương thế của Baker thật sực quá nặng, hơn nữa trước đó Yannick đã tiêu hao rất nhiều ma lực, vì vậy cho dù là trung cấp trị liệu thuật nhưng muốn trong nháy mắt khiến thân thể bệnh nhân khỏe mạnh cũng là không quá khả năng.
Yannick phải đọc chú ngữ một lần lại một lần, trong tay cũng không ngừng cầm lên số ma tinh Sophia lấy từ chỗ Tyler đến, nhanh chóng bổ sung ma lực,
Ma tinh đều là lục sắc, không tính quá tốt nhưng thắng ở số lượng nhiều, trong nhất thời hoàn toàn đủ chống đỡ nhu cầu của Yannick.
Mồ khôi không ngừng rịn ra từ trán y, chỉ chốc lát sau, cả gương mặt Yannick đều ướt đẫm mồ hồi.
Toàn bộ tâm thần của Yannick đều tập trung vào việc trị liệu, ngay cả hành động dùng khăn tay giúp y lau mồ hôi của Sophia thần quan cũng không ý thức được, càng không biết Chris đã tiến đến trước cửa lều nhìn bọn họ từ lúc nào.
Mary trộm nhìn vị pháp sư hắc y gương mặt mơ hồ vừa xuất hiện, cô biết trước giờ pháp sư luôn bất hòa với thần quan, rất lo vị này cũng là đến gây phiền toái. Nào ngờ sau khi pháp sư hắc y bước vào liền trực tiếp ngăn bàn tay đang cầm khăn chuẩn bị lau mồ hôi cho thần quan.
“Ngài Chris?” Để tránh cho Yannick phân tâm, Sophia không dám lớn tiếng.
“Đã bẩn, không thể dùng tiếp.” Hắc y pháp sư mặt không thay đổi, cầm lấy khăn trên tay Sophia vứt xuống đất, sau đó trực tiếp cầm lấy pháp trượng hướng về phía thần quan làm một thần chú phân giải hơi nước.
Sophia: “…”
Chỉ là lau mồ hôi mà thôi, dùng đến pháp thuật trung giai có phải là hơi quá khóa trương không?!
Mà ở trước mặt Chris, vị Bá tước tiểu thư to gan lớn mật này cũng chỉ có thể cố gắng nén giận.
Thần quan vẫn không chú ý đến chuyện vừa xảy ra, ở lần niệm chú ngữ không biết thứ bao nhiêu, vết thương của Baker rốt cục khôi phục trở về màu sắc bình thường, phần da thịt hư thối cũng biến mất, tuy rằng vẫn cứ đang không ngừng rịn máu, thế nhưng màu máu cũng đã chuyển từ đen thành đỏ, sắc mặt của hắn cũng không còn khó coi như ban đầu nữa.
“Cảm tạ ngài, thần quan các hạ!” Ngữ điệu của Baker vẫn rất suy yếu, thế nhưng sự cảm kích đã không thể chỉ dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
“Cảm tạ ngài, rất cảm tạ ngài! Thần quan các hạ, tôi không biết phải làm thế nào để biểu đạt sự cảm kích của mình!” Mary kích động khóc lên, lôi kéo em gái của mình đồng loạt quỳ xuống hôn lên chéo áo và giày của thần quan.
Thần quan thở dài một hơi, lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Chris.
Y cúi đầu mỉm cười với đối phương, sau đó ôn hòa nói: “Dưới danh nghĩa của Quang Minh nữ thần, cứu nhân độ thế vốn là chức trách của thần quan, nguyện Nữ thần vĩnh viễn phù hộ mọi người!”
“Cả nhà Kent nguyện cả đời phụng dưỡng Nữ thần, chân thành cảm kích ngài, thiên sứ của chúng tôi!” Mary luôn mãi biểu đạt cảm kích, nếu như nói trước đó sự cung kính của àng là vì muốn thần quan cứu anh trai mình, như vậy hiện tại đã hoàn toàn xuất phát từ chân thành.
Chỉ cần nguyện vọng của bọn họ có thể đạt thành, những bình dân này sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của Giáo đình.
Sắc mặt Yannick trắng bệch, có chút kiệt sức, nếu như không phải Chris ở bên cạnh giúp y chống đỡ, phỏng chừng y đã trượt té xuống đất.
“Ma lực của cậu tiêu hao quá độ, vẫn nên nghỉ ngơi một chút.” Hắc y pháp sư trầm giọng nói.
“Bên kia còn có rất nhiều người bị thương.” Thần quan nhẹ giọng nói.
Những lời này khiến nhóm người Mary càng thêm phát ra lòng kính ngưỡng, bọn họ đã gặp qua không ít thần quan, những người kia không ai không phải cao cao tại thượng, kiêu căng lạnh lùng, mặc dù thái độ của những kẻ đó nói đúng ra cũng không có gì sai, thế nhưng đột nhiên gặp được một thần quan ôn nhu thân thiện, lại vui lòng ra tay trợ giúp bọn họ lúc gian nguy như vậy, ai cũng không khỏi sản sinh đối lập. Có đối lập liền có sai biệt, cứ như vậy, thần quan Yannick lại bất ngờ có thêm ba kẻ sùng bái.
“Chỉ bằng trạng huống hiện tại của cậu cũng không thể tiếp tục trị liệu cho những người khác.” Hắc y pháp sư rất cầu thị nói, “Nếu như cậu kiên trì, tôi sẽ ôm ngang cậu lên trực tiếp đưa về nơi ở. Hoặc giả cậu thực sự thích loại lựa chọn này?”
“Không, tôi một chút cũng không thích!” Thần quan dở khóc dở cười, “Phương thức này quá thô bạo, ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục. Anh sẽ tôn trọng tôi phải không?”
Y vốn định thông qua việc giúp đỡ Tyler chỉ huy chiến dịch để gia tăng danh vọng và uy tín bản thân, thế nhưng sau khi vị pháp sư thiên tài Mude Val xuất hiện, cái kế hoạch này hiển nhiên đã không thể thực hiện được. Luận danh vọng, luận uy tín, một pháp sư đã có căn cơ hơn nữa hậu trường cũng cứng rắn hơn y hiển nhiên sẽ có lợi thế vượt trội nhiều lắm.
Bởi vậy, Yannick liền không chút do dự lui khỏi chiến trường, thực hiện bước tiếp theo, lợi dụng ưu thế thần quan của mình trị liêu cho thương binh và bình dân, thắng được sự thừa nhận của mọi người.
Trên đời này, cho dù khi nào cũng không có bữa cơm miễn phí, muốn gia tăng danh vọng hiển nhiên tránh không được bỏ ra một chút khổ cực, vì vậy Yannick cho rằng, sự nỗ lực hiện tại của mình là hoàn toàn đáng giá.
Pháp sư hắc y mím môi, qua một lúc lâu mới nói: “Được rồi, nếu như cậu đã nhất quyết.”
Thần quan tóc bạch kim lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Tôi rất vui vẻ vì anh nói vậy, đạo sư thân ái.”
Yannick đem cái xưng hô cuối cùng thả nhẹ, nhưng trái tim của pháp sư hắc y không hiểu vì sao lại chợt nảy lên, giống như có một người nào đó cầm búa nhỏ gõ vào ngực hắn một chút, rõ ràng đến mức hắn không thể tùy tiện dối gạt bỏ qua.
Chris phát hiện, mỗi khi đối mặt với vị thần quan tuấn mỹ này, hắn lại có một loại xung động xấp xỉ với khi đối mặt với điển tịch ma pháp đã thất truyền từ lâu.
–
La Serena, cách một bức tường thật dày chính là hàng nghìn thi thể của xác sống, thế nhưng vẫn còn xác sống đông vô kể không ngừng tiếp tục leo lên, cuối cùng lại bị từng câu thần chú của các pháp sư đánh bại.
Cho dù trận chiến này vẫn chưa xem như kết thúc, chỉ là bất kể pháp sư hay kiếm sỹ, hoặc là binh lính bình thường đều đã có thể thở phào một hơi, thậm chí còn có thể tựa vào tường thành nghỉ ngơi chốc lát. Ngay cả Thành chủ Tyler cũng không khỏi lộ ra thần sắc thắng lợi mừng rỡ.
Dưới sự chỉ huy của vị pháp sư trẻ tuổi Mude Val, trong trận chiến giữa nhân loại và xác sống này, ngay khi những quốc gia khác lục tục truyền đến tin tức có vài thành thị rơi vào tay giặc, thì Đế quốc Garde lại giữ vững được biên giới của mình.
Trên phương diện ấy, công của pháp sư áo lam không thể không ghi nhận, chỉ một trân chiến như vậy cũng đã đủ để khiến vầng sáng trên đầu hắn càng thêm chói mắt.
Thế nhưng vị pháp sư thiên tài trong miệng mọi người cũng không hiện ra vẻ vui sướng, càng không có sự cứng nhắc quá mức, trước sau đều là cẩn thận nghiêm nghị.
“Đại nhân!” Một pháp sư trong đội hộ tống hắn đến La Serena vội vàng chạy tới, thấp giọng hồi báo: “Cái tên Yannick Hill kia đã giương cờ hiệu của Giáo đình cứu chữa không ít người trong thành, có rất nhiều người bị xác sống làm tổn thương đều được y chữa khỏi, khiến đám bình dân kia vô cùng sùng bái!”
Một gã pháp sư khác nghe thấy được liền tức giận nói: “Người của Giáo đình luôn thích làm mấy loại chuyện hèn hạ này! Thừa dịp chúng ta xông pha cực khổ ở tiền tuyến, bọn họ lại an nhàn thu mua nhân tâm tại hậu phương!”
“Y rất thông minh.” Vị pháp sư có dòng họ rất khó đọc kia không hề tức giận, trái lại còn mỉm cười.
Người của Giáo đình trước giờ đều kiêu căng lại ích kỷ, gã vốn cho rằng sau khi vạch trần thân phận thần quan của đối phương sẽ khiến y càng thêm co đầu rụt cổ. Dù sao hiện tại La Serena chỉ có pháp sư mà không có thần quan, cho dù là một Giáo chủ, muốn tự lực đối phó nhiều pháp sư như vậy cũng là việc không thể nào, ai ngờ người kia lại trực tiếp công khai thân phận, đi trị liệu cho bình dân.
“Thưa ngài, hiện tại cả La Serena chỉ có một thần quan là y,” Tên pháp sư vừa trở về hồi báo có chút hưng phấn đề nghị: “Chờ y đem toàn bộ người bệnh đều trị liệu tốt, chúng ta hoàn toàn có thể tìm một cái cớ bảo Thành chủ bắt y lại, sau đó đưa đến Ma pháp công hội chờ xử tử!”
“Ngươi cho rằng biện pháp như thế là tốt?” Pháp sư Val nhíu mày.
“Phía Giáo đình đã xử tử vài pháp sư, chúng ta hẳn nên trả thù trở lại!”
“Đám pháp sư đó đều từng sử dụng hắc ám ma pháp.” Val liếc nhìn kẻ kia, “Mặc kệ thật hay giả, đó luôn luôn là một cái cớ cực kỳ đường hoàng, ngay cả Ma pháp công hội cũng không thừa nhận hắc ám ma pháp. Thế nhưng gã thần quan kia không giống, hiện tại y đã trị liệu cho nhiều người như vậy, cũng nhận được không ít sự ủng hộ, nếu chúng ta tùy tiện ra tay sẽ đánh mất nhân tâm.”
“Thế nhưng…”
“Trực tiếp giết người là cách ngu xuẩn nhất, chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm thế.” Pháp sư Val dõi mắt nhìn bầu trời mây gió vần vũ đằng xa, đem hai tay giấu vào ống tay áo. “Người thông minh muốn học cách đưa ánh mắt nhìn xa hơn, địch nhân lớn nhất của chúng ta không phải y, càng không phải Giáo đình.”
“Vậy là cái gì, xác sống sao?” Có một pháp sư sửng sốt đặt câu hỏi.
“Là bản thân.” Pháp sư Val thản nhiên nói, “Địch nhân lớn nhất, vĩnh viễn chỉ có chính mình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...