Bắt đầu từ đó, trò đùa dai của các tiểu pháp sư không ngừng ập đến.
Nói ví dụ như, trong lúc Yannick tản bộ trong sân, bỗng nhiên sẽ có một quả bóng nước hay cầu lửa gì đó từ trên trời giáng xuống. Bất quá trò đùa dai ở trình độ này, thông thường vẫn không thể chạm tới một đầu ngón tay của thần quan, chết từ trong bụng kẻ bày trò.
Tương đối có sáng tạo chính là, trong những buổi lễ họp mặt, khi mọi người đang tề tụ tại lễ đường ăn uống thì Yannick thường xuyên phát hiện trong khẩu phần của mình có đủ loại côn trùng với màu sắc và kích cỡ khác nhau, thậm chí có lần y còn phát hiện được một mẫu chân của Nhện ma địa ngục. Oh, đương nhiên, sau khi xác nhận lại, mẫu chân đó là do các tiểu pháp sư đánh cắp từ trong phòng thí nghiệm dược tề của một vị giáo sư. Các tiểu pháp sư không biết Yannick đã sớm chạm mặt với loại sinh vật gọi là Nhện mà địa ngục này, hơn nữa còn cảm thấy vì không thể dọa cho thần quan sợ hãi thất sắc trước mặt mọi người mà phi thường tiếc nuối.
Có lẽ càng chơi càng hăng, sự thất bại liên tiếp đã triệt để khơi lên tâm tình hiếu thắng của các tiểu pháp sư, bọn họ bắt đầu vắt hết óc nghĩ ra càng nhiều chiêu số để đánh bại Yannick. Lúc này, Yalin lại đưa ra đề nghị ra tay với con mèo bên cạnh Yannick, lý do là ‘Nếu gã thần quan kia đã lợi hại như vậy, chúng ta có thể bắt cóc mèo của y, sau đó yêu cầu thần quan thỏa hiệp’.
Rei vô cùng khinh thường ý tưởng này: “Yalin, tôi không biết cậu còn giữ được sự tôn nghiêm và nguyên tắc của một pháp sư không, cư nhiên đối phó với một con mèo?”
Yalin không phục phản bác: “Cậu không nhìn thấy gã thần quan kia rất coi trọng con mèo của mình sao, đi đâu cũng mang theo, còn chia sẻ thức ăn với nó. Nếu như chúng ta có thể mắt được mèo của y, y nhất định sẽ sốt ruột, như vậy chúng ta có thể nhân cơ hội nói ra yêu cầu của mình, ví dụ như bảo y thừa nhận bản thân là một kẻ khốn nạn ngay trong giờ học, như vậy thật sự rất thú vị!”
Rei nghiêm nghị cảnh cáo đối phương: “Tiết học sau ngài ấy sẽ biểu hiện sự khác biệt và tương đồng giữa nguyên tố ma pháp và quang minh ma pháp, cậu tốt nhất đừng gây sự gì, nếu không tớ sẽ không tha thứ cho cậu!”
Sự uy hiếp của thiếu nữ đối với Yalin mà nói lại không có bất luận ảnh hưởng nào, cậu bĩu môi quay đầu nhìn về gã bạn thân của mình: “Serge, cậu cảm thấy chủ ý này thế nào?”
Serge biểu thiện ủng hộ vô điều kiện: “Tớ cảm thấy rất tốt, bất quá chúng ta phải làm sao mới bắt cóc được con mèo kia?”
Yalin: “Tớ đã sớm quan sát xong, mỗi ngày sau bữa cơm tối con mèo kia đều sẽ đơn độc rời khỏi thần quan ra ngoài tản bộ, chúng ta chỉ cần ra tay ngay lúc đó là được.”
Rei: “Yalin, tớ sẽ nói lại cho anh Andrew, bảo anh ấy phạt cậu!”
Yalin không để tâm: “Ai sợ anh ta chứ!”
Rei: “Tớ liền nói cho hiệu trưởng!”
Yalin: “Cậu ít phá hoại chuyện tốt của tớ! Nếu cậu dám làm vậy, tớ liền nói cho thần quan biết cậu thầm mến gã!”
Rei đỏ mặt lên: “Ai ai ai ai thầm mến ngài ấy chứ!”
Yalin: “Cậu đấy! Hắc hắc, đừng cho là tớ không biết, gã đó vừa xuất hiện ánh mắt của cậu liền dõi theo gã không rời!”
Rei hừ một tiếng: “Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ các cậu không biết à? Toàn bộ nữ sinh trong Học viện đã sớm quy thuận, năm mới sắp tới rồi, các cậu cứ chờ đi, ngài ấy tuyệt đối sẽ nhận được nhiều quà tặng nhất! Cho dù ngài ấy là thần quan thì thế nào, ngài ấy cơ bản cũng không tà ác như những lời miêu tả về thần quan bên ngoài! Ngài ấy vừa ôn nhu lại mỹ lệ, lần trước khi tớ gặp ngài ấy, ngài ấy còn cho tớ một hộp kẹo trái cây rất lớn!”
Yalin hoàn toàn không hiểu được: “Cậu cư nhiên bị một hộp kẹo trái cây thu mua?”
Rei ưỡn ngực, khinh thường nhìn lướt qua đám bạn nhỏ bên cạnh: “Kẹo trái cây không phải trọng điểm, trọng điểm là các cậu mau dừng lại trò đùa dai nhàm chán của mình đi, các cậu căn bản không chỉnh được ngài ấy! Một đám tiểu đà điểu còn chưa dậy thì hoàn thiện!”
Nói xong nàng ngẩng đầu ưỡng ngực đi lướt qua nhóm người, Yalin không thèm quay đầu lại.
Yalin phản ứng kịp, lập tức giơ chân với Serge: “Tiểu đà điểu cái gì chứ! nàng còn dám nói chúng ta là tiểu đà điểu!”
Mặc dù người bạn nữ không phối hợp nhưng cũng hoàn toàn không tổn hại đến sự hăng hái của Yalin, cậu còn tìm được vài pháp sư kiến tập cùng chung chí hướng, một đám thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bừng bừng khí thế nghiên cứu làm sao mới có thể bắt cóc mèo đen nhỏ của thần quan.
Lần này bọn họ không hề lỗ mãng, sớm quan sát vài ngày, đợi khi xác định lộ tuyến tản bộ hằng ngày của mèo ta xong liền vạch ra mấy bước kế hoạch. Trước hết dùng thức ăn ngon dụ dỗ mèo ta đến chỗ hẻo lánh, sau đó dùng ma pháp dược tề, nếu dược tề không được thì trực tiếp đánh ngất mang đi. Hoàn mỹ!
Kế hoạch rất tốt đẹp, hiện thực cũng vô cùng thuận lợi.
Bởi vì Yannick có nhà ở Đế đô vậy nên y cũng không ngụ lại tại Học viện, bất quá có đôi khi sẽ dùng cơm tối xong rồi mới trở về. Hôm nay vừa lúc tân nhiệm Giáo chủ Daifield tới bái phỏng, vậy nên y liền lưu đối phương lại ăn tối rồi mới trở về.
Những người bạn nhỏ thân mến chịu đựng gió lạnh trốn tránh sau mấy thân cây lớn ngoài phòng nghỉ suốt mấy giờ, rốt cục nhìn thấy thân ảnh Giáo chủ Daifield rời đi, sau đó không bao lâu trên bệ cửa sổ xuất hiện một con mèo mun, tiếp theo mèo mun nhảy xuống đi về phía rừng cây.
“Tới tới!” Yalin chọt cậu bạn bên cạnh.
“Trên mặt đất có đặt thịt chim Kiki, tớ vừa trộm từ nhà bếp ra!” Một thiếu niên thì thầm.
“Làm tốt lắm!” Yalin giơ ngón tay cái về phía đối phương.
“Các cậu mau xem, hình như con mèo kia ngửi được hương vị rồi, xem ra cũng rất thích… Ây, vì sao lại không ăn”
“Nó cũng đi về phía này rồi?”
Một thiếu niên lại nói: “Bởi vì tớ chỉ thả một chút thịt vụn, một đoạn một ít, nó có thể muốn ăn miếng lớn nên trực tiếp đi tới. Đợi khi tiến gần một chút chúng ta mới xuống tay chứ?”
Một thiếu niên siết chặt dược tề gây mê trong tay: “Ừ, tớ đã chuẩn bị xong!”
Các pháp sư vừa khẩn trương vừa mong đợi nhìn mèo mun nhỏ đi về phía này.
“Nó hình như không hứng thú với món thịt này lắm?”
“Nó phát hiện chúng ta sao?”
Tất cả mọi người đều rất kỳ quái, Yalin hỏi người bên cạnh: “Hay là mèo không thích thịt Kỳ kỳ điểu?”
Một người trả lời: “Không thể nào, lần trước tớ còn thấy nó ăn món này trong đĩa của thần quan!”
Người khác chợt hô: “Oh, nó tới rồi! Tớ trước hết nên tạt dược tề ra ngoài hay nên bắt lấy nó trước?”
Có tiếng trả lời: “Ngu ngốc, trước hết bắt lại đã!”
Vừa nói xong người nọ cũng dẫn đầu lao ra ngoài.
Lúc này mèo mun đã cách bọn họ rất gần, cũng đang dừng bước ngửa đầu nhìn đám thiếu niên trước mặt. Thấy tiểu pháp sư nhào tới cũng không xoay người chạy trốn.
Nhưng mà nhóm người Yalin nhanh chóng thấy được một màn khiến mình vô cùng hoảng sợ.
“Oh trời ạ trời ạ! Đó là cái gì!”
“Quái vật kìa!”
Mèo mun nhỏ xinh lả lướt trong nháy mắt biến thành sinh vật kỳ quái.
Từ một con vật nhỏ không lớn hơn cái cốc bao nhiêu chợt biến thành một người đàn ông cao lớn mắt đỏ rực, nhe miệng lộ răng nanh!
Trời ạ! Trên tay gã là gì, thật sự là móng vuốt sao?!
Dung lượng não của nhóm yl hto không tiếp thụ được thực tế này, cả đám đồng loạt phát ra tiếng thét chói tai, sau đó quay người chạy trốn.
“Cứu mạng! có quái vật!”
“A a a a a a a!”
“Meo meo ~” Một đám nhỏ yếu ngu xuẩn.
Thân vương huyết tộc thậm chí lười bĩu môi, chỉ vẫy vẫy móng vuốt rồi trở về
Lúc trở về phòng nghỉ, thần quan đã tắm rửa xong, vừa mặc áo ngủ bước ra, vạt áo lơi lỏng mơ hồ để lộ cảnh xuân bên dưới. Mèo mun nước bọt chảy ròng ròng, thầm hận đám tiểu hài tử xấu xa vừa rồi làm trễ nãi đại sự của mình
Ansel: Hôm nay không về sao? Sao lại tắm ở đây?
“Quá muộn rồi, trở về rất mệt đêm nay liền ngủ ở đây thôi. Vừa rồi hình như tôi nghe được tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài?” Yannick lau hơi nước trên tóc, đem mèo mun nhỏ đang định nhảy lên giường đi lau chân. “Chân bẩn không được lên giường.”
Huyết tộc thân vương: Sweetie, đám tiểu pháp sư kia cư nhiên muốn dùng thịt chim Kiki mê hoặc ta rồi mang đi, nếu ta không dọa chạy bọn chúng, hiện tại em nói không chừng đã không thể nhìn thấy ta nữa.
Yannick à một tiếng: “Tôi thật sự đồng tình với bọn họ.”
Thân vương huyết tộc đối với cái đáp án có lệ này vô cùng bất mãn, hắn cố ý giãy dụa khỏi lòng thần quan, sau đó đặt bàn chân còn chưa lau lên giường.
Phịch một tiếng, trên đệm giường trắng tinh hiện ra một dấu ấn hoa mai.
Mèo mun: “Meo meo ~ “
Yannick: “…”
Mèo mun giả vô tội chớp mắt: Sweetie, chúng ta đi ngủ thôi.
Thần quan co rút khóe miệng: “Nhờ ơn của anh, tôi đã đổi ý muốn về nhà.”
–
Phía các tiểu pháp sư, sự sợ hãi còn đang kéo dài.
“Trời ạ, trời ạ!” Yalin nhìn dám bạn của mình, “Vừa rồi các cậu cũng thấy chứ? Không phải do tớ nhìn lầm đi? Con mèo kia đột nhiên biến thành ma quỷ? Hay nó vốn là quái vật?!”
“Bọn tớ cũng nhìn thấy!” Các bạn nhỏ đều liều mạng gật đầu, sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Con mèo kia hóa ra là ma quỷ biến thành, vậy thần quan có biết không?” Yalin không có chủ ý.
“Tớ nghĩ,” Một pháp sư tỏ vẻ do dự, “Thần quan hẳn là cũng không biết đi? Ai lại ngờ được một con mèo sẽ biết biến hình chứ!”
“… Chúng ta có nên nói cho y biết không?” Một thiếu niên khác hỏi.
“Không nên đâu, như vậy không phải sẽ làm lộ việc chúng ta muốn bắt mèo sao?” Thiếu niên thứ ba không đồng ý.
“Thế nhưng nếu không nói ra, nhỡ đâu thần quan bị ma quỷ ăn thịt thì làm sao đây!”
“Kỳ thực tớ cảm thấy tên thần quan này cũng không tệ lắm, chúng ta trêu cợt y nhiều lần như vậy cũng không thấy y tức giận… Tớ không hy vọng y phải chết.”
“Vậy hay là chúng ta nói cho hiệu trưởng??”
“Không, tớ nghĩ…”
Mọi người mồm năm miệng mười, Yalin nghe đến đầu óc choáng váng, trực tiếp đánh nhịp: “Chúng ta đi tìm thần quan, nói cho y biết!”
Các bạn nhỏ đều nhìn qua: “Trực tiếp nói với y?”
Yalin: “Đương nhiên, bất quá muốn chọn thời điểm con mèo kia không có mặt!”
Một thiếu niên lên tiếng: “Sau đó thì sao? Cậu trực tiếp nói con mèo kia là ma quỷ biến thành ư? Thần quan nhất định không tin tưởng đâu!”
Yalin xoay chuyển tròng mắt: “Không, tớ có một chủ ý tốt hơn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...