Editor: Puck - Diễn đàn
Lầu ba được bố trí rất đẹp, hiện trường tràn ngạp màu phấn hồng mộng ảo, khắp nơi đều tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào. Đại khái quan sát chung quanh một chút, lại nhìn đám người, Trịnh Thủy Tinh định quay đầu, không có việc gì tới tham dự lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên, cô không rảnh rỗi.
Hai cô xuất hiện, đưa tới rất nhiều chú ý.
Đôi môi đỏ mọng của Trịnh Thủy Tinh đưa tới gần bên tai Lâm hi, nhẹ giọng nói: “Nếu không nhìn thấy được kịch hay cậu nói, tớ sẽ đánh cậu.” Cô quá rõ ràng ân oán giữa nhà họ Thẩm và Hi nhi, nhưng chẳng lẽ hôm nay Hi nhi định phá hư lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên?
“Yên tâm, sẽ không để cho cậu thất vọng.” Cô sẽ không để cho Trịnh Thủy Tinh thất vọng.
Lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh, thật thú vị.
“Nhìn đi, ánh mắt hung ác của Thẩm Khiết Như đang nhìn cậu.” Bây giờ nhìn thấy Thẩm Khiết Như, Trịnh Thủy Tinh liền hận cắn răng nghiến lợi, Hi nhi thật sự không mắng sai bà ta, đó chính là một biến thái, một bệnh thần kinh.
“Xem thì xem, cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.” Lâm Hi nâng khóe môi lên, giọng rất nhẹ nhàng, “Chúng ta phải dung nhập vào đó, không cần đứng mãi.”
“Được rồi.” Trịnh Thủy Tinh đồng ý hơi miễn cưỡng.
Thấy Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh, tràn đầy ý cười trên mặt Thẩm Khiết Như rút đi bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng chỉ trong một phút đồng hồ, trên mặt khôi phục nụ cười đoan trang, bà chân thành nâng váy đi tới đây.
Ở đây có không ít quyền quý, dĩ nhiên lấy sức ảnh hưởng của nhà họ Lăng và nhà họ Thẩm, những khách mời ở đây đa phần là người trong giới kinh doanh, nếu không thì chính là một vài thương nhân dính chút đen.
Trường hợp này, Thẩm Khiết Như phô bày mặt mũi làm được thật đầy đủ, “Lâm tiểu thư, Trịnh tiểu thư, cám ơn các cô tới tham dự lễ đính hôn của con trai tôi.” [email protected]
Người nào đó đang diễn trò, Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh dĩ nhiên cũng phải diễn trò theo.
Hai cô liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, nụ cười xinh đẹp dần phác họa trên khuôn mặt xinh đẹp.
Trịnh Thủy Tinh đặc biệt tự nhiên, phong tình vạn chủng vén một sợi tóc hơi xoăn bên phải, “Sao có thể khiến Thẩm phu nhân nói cám ơn!” Trong giọng nói hàm chứa châm chọc, cô tin tưởng Thẩm Khiết Như sẽ nghe được rõ ràng. Ba tháng trước cô suýt chút nữa chết trên tay Tư Đồ Nguyên, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Nếu không phải có Hoàng Bác, cô đã sớm chết rồi. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Khiết Như khiến cho người ta muốn nôn mửa này, cô liền muốn vung một cái tát đập mạnh tới. Ai bảo bà giả bộ, ai bảo bà giả bộ, không biết xấu hổ, biến thái chết tiệt.
“Trịnh tiểu thư khách khí, tôi không dám nhận.” Thẩm Khiết Như rất khiêm tốn, dáng vẻ phục tùng, cho dù là bất kỳ ai nhìn thấy bà bây giờ, đều không cách nào nghĩ tới, người quản lý việc nhà chân chính bây giờ của nhà họ Thẩm là bà.
“Thủy Tinh, như lời Thẩm phu nhân nói, khách khí với bà ta làm gì, bà ta cũng không cùng một cấp bậc với chúng ta.” Sau khi Lâm Hi lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Khiết Như, ánh mắt lại liếc tới cặp nhân vật chính hôm nay.
Trịnh Thủy Tinh không nói, khẽ mỉm cười với Thẩm Khiết Như, trong tiếng cười hàm chứa lạnh lẽo. Cô hận không thể giết chết Thẩm Khiết Như ngay bây giờ, được rồi, suy tính đến ánh mắt như vậy ở đây, cô liền không ra tay.
Lăng Linh đang không ngừng đi lại giữa các khách mời, chú ý tới khác thường bên này, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười hạnh phúc, cô kéo tay chồng chưa cưới, đi về phía bên này.
“Lâm Hi, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Lăng Linh cười thật ngọt ngào, giọng nói dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh hót.
Liếc mắt nhìn Lăng Linh có khác biệt rất lớn so với ba năm trước đây, Lâm Hi ngoài ý muốn nhướn nhướn mày, “Cám ơn cô quan tâm, gần đây tôi sống rất tốt.” Sao có thể sống không tốt, đây là từ trái nghĩa! Sống ở bệnh viện có thể có thật tốt!
Sau khi Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy Lâm Hi, ánh mắt cũng chưa từng dời sang những chỗ khác, trong tròng mắt hàm chứa đầy ý cười bỡn cợt, như ma quỷ nhếch khóe môi lên treo nụ cười như có như không, thân mật vén sợi tóc rơi trên trán Lăng Linh, âm thanh hùng hậu dễ nghe bật ra từ trong môi anh: “Lăng Linh, không giới thiệu một chút cho anh sao?”
Lăng Linh ngượng ngùng cười cười, “Đây là bạn học của em Lâm Hi, nhị tiểu thư nhà họ Quyền. Lâm Hi, đây là chồng chưa cưới của tôi Thẩm Cảnh Nhiên.” Trong giọng nói đều là giọng nói hạnh phúc của cô gái nhỏ, ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ bao phủ hơi thở hạnh phúc thật mỏng.
“Xin chào, Lâm Hi.” Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai vô song của Thẩm Cảnh Nhiên nâng lên nụ cười thản nhiên.
“Chào anh.” Lâm Hi nhướn đôi mày thanh tú, muốn tìm ra chút sơ hở trong nụ cười ngụy trang của Thẩm Cảnh Nhiên, đáng tiếc không tìm được, không khỏi thất vọng. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Nhìn rõ ràng là hai người quen biết nhau, nhưng lại giả bộ như không quen biết, Trịnh Thủy Tinh cảm giác trên người lạnh run lên. Cô đã từng làm ảnh hậu, giờ phút này nếu là người xa lạ, từ vẻ mặt và ánh mắt của hai người, tuyệt đối không nhìn ra hai người đang diễn trò.
“Đây là quà tặng cho hai người, hy vọng hai người thích.” Lâm Hi cầm quà tặng trên tay, chính thức đưa cho hai người Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh.
Nếu muốn diễn trò, vậy sẽ phải diễn trọn vẹn, trong trường hợp gặp mặt đám người đê tiện này, phải dựa vào chính là kỹ thuật diễn, rõ ràng hai bên hận nhau đến chết, nhưng phải cắn răng chịu đựng.
“Cám ơn! Khiến cô tiêu pha rồi.” Lăng Linh nhận lấy quà tặng.
“Chút tiền lẻ này không coi vào đâu.” Cô vì có thể xem cuộc kịch hay này, chuẩn bị quà tặng thì có làm sao, quan trọng là chơi phải thấy vui vẻ.
“Thật lòng cám ơn cô.” Trên mặt Thẩm Cảnh Nhiên đều là nụ cười, trong mắt lại hàm chứa quá nhiều thứ, cố tình Lăng Linh chỉ lo ứng phó với Lâm Hi, không nhìn thấy được ánh mắt của anh.
Lăng Linh cười một tiếng xinh đẹp, giao quà tặng vào tay người giúp việc nhà họ Lăng, “Hai người tùy ý, chúng tôi đi trước gặp những khách mời khác.”
Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh cười không nói, nhưng nét mặt Thẩm Khiết Như thiếu chút nữa không duy trì nổi.
Nhìn khách mời chung quanh, Thẩm Khiết Như xoay người, thay một vẻ mặt lạnh lùng, “Lâm Hi, mày tới đây làm gì?” Bà không gửi thiếp mời cho Lâm Hi, nhưng Lâm Hi lại tới đây, mục đích khác đã quá rõ ràng. Bà tổ chức bữa tiệc đính hôn này, không thể để cho Lâm Hi phá hư.
“Sợ sao?” Lâm Hi cười lạnh hai tiếng, “Hiện giờ tôi có rất nhiều thời gian, giữa bà và tôi cho dù là nợ cũ hay nợ mới, tôi và bà phải tính toán cho rõ ràng, đồ đê tiện.”
“Mày…” Thẩm Khiết Như không tức giận, chỉ có điều nói không ra lời phản bác được.
“Hôm nay là tiệc đính hôn của con trai bà, cố gắng đi chào hỏi khách mời đi, đừng để ý tới tôi.”
“Lâm Hi, mày cứ kiêu ngạo đi.” Trong lòng Thẩm Khiết Như không khỏi có chút lo lắng.
“Tôi chính là có tư cách kiêu ngạo, nhưng bà không có.” Lâm Hi vì để chọc tức Thẩm Khiết Như, lạnh lùng nói.
“Thật sao? Tao ngược lại muốn nhìn xem Quyền Hạo chịu vì mày mà bỏ ra bao nhiêu?” Thẩm Khiết Như lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hi, không đợi cô trả lời, đã nở nụ cười ôn hòa, chân thành nói chuyện với những người khác.
“Chó không đổi được ăn cứt là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.” Trịnh Thủy Tinh nhìn theo bóng lưng Thẩm Khiết Như, nói lời cảm khái của mình, “Hi nhi, kỹ thuật diễn của cậu cũng quá tốt, tớ đây đã lẫn lộn trong làng giải trí cũng không sánh nổi cậu!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Chúng ta đi uống vài chai đi.” Vừa tiến tới nơi này, cô đã ngửi được mùi thơm như có như không, mùi thơm này không kém mùi thơm đã ngửi được vào lễ đính hôn của Mã Kiều Thần bao nhiêu.
“Con mụ già kia thật sự bỏ vốn ra được.” Hơn hai mươi năm trước cuộc sống của Trịnh Thủy Tinh đều ngâm trong nghiên cứu ma túy, mà mùi thơm này, cô vừa ngửi đã biết rõ nơi này có cái gì.
“Không bỏ được thì không đánh được vào thị trường trong nước, sao bà ta lại không bỏ được.” Có Quyền Hạo áp chế, buôn bán ma túy của nhà họ Thẩm ở trong nước làm không phải rất thành công, nhưng đang dần phát triển.
Hai người cầm một ly rượu, đứng ở trong góc.
Toàn bộ ánh đèn tắt đi, chỉ có đèn trên đầu người điều khiển chương trình còn bật. Chỉ nghe người điều khiển chương trình không ngừng nói những từ ngữ khen tặng, Trịnh Thủy Tinh hơi mệt mỏi, cô cau mày: “Hi nhi, thật quá nhàm chán.”
“Chờ một chút sẽ có kịch hay để xem.” Lâm Hi không nhanh không chậm hưởng thụ rượu ngon, phát hiện kịch hay mở màn hơi trễ.
“Cậu bán cái nút thắt gì vậy?” Trịnh Thủy Tinh nhàm chán đến sắp nổi mốc rồi.
Lời nói nhàm chán của người điều khiển chương trình cuối cùng kết thúc, màn hình phía sau cũng sáng lên.
Lâm Hi nhếch môi cười, “Kịch hay mở màn.”
Trịnh Thủy Tinh không rõ chân tướng, nhìn về phía Lâm Hi, “Cái gì vậy?”
Trái ngược với bình dân, khách sạn này rất cao cấp, nhưng lại có chút bình thường đối với người quyền quý mà nói, khách sạn này cũng rất được người trong làng giải trí ưu ái, thường có minh tinh hơi lớn và công ty giải trí mở tiệc chúc mừng hoặc họp báo ở đây, mà lầu ba là nơi bọn họ thích nhất, người trong làng giải trí đôi khi muốn phát video clip gì đó, khách sạn này vì nghênh đón khẩu vị của khách hàng, cố ý đặt một màn ảnh lớn ở đây.
Không biết đầu óc Thẩm Cảnh Nhiên rút gân, hay đầu óc Lăng Linh rút gân, bọn họ muốn phát quá trình từ quen biết đến yêu nhau của bọn họ trong bữa tiệc này.
Âm nhạc vang lên, hình ảnh bắt đầu, trên màn hình không có cảnh tượng đã chọn trước, chỉ có cảnh tượng một đôi nam nữ trần truồng triền miên không nghỉ, cảnh tượng cay nồng kia còn áp đảo phim H. Vai nữ chính trong hình chính là nữ chính Lăng Linh của hôm nay, vai nam chính lại là một chính khách rất nổi danh trong giới chính trị.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên hết sức khó coi, vẻ mặt Thẩm Khiết Như lạnh lùng.
Lăng Linh trợn to hai mắt, không biết làm sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...