Tô Án bị Dự vương chọc tức đến mức thất khiếu bốc khói, thầm nghĩ ta sẽ không bao giờ quản tên khốn hạ lưu háo sắc này nữa, mặc kệ sau này y chết hay sống!
Hắn bỏ đối phương lại, rời khỏi con đường mòn trong vườn, xách đèn đi xuyên qua rừng cây.
Dưới gốc cây nhãn kia, chứng cứ quần áo trong bọc vải vẫn còn nguyên, hắn lại tiến lên đi đến bên chân tường, thấy "lỗ thông gió" kia vẫn mắc trên tường cung, lộ ra một cái lỗ nhỏ đen thui, u tối hệt như mắt thú vậy.
Chắc hẳn Vân Tiển đã rời khỏi thật rồi, xem như là sợ tội bỏ trốn, e rằng sau khi quy án tội sẽ nặng hơn một bậc.
Tô Án thở dài, đi thêm một đoạn ngắn men theo bức tường, ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy Vân Tiển.
Vân Tiển đang đứng trên lỗ thủng của tường cung, chắp tay nhìn trời đêm tối tăm.
Ánh trăng phác họa bóng người thẳng tắp của y và cả tường cung dài vô bờ vào trong tranh, là một bức họa với lối chấm phá ảm đạm thảm thương.
Tô Án đi lại gần, ngẩng nhìn lên trên: "Sao ngươi chưa đi?"
Vân Tiển đáp lời như đang mê sảng: "Đi đâu? Thiên hạ rộng lớn, không chốn dung thân."
Tô Án khuyên nhủ: "Ngươi xuống trước đi.
Dù sao vụ án Diệp lang trung cũng vì tình mà ra, xem như có nguyên nhân, sau khi nhận tội ngươi hãy cầu xin sự khoan dung của hoàng thượng, có lẽ vẫn còn một tia hi vọng, có lẽ..
có thể phạt nhẹ hơn như ngồi tù hoặc lưu đày.." Hắn nói xong cũng cảm thấy khả năng rất thấp, giọng nói ngày càng nhỏ.
Bề ngoài Vân Tiển không hề xao động, dường như chẳng nghe thấy Tô Án đang nói gì cả, chỉ tự lẩm bẩm: "Hắn trúng một kiếm, dưới chân là khoảng không khiến người ta sợ hãi, chỉ dựa vào lan can để níu kéo sự sống, lúc đó, hắn có tâm trạng như thế nào?"
"Chắc chắn hắn rất hận ta, hi vọng đời này chưa từng gặp ta, hận bản thân không nhìn thấu được sự ác độc ta ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, may mắn thoát khỏi miệng cọp lại quay đầu tìm kiếm sự an ủi từ ta, nên mới mất mạng vô duyên vô cớ."
Lời của Vân Tiển bình thản, nhưng lại xé ruột xé gan, Tô Án nghe mà cảm thấy không đành lòng, khuyên thêm lần nữa: "Vị Trần huynh, việc tới nước này, hận mình cũng không có ích gì, ngươi xuống đây đi."
Hắn đưa ra một bàn tay về phía Vân Tiển.
Vân Tiển cúi người, cũng đưa tay về phía hắn, hỏi: "Phong cảnh trên này đẹp lắm, ngươi muốn lên đây nhìn không?"
Tô Án lắc đầu: "Ta sợ độ cao."
Vân Tiển nói: "Hắn cũng sợ độ cao.
Nhưng ta hẹn hắn gặp mặt ở tầng cao nhất của lầu phụ, hắn vẫn đi lên." Y phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp như đang nghẹn ngào, đứng thẳng người lại, than thở: "Thôi, phong cảnh trên đây rất đẹp, một mình ta ngắm thì hơn."
Tô Án nói: "Lúc nãy ta gặp phải mấy tên sát thủ ở lối vào sân sau, suýt nữa bị hại.
Ta sợ đối phương vẫn còn chiêu sau, khi lục soát sẽ liên luỵ tới ngươi, nên mới quay lại muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận."
Vân Tiển cúi đầu nhìn hắn, không nhìn rõ nét mặt ẩn trong sắc đêm, chỉ có vài sợi tóc rối rơi rớt bị gió thổi tung, giọng nói lúc to lúc nhỏ: "Phải là ta nhắc nhở ngươi mới đúng.
Cẩn thận Phùng Khứ Ô."
Tô Án ngạc nhiên nói: "Ngươi biết sát thủ là hắn phái tới ư? Vụ án này..
có phải Phùng Khứ Ô cũng có liên quan không?"
"Kẻ thù của kẻ thù chưa chắc là bạn, hai người có mục tiêu nhìn như thống nhất, thường chỉ có thể lợi dụng lẫn nhau.
Vì không để liên lụy tới bản thân mình, sẽ gϊếŧ người hợp tác không còn giá trị lợi dụng để diệt khẩu, không phải là chuyện rất dễ hiểu sao?"
Vân Tiển lạnh lùng nói: "Ta không muốn nhắc tới người này nữa, làm bẩn cả ngọn gió thổi qua."
Y chậm rãi đi lên chỗ cao men theo sườn dốc của lỗ thủng, bước lên đỉnh tường cao ba bốn trượng.
Tô Án cảm thấy không ổn, gọi y: "Xuống đây mau--"
Nhưng Vân Tiển đã như chim nhạn gãy cánh, quyết đoán nghiêng người về phía trước, nhảy xuống tường thành.
Gió đêm cuốn tay áo trắng ngà đã dính bùn của y lên, cùng với một cành mai đen thanh cao thoát tục trên tay áo, cũng đưa một câu nói tiếc than cuối cùng đến bên tai Tô Án:
"Sớm biết có hôm nay, cớ gì ngày trước.."
Tô Án xách đèn lồng vàng sậm, nhìn về đỉnh tường cung trống không quạnh quẽ.
Gió thổi đến từ bầu trời xa xăm, cũng thổi cho lòng hắn trở nên trống rỗng, mất đi chỗ dựa.
Từng tràng tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, hắn không quay đầu lại.
Nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập kề sát lưng hắn, nam nhân cao lớn ôm chặt hắn từ phía sau, nói khẽ: "Ngươi lạnh như một tảng băng vậy, nếu không chữa trị kịp thời, vết thương ngoài da cũng sẽ làm tổn thương tới nguyên khí đó."
Luồng hơi nóng này dường như đã cung cấp một điểm tựa vững chắc, khiến cho thứ gì đó đang lơ lửng có chỗ bám vào, Tô Án chợt buông lỏng, nhắm mắt ngã xuống, ngất đi.
* * *
Thẩm Thất ra roi thúc ngựa, chạy về Bắc Trấn Phủ Ti ngay trong đêm.
Cổng lớn của Bắc Trấn Phủ Ti sơn son đỏ đóng đinh đồng, khí phách uy nghiêm, sư tử đá hai bên nhe nanh giơ vuốt, tạo hình dữ tợn.
Mặt Thẩm Thất sa sầm, tay ấn chặt chuôi đao tú xuân, bước chân liên tục xuyên qua đại sảnh và giếng trời, đến tận phòng trong.
Vào phòng trong, y quỳ một gối xuống, cúi đầu hành lễ với nam nhân trung niên ngồi ở chủ vị trên cao: "Đại nhân, ti chức tới phục mệnh."
Phùng Khứ Ô mặc một bộ tát duệ hoa văn cá chuồn màu đỏ pha vàng kim ngự ban, eo thắt đai lưng chuông vàng, quý giá lộng lẫy, uy thế bức người.
Tay trái hắn đặt trên tay vịn của ghế bát tiên, nghiêng người như đang thoải mái thả lỏng, tay phải lại luôn gác lên chuôi đao tú xuân bên hông, quan sát tâm phúc bên dưới một cách uy nghiêm.
"Ngươi có biết vì sao ta phải gọi ngươi về giữa đêm không?"
Thẩm Thất cúi đầu thấp hơn: "Ti chức làm việc thất bại, nên chịu phạt."
Phùng Khứ Ô hỏi tiếp: "Mười năm nay, ngươi đã từ một tiểu kỳ, từng bước đi lên, trở thành thiên hộ chính ngũ phẩm của hôm nay như thế nào?"
Thẩm Thất cung kính đáp: "Đều là nhờ đại nhân cất nhắc.
Đại nhân có ơn tri ngộ đối với ta, dù có tan xương nát thịt Thẩm Thất cũng khó lòng báo đáp nổi."
Phùng Khứ Ô lại hỏi: "Ngươi có biết, vì sao ta phải cất nhắc ngươi không?"
"Vì ti chức trung thành với đại nhân, cam nguyện làm trâu làm ngựa."
"Không sai.
Vì Thẩm Thất ngươi có năng lực, biết nói chuyện, quan trọng nhất là trung thành với ta.
Trung thành mới là gốc rễ giữ mạng của ngươi, một khi mất đi lòng trung thành, mạng của ngươi cũng sẽ mất theo."
Thẩm Thất nâng mắt nhìn hắn, nét mặt hơi kích động: "Đại nhân đang nghi ngờ ta bất trung ư? Tuy ta ngu dốt, nhưng cũng biết đạo lý uống một giọt nước phải báo đáp bằng cả dòng suối.
Tất cả những gì ta có hiện giờ, chức quan, quyền lực, tiền tài, đều do đại nhân ban tặng, thậm chí cả tính mạng cũng thuộc về đại nhân.
Chỉ cần đại nhân ra lệnh, ta sẽ xông vào núi đao biển lửa, lòng trung thành này mười năm như một, chưa từng thay đổi.
Nếu đại nhân không tin, ti chức cũng không có gì để chứng minh, thân này sống hay chết đều dựa vào tâm ý của đại nhân."
Phùng Khứ Ô khịt mũi: "Nói thì dễ nghe lắm.
Nếu ngươi vẫn thật sự trung thành với ta, thì sao mãi tới giờ vẫn không lấy mạng của một thị độc thái tử cỏn con được?"
Mặt Thẩm Thất đầy vẻ hổ thẹn, nói: "Mỗi lần ta ra tay với hắn, thế nào trên người hắn cũng sẽ xảy ra việc may mắn, lúc thì có người ngoài tới làm phiền đúng lúc.
Ta cũng thấy khó hiểu, làm sao mà gϊếŧ hắn không được.
Ta nghi..
có phải bát tự hắn khắc ta không?"
Phùng Khứ Ô vỗ mạnh lên tay vịn, tức quá hóa cười: "Bát tự? Vậy mà ngươi lại lấy cái cớ giả dối này ra để lừa gạt ta hả!"
Thẩm Thất cũng lộ ra nét mặt khó bề tưởng tượng, lắc đầu nói: "Bản thân ti chức cũng cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường, mong đại nhân thứ cho ta lỡ lời.
Xin đại nhân cho ta một cơ hội nữa, dù lấy mạng ra đặt cược, ta cũng phải lấy đầu của Tô Án.
Ti chức nguyện lập quân lệnh trạng, hắn không chết thì ta chết!"
Giọng nói của y thẳng thắn vang vọng, sát khí ngập tràn, lưỡi đao trong tay cũng tự nhô ra vài tấc, lại khiến Phùng Khứ Ô không phân biệt được thật giả, thầm nói chẳng lẽ có vụ bát tự tương khắc này thật?
Thường nói thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, nếu để Thẩm Thất đi gϊếŧ Tô Án nữa, Phùng Khứ Ô không yên tâm.
Nhưng nếu chỉ vì thất bại vài lần với chuyện này, mà đã nhận định Thẩm Thất bất trung rồi xử lý y, lại cảm thấy hơi lãng phí.
Dù sao thuộc hạ đắc lực như Thẩm Thất, lựa chọn trong cả Bắc Trấn Phủ Ti cũng chẳng được mấy người.
Huống chi, nếu y nương tay với Tô Án thật, thì lại vì cớ gì? Tiểu tử kia chỉ có chức quan nhàn tản ngũ phẩm, thế lực nhỏ yếu, dù cho có thể lọt vào mắt xanh của đông cung, thu hút sự chú ý của hoàng đế, thì cũng chỉ là sự mới mẻ nhất thời mà thôi, không tồn tại được lâu.
Muốn sắc? Tướng mạo của tiểu tử kia đúng là thượng thừa, nhưng bao nhiêu năm nay chưa từng nghe nói Thẩm Thất thích nam phong.
Cho dù là nảy sinh ý muốn nhất thời, theo tính tình của y, cùng lắm là cưỡиɠ ɦϊếp xong rồi gϊếŧ, tại sao phải mạo hiểm bị phạt nặng để bảo vệ đối phương?
Phùng Khứ Ô suy tư cẩn thận, ngày càng do dự.
Thẩm Thất thất bại nhiều lần, không thể không phạt, nếu không uy tín của Chỉ huy sứ là mình để ở đâu, những thủ hạ khác cũng sẽ không phục trong lòng.
Nếu y đã tự xưng trung thành, bằng lòng xông pha, vậy thì chịu xong một hình phạt nặng, xem y cam tâm tình nguyện, hay sinh lòng oán hận.
Cuối cùng Phùng Khứ Ô cũng quyết định xong, nói với Thẩm Thất: "Nếu ngươi đã tự biết làm việc sai sót, theo lý phải chịu phạt, vậy thì nói thử xem, nên phạt như thế nào?"
Thẩm Thất đáp: "Tùy đại nhân xử lý, ti chức tuyệt đối không nói hai lời!"
Phùng Khứ Ô mỉm cười: "Ta nghe nói, trong các hình phạt ở chiếu ngục, ngươi rất thích 'chải đầu rửa mặt' và 'gảy tì bà', nói là hiệu quả ép cung tốt nhất?"
Thẩm Thất cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói: "Đại nhân muốn ti chức chọn một loại, hay lĩnh hết?"
"Lĩnh hết đi."
"..
Vâng."
Thẩm Thất đứng dậy đi được vài bước, Phùng Khứ Ô lại đổi lời: "Chọn một loại đi.
Mạng của ngươi, vẫn phải giữ lại để làm việc cho ta."
"Vâng.
Xin đại nhân chọn hình phạt cho ta."
Phùng Khứ Ô móc ra một miếng đồng, tùy ý ném xuống sàn, mặt phải ngửa lên, thế là nói: "'Rửa mặt chải đầu'."
Thẩm Thất gật đầu, không nói lời nào mà đi đến chiếu ngục.
* * *
Lửa đuốc trên bốn bức tường của phòng hành hình cháy hừng hực, chiếu sáng hình cụ đầy kệ, lóe lên ánh sáng lạnh âm u.
Vết máu lâu năm tích tụ trong khe hở trên sàn, không rửa sạch nổi, hòa lẫn với hơi ẩm và khí dơ tạo thành một mùi tanh nồng khiến người ta buồn nôn.
Người sống ở đây lâu cũng giống như đi vào tiệm cá khô, ngửi lâu mà chẳng thấy thối.
Thẩm Thất cởi tát duệ và áo trong ra, chỉ mặc một cái quần thun đen, để trần nửa thân trên.
Ánh lửa chiếu lên làn da bánh mật của y biến thành màu đồng cổ, giống như đang nổi lên ánh dầu khỏe mạnh đẹp đẽ.
Thân trên của y vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi xếp ngay ngắn, cực kì đẹp, đường cơ sau lưng vừa rắn chắc vừa không mất đi nét uyển chuyển.
Tiểu kỳ hành hình nhìn mà thất thần luôn, sau khi hoàn hồn lại, ánh mắt lộ ra vẻ nuối tiếc: "Phải hành hình 'rửa mặt chải đầu' thật sao? Hay thiên hộ đại nhân đi cầu xin Chỉ huy sứ đại nhân đổi hình phạt khác đi?"
Thẩm Thất nằm sấp trên ghế, hờ hững nói: "Không cần nhiều lời, hành hình đi."
Tiểu kỳ đi lấy dây thừng da bò, muốn trói chặt tay chân y, tránh việc khi chịu phạt sẽ vùng vẫy vì quá đau.
Thẩm Thất nói: "Không cần trói, ta nhịn được."
Tiểu kỳ chỉ đành đặt dây thừng xuống, nói nhỏ: "Ti chức cũng không muốn thế này, nhưng nếu không dùng hình thật, thì sợ Chỉ huy sứ đại nhân sẽ không tha cho ta."
Thẩm Thất nói: "Không trách ngươi.
Động tác nhanh nhẹn vào, để ta bớt chịu tội chút là được."
Tiểu kỳ gật đầu, múc một gáo nước sôi, chầm chậm tưới lên người y.
Nước sôi tưới lên da thịt bốc khói, làn da lập tức bị bỏng đến mức trắng bệch rồi nổi bong bóng, Thẩm Thất hừ khẽ một tiếng, ngón tay bấu chặt cạnh ghế như đai đồng vậy, mồ hôi hai bên thái dương túa ra như mưa.
Tiếp tục tưới bốn năm gáo như vậy, da thịt phần lưng đã sắp chín, Thẩm Thất cắn chặt răng, gắng sức không phát ra bất cứ tiếng kêu gào nào, chỉ là mười cái móng tay đã gãy ngang, hai chân xoắn chặt ghế sắt phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tiểu kỳ đặt cái gáo gỗ xuống, rồi cầm một cái bàn chải sắt cắm đầy gai nhọn lên, nắm chặt chuôi cầm một cách căng thẳng.
Nếu Thẩm Thất kêu đau xin tha, trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn, nhưng sự yên tĩnh kì dị này lại khiến hắn kinh hồn táng đảm, giọng nói hơi run: "Ti chức sắp ra tay đây."
Thẩm Thất thở dốc, hét lên: "Nhanh!"
Tiểu kỳ hạ quyết tâm, bàn chải sắt cào trên lưng y từng chút một, da thịt bỏng sắp chín lập tức rách vỡ, từng thớ bị bóc ra theo từng cái gai móc qua, màu đỏ, màu hồng rơi đầy đất.
Trong lúc hành hình không hề mất nhiều máu, vì cả máu cũng bị bỏng chín rồi.
Trong lúc đau đớn dữ dội sống không bằng chết, Thẩm Thất cắn chặt hàm răng, miệng đầy vị tanh của máu.
Đỉnh đầu như sắp nổ tung, óc bắn tung tóe sau từng lần "chải tóc", ngoài đau đớn ra thì chẳng còn cảm giác được bất kì minh chứng nào cho việc còn sống cả.
Y không nhìn thấy, không nghe rõ, không chạm được, chỉ đau đớn không ngừng.
Trong kinh Phật có nói, người tội ác tày trời, sẽ bị đọa vào địa ngục A Tỳ, có lẽ chính là cảnh tượng này.
Dường như óc đã chảy hết, mạch suy nghĩ trống không, vô tri vô giác chỉ thấy đau, bỗng y ngửi thấy mùi mật hoa đoạn từ trong sự đau đớn cùng cực này.
Mùi vị ngọt ngào thơm phức như vậy! Dường như chỉ cần uống hết, mọi khổ sở phải chịu trước đó đều đáng giá..
Thẩm Thất ngẩng đầu, cổ rướn lên một đường cong thê thảm, nghĩ đến việc mọi cực khổ phải chịu vì Tô Án hiện giờ, tương lai buộc phải dùng sự vui vẻ gấp trăm ngàn lần trên người hắn để bù đắp lại, có phải địa ngục và cực lạc, vốn chính là hai mặt trái ngược của một thể không?
Âm gió "hơ hơ" phát ra từ sâu trong cổ họng y.
Tiểu kỳ hành hình tưởng rằng cuối cùng Thẩm thiên hộ cũng phải khóc vì đau, nhưng khi nghe kĩ, phát hiện ra y lại đang cười.
Tiếng cười trầm thấp, vặn vẹo lại quỷ dị, vang vọng trong phòng hành hình âm u này như ma khóc quỷ gào theo hình phạt tàn khốc rách da nát thịt, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Thường nghe nói Thẩm thất lang có tâm địa của dạ xoa, thủ đoạn cực kì ác độc với người khác, ai ngờ rằng đối với chính bản thân y càng ác hơn! Tay tiểu kỳ chợt mềm nhũn, bàn chải sắt rơi xuống đất.
Hắn hoang mang khom lưng nhặt lên, lại nghe thấy Thẩm Thất khàn giọng hỏi một câu: "Sao mà cầm hình cụ cũng không vững như vậy?" Càng thấy khϊếp sợ hơn, không còn can đảm ra tay nữa, quét vài cái rồi kết thúc việc hành hình luôn.
Thẩm Thất nằm sấp trên ghế, thở dốc từng cơn, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười dữ tợn.
Tiểu kỳ run rẩy bôi thuốc lên phần lưng nát bấy nhìn thấy cả xương của y, dùng vải mỏng băng bó lại, rồi bưng một chén nước cà độc dược đã sắc xong đến.
Thẩm Thất khinh thường nói: "Ta không uống cái này."
Tiểu kỳ khuyên: "Uống vào có thể giảm đau, nếu không mấy ngày tiếp theo sẽ vô cùng khó chịu."
Thẩm Thất từ từ ngồi dậy, đổ nước thuốc vào chậu than, đưa chén không cho hắn: "Trong phòng ta có một hũ mật hoa đoạn, ngươi đi lấy tới pha nước đi."
Tiểu kỳ đáp lời rồi đi luôn, không bao lâu sau thì bưng một cái chén nhỏ trở lại.
Thẩm Thất vừa giơ tay lên nhận lấy, máu tươi đến muộn liền tuôn ra như suối, thấm ướt hết từng lớp vải mỏng.
Tiểu kỳ vội vàng đỡ y nằm xuống: "Không thể cử động! Phải nằm sấp chừng nửa tháng, đợi tới khi kéo da non, miệng vết thương khép lại mới được.
Nếu không sẽ ảnh hưởng tới gân cốt và mạch máu, máu chảy không ngừng, e rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng!"
Hắn đưa nước mật ong đến bên môi Thẩm Thất, nhìn y gắng sức nhấp từng ngụm nhỏ, không kìm được mà thấy bất bình: "Trước giờ Chỉ huy sứ đại nhân rất coi trọng thiên hộ đại nhân, sao lại trách phạt vì lỗi nhỏ, còn dùng tới hình phạt tàn khốc thế này nữa, không khỏi quá khắc--"
"Câm miệng." Thẩm Thất lạnh lùng nói, "Chỉ huy sứ làm việc tự có lý của mình, há có thể cho phép ngươi chỉ trích? Ai cho ngươi cái gan chó này! Còn để ta nghe thấy lần nữa, sẽ cắt lưỡi lột da, cho ngươi chịu dạy dỗ!"
Tiểu kỳ câm như hến, hầu hạ y uống hết nước mật ong, rồi cầm chén không đi ra ngoài.
Trên hành lang, hắn quỳ xuống hành lễ với Phùng Khứ Ô một cách hèn mọn: "Để thử lòng Thẩm thiên hộ, tiểu nhân bất đắc dĩ phải nói lời mạo phạm Chỉ huy sứ đại nhân, xin đại nhân trách phạt."
Phùng Khứ Ô nhìn chằm chằm cửa sắt phòng hành hình, hài lòng nhếch mép, rồi xoay người rời khỏi.
* * *
Lời tác giả:
Thiên hộ: Ta có một chiêu lần nào thử cũng thành công (cởϊ áσ xem vết thương)
Tô Án:.
Được rồi, ngươi thắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...