Tô Án run sợ trong lòng, ngoài mặt thì cười ha ha: "Nói đùa nói đùa.
Thám hoa lang có tính cách thanh khiết, giống như mây trên trời như nước trong bình, ai có thể hiểu lầm ngươi là hung thủ chứ? Hơn nữa, cảnh ngộ hiện giờ của bản thân ta là đang bị giam trong Đông uyển, đoán là hoàng gia vẫn chưa hết nghi ngờ, nào có tâm tư để tìm hung thủ chứ."
Vậy mà ngươi có tâm tư đi tìm con tra đó.
Vân Tiển nói thầm.
"-- Vân thám hoa đang nói gì vậy?"
"Vị Trần.
Đây là tên tự của ta, ngươi có thể gọi, không cần luôn miệng kêu thám hoa lang."
Nếu y đã nói vậy rồi, Tô Án cũng không khách sáo nữa, dù sao tuy rằng "thám hoa" dễ nghe hơn trạng nguyên và bảng nhãn, nhưng gọi mãi gọi mãi, vẫn khiến hắn nghĩ đến , cứ như đóng kịch..
"Lúc nãy Vị Trần huynh nói câu gì, ta nghe không rõ."
"Ta nói sinh ra ý muốn truy bắt hung thủ, không biết Thanh Hà có bằng lòng đi cùng không."
Tô Án hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý.
Giam lỏng ở nơi hẻo lánh, không biết khi nào mới có thể thấy ngày mai, nhìn bề ngoài Vân Tiển có vẻ lạnh nhạt như thường, nhưng chưa chắc đáy lòng không căng thẳng, so với việc đợi người đến điều tra, chi bằng tự mình phá án luôn, vậy mới là giải quyết tận gốc.
Hắn suy nghĩ đủ đường rồi mới hỏi: "Vị Trần huynh có phát hiện gì sao?"
"Giờ nói ra vẫn hơi sớm."
Ý là, có phát hiện, nhưng vẫn chưa xác thực à? Tô Án còn đang suy đoán, Vân Tiển đã mở cửa phòng, nhỏ giọng dặn dò: "Đi theo ta."
Y đi xuyên qua một nửa hành lang, rẽ sang góc điện, lướt vào một cánh cửa.
Tô Án theo sát phía sau, ý thức được đây là phòng của Thôi Cẩm Bình, cũng là căn phòng duy nhất mà hắn chưa lục soát.
Đóng cửa lại, Tô Án xoay người thì nhìn thấy Vân Tiển đang đứng giữa phòng, nhìn ngó xung quanh, từ cử chỉ tới tầm mắt đều rất lóng ngóng, không nhịn được cười: "Hãy để ta làm loại chuyện lén lút này thì hơn."
Hắn lục soát một lượt đâu vào đấy, không chút sai sót, giống như đối với những căn phòng trước đó, không phát hiện ra bất cứ điều kì quặc gì.
"Không tìm thấy gì hết.
Hay Vị Trần huynh nói thử xem, rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì, chẳng lẽ có liên quan tới Bình Sơn ư?"
Vân Tiển không lên tiếng, đang tìm kiếm gì đó xung quanh giường.
Tô Án đi đến, cúi người lại gần mặt đất, ở nơi tối tăm dưới gầm giường ngay góc tường, loáng thoáng nhìn thấy bóng của một đôi ủng đen.
"Ồ, có một đôi ủng.
Giấu vật đen trong bóng tối, suýt nữa là không nhìn ra." Tô Án nói, muốn tìm một vật dài để gạt ra, mà không tìm được trong thời gian ngắn, bèn dứt khoát xắn tay áo lên, nhoài nửa người vào gầm giường.
Vân Tiển không kịp ngăn cản, đưa tay ra chỉ kịp với được đuôi ống tay áo.
Tô thị độc chỉ còn phần eo và hai chân lộ ra ngoài, hình tượng tài tử phong lưu mất sạch, y nhìn mà khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Đầu ngón tay Tô Án móc lấy mép ủng, kéo ra, đứng dậy phủi bụi trên áo ngoài, xấu hổ cười với Vân Tiển: "Phong độ mất hết, khiến Vị Trần huynh chê cười rồi."
Hắn đang định xách đôi ủng đen lên để kiểm tra thì Vân Tiển nói: "Đợi đã--"
Nói xong thì giơ tay lên, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau tro bụi dính trên chóp mũi hắn.
Tô Án thấy trên tay áo trắng của Vân Tiển có thêm vết dơ, tuy chỉ là một vệt nhỏ, nhưng vì đối phương quá sạch sẽ, nên nhìn đặc biệt gai mắt, trong lòng càng áy náy hơn: "Vị Trần huynh ưa sạch sẽ, cần gì phải làm dơ tay áo vì ta, chỉ cần nói cho ta biết, ta tự lau là được."
Đã đoạn tụ luôn rồi, còn sợ bẩn sao..
Vân Tiển im lặng.
"Đây là ủng Thôi trạng nguyên mang hôm qua." Y trầm giọng nói.
Tô Án quan sát cẩn thận, rồi nhìn đường vân lồi lõm dưới đế ủng, phát hiện có dính kha khá bùn đen, xen lẫn với lá vụn.
Đầu ngón tay khẽ miết, bùn đen vẫn còn ẩm, lá vụn cũng còn mới.
"Bùn này là bùn rữa, ở nơi ẩm ướt trong rừng mới có.
Trên sân bắn liễu được lát đá xanh, lối đi và bên trong điện càng không dính đất.
Hơn nữa, nếu bùn dính từ sáng hôm qua, thì tới giờ phải khô rồi mới đúng..
Tối qua trời cũng không mưa, Bình Sơn đã đi dạo ở đâu?"
Vân Tiển chầm chậm nói: "Tối qua, đêm khuya vắng lặng, trong điện này có chút động tĩnh."
Tô Án nghe vậy thì chột dạ không thôi.
Tối qua người đến người đi trong phòng hắn, sắp thành đèn kéo quân luôn, chẳng lẽ bị Vân Tiển nghe thấy tiếng động thật ư?
Nhưng phòng y và phòng mình cách nhau cả nửa cái điện, không nên nghe thấy mới phải chứ?
"Ta tỉnh giấc lúc nửa đêm, nghe thấy tiếng bước chân sột soạt trên đường nhỏ trong sân ngoài cửa sổ, nhất thời nổi lòng nghi ngờ nên đã đứng dậy đi ra ngoài, bám đuôi phía sau."
"Là Thôi Cẩm Bình à?" Tô Án hỏi.
Vân Tiển gật đầu, "Ta theo đuôi hắn, vào trong khu rừng gần chân tường nam, thấy hắn dùng cái xẻng cung nhân xử lý cây cảnh để đào hố, chôn một bọc đồ xuống, sau đó vội vàng lấp đất lại, rải lá lên trên, rồi trở về theo đường cũ.
Lúc đó ta cảm thấy kì lạ, sau khi hắn đi, vốn muốn đào cái hố đó lên xem thử.
Nhưng thứ nhất là hắn đem cái xẻng đi rồi, bùn rữa lá vụn, ta không tiện dùng tay không đào; thứ hai là nếu như hắn chỉ xử lý đồ bẩn cá nhân, hoặc có sở thích quái gở gì đó, chẳng hạn như thích giấu diếm tiền tài khắp nơi, mà ta tự ý đụng vào, thì không hợp lễ nghi.
Do đó ta cũng trở về, tới phòng liền ngủ.
Sáng sớm hôm nay, đã giao ủng cho cung nhân cầm đi giặt sạch rồi."
"Ta hiểu rồi, tại sao hôm nay ngươi mới đột ngột bắt đầu nghi ngờ hắn?" Tô Án đặt đôi ủng đen xuống đất, "Chính vì đôi ủng chưa được giặt sạch này.
Nếu lòng hắn trong sạch, thì sáng nay đã giao đôi ủng cho cung nhân giống ta rồi, nhưng hắn không làm vậy, mà lại giấu dưới gầm giường, còn sai người đi lấy một đôi ủng mới tới mang."
"Vì vậy ta không thể không nghi ngờ, rốt cuộc vật hắn chôn trong hố tối qua là gì?" Vân Tiển rủ mắt nhìn đôi ủng, hơi nhíu mày, dường như cũng không hề vui với suy đoán trong lòng.
Tô Án chợt nói: "Thời gian sắp hết!" Hắn cúi người ném đôi ủng đen vào góc tường dưới gầm giường, rồi nói với Vân Tiển: "Chúng ta đi thôi, đổi nơi khác nói chuyện tiếp."
Cuối cùng hai người nhìn quanh một vòng, xác định cách bày biện đồ đạc đã khôi phục như ban đầu, bèn rời khỏi phòng của Thôi Cẩm Bình, đóng cửa phòng lại.
Đi khá vội trên hành lang gấp khúc, mắt cá chân vốn chưa khỏi hẳn của Tô Án lại bị trẹo một cái do bất cẩn, đau muốn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn vịn tay lên lan can, muốn đợi cơn đau này qua đi.
Vân Tiển không thấy hắn đi theo, quay đầu lại nhìn, vòng trở về, hỏi: "Chân bị thương rồi à?"
Tô Án xua tay liên tục, nói không sao.
Vân Tiển đang muốn đưa tay ra đỡ hắn, thì bóng dáng của Thôi Cẩm Bình đã xuất hiện nơi ngã rẽ, uống rượu đã ngà ngà say.
Nhìn thấy bọn họ, Thôi Cẩm Bình khá kinh ngạc, hỏi: "Sao hai người lại ở đây?"
Tô Án nhịn đau mà cười đáp: "Vốn dĩ ta muốn tới tìm ngươi đánh cờ, không biết là ngươi chưa về phòng, lại còn làm trẹo chân mình luôn.
Còn y chắc là..
tản bộ ngang qua."
Vân Tiển vốn lạnh lùng, là một hình người được chạm khắc từ băng tuyết, nên càng đừng hi vọng y mở miệng giải thích.
Thôi Cẩm Bình nhìn y với ánh mắt hơi hoài nghi và xa cách.
Vân Tiển không phản ứng lại, tự mình đi mất.
Thôi Cẩm Bình lại quay đầu nhìn hắn, cười nhạo: "Ta nói này Thanh Hà huynh, ngươi và hắn một người là 'kéo tòa nhà đổ nghiêng', một người thì 'Giang Nam gì cũng có, xin tặng chiếc bánh bao', chắc không phải lọt vào mắt nhau, nên định làm gì đó ở hành lang người tới người lui này đó chứ?"
Tô Án 'phì' hắn: "Làm gì hả? Hai nam nhân thì có thể làm gì!"
Thôi Cẩm Bình cười ha ha: "Ngươi là người biết rõ chuyện phong nguyệt, vậy mà còn hỏi ta.
Hai ngày trước ta tới ngõ Yên Chi uống rượu, danh kỹ Nguyễn Hồng Tiêu kia không lo hầu hạ kim khoa trạng nguyên đàng hoàng, mà chỉ lo quấn lấy ta hỏi, người xếp hạng bảy cùng bảng làm quan gì, sao lại không tới!"
Tô Án cũng cười: "Ta chỉ biết được, chứ không làm được.
Luật của Đại Minh quan lại mà ngủ với kỹ nữ sẽ bị phạt sáu mươi gậy, Bình Sơn huynh uống rượu thì không sao, chứ tuyệt đối đừng phạm luật."
Thôi Cẩm Bình lại ghẹo hắn: "Pháp luật chỉ cấm ngủ với kỹ nữ, chứ không cấm ngủ với tiểu quan, hay là ngươi tới Trường Xuân Viện kế bên thử xem? Nghe nói phong cách nào cũng có, đẫy đà mảnh khảnh, xuân lan thu cúc, đỡ phải bị tên mặt núi băng làm mờ mắt.
À đúng rồi, nếu ngươi thích mặt lạnh cũng có luôn, hoa danh là 'Trúc Trung Quân', vừa nghe đã thấy vô cùng thanh cao, chắc hẳn ngươi sẽ thích."
Tô Án suýt nữa là cởi giày ra đập hắn luôn, thầm nghĩ mặt hàng thế này, nhìn sao cũng không giống hung thủ.
Nhưng sự việc Vân Tiển thấy tối qua, đúng là đáng nghi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...