Quyền Thần Dưỡng Thành

"... Tây Lăng bị tặc tử châm ngòi, sinh địch ý với Đại Hạ, hai quốc gia sinh chiến loạn, dân chúng lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Nay rút kinh nghiệm xương máu, mong hai nước mở ra thời đại giao hảo thái bình.

...

Để bày tỏ thành ý, tặc tử Tề vương hiện bị giam ở thành ta, nếu quốc chủ Đại Hạ muốn, ta hai tay dâng lên; muội muội ta là Ngọc Sơn công chúa, ôn nhu hiền thục, mỹ mạo hào phóng, nguyện cùng Đại Hạ Nghiễm An vương kết duyên Tần Tấn, cử án tề mi. Quảng Thiên Thành xin trả về nguyên chủ, hai nước tuân thủ nghiêm ngặt giao ước, tôn trọng biên giới lãnh thổ nước bạn..."

Văn thư lời lẽ lưu loát, hiển nhiên là người viết rất cao hứng. Động binh đao, đối với dân chúng hai nước mà nói, quả thật giống như địa ngục vậy. Nếu có thể chỉ đơn giản như vậy mà kết thúc chiến tranh thì đúng là tin mừng lớn.

Hạ Diệc Hiên, Mộ Tử An, Thẩm Nhược Thần ngồi trong đại sảnh, truyền tay nhau bức quốc thư cầu hòa, nhất thời vẫn cảm thấy khó tin.

"Quốc thư này là Trịnh Quyết tự tay viết, hẳn là không giả đâu." Thẩm Nhược Thần đối với bút tích này đã quá quen thuộc.

"Có khi nào là Trịnh Quyết dùng kế hoãn binh không?" Hạ Diệc Hiên cẩn thận cân nhắc.

Mộ Tử An lại nắm chắc tin tưởng, lòng run lên vì vui sướng, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Lúc trước nàng bày ra kế thay mận đổi đào, đưa Mộ Tử Duyệt đi trốn là hạ sách trong hạ sách. Lúc ấy thật sự không còn biện pháp nào khác tốt hơn: Tây Lăng và Đại Hạ luôn trong thế đối địch, giương cung bạt kiếm về phía nhau; phụ thân cả đời trung thành, không bao giờ chấp nhận cho ca ca cưới công chúa địch quốc, tiên đế nặng tính đa nghi, nhất định sẽ hoài nghi Nghiễm An vương phủ có mưu đồ.

Nhưng giờ tình hình đã khác, cả hai nước đều đã đổi chủ, tân quân cầm quyền, nếu thật sự có thể ký kết giao hảo, ca ca đâu cần phải mai danh ẩn tích, tha hương nơi đất khách quê người nữa. Nghiễm An vương phủ cũng không cần lo không có người nối nghiệp. Cha mẹ ở trên trời có biết, nhất định sẽ an lòng!

Cả người nàng nóng lên. Nếu Mộ Tử Duyệt có thể một lần nữa trở lại Nghiễm An vương phủ, nếu thê tử của hắn có thể về Đại Hạ nhận tổ quy tông, nếu nàng có thể khôi phục thân phận thật của mình...

"Tiểu An, Tiểu An!" Bên tai truyền đến tiếng Hạ Diệc Hiên gọi, "Sao nàng không nói lời nào? Nàng cảm thấy bức quốc thư này là thật hay giả?"

Mộ Tử An hoàn hồn, mỉm cười: "Diệc Hiên huynh, chúng ta đang có một nội ứng đắc lực ở Tây Lăng, sao không thử nghe ý kiến của hắn?"


***

Mộ Tử Duyệt thấy quốc thư lại không có biểu hiện gì quá kinh ngạc. Trịnh Quyết căn bản không nổi bật trong số các vị hoàng tử. Hắn và công chúa Ngọc Sơn là anh em ruột cùng mẹ, tình cảm sâu sắc. Ban đầu công chúa Ngọc Sơn và em họ của nhị hoàng tử có hôn ước, vì gặp Mộ Tử Duyệt mà nàng từ chối hôn ước rồi gả cho hắn. Sự tình bị dân chúng bàn tán xôn xao khắp nơi, khiến cho mặt mũi bộ tộc nhị hoàng tử bị ném vào xó rác. Bởi vậy Mộ Tử Duyệt cùng công chúa Ngọc Sơn, vì muốn tránh tai hoạ, đã chạy đến đất phong của Trịnh Quyết, cũng không dám cùng Đại Hạ liên lạc gì, để tránh liên lụy hắn.

Mộ Tử Duyệt cùng Trịnh Quyết chí hướng hợp nhau, giao tình rất tốt, ở chung rất vui vẻ. Nhưng nhị hoàng tử lại không chịu để yên, mấy lần suýt đẩy Trịnh Quyết và công chúa Ngọc Sơn vào chỗ chết. Trịnh Quyết buộc phải cùng một vị hoàng huynh khác liên thủ, từ đó bị cuốn vào vòng tranh đoạt giữa các vị hoàng tử.

Lần này Mộ Tử Duyệt từ quan bỏ đi, để lại cho Trịnh Quyết và Ngọc Sơn công chúa một phong thư, đại ý nói là bào muội chưa chết, bản thân phạm sai lầm lớn, nguyện lấy cái chết để bù đắp.

Nhất định là sau khi đọc được thư này Trịnh Quyết và công chúa Ngọc Sơn đã rất hoảng sợ, chỉ một lòng tìm cách cứu mạng hắn. Bức quốc thư này chính là bọn họ bất đắc dĩ viết ra để vãn hồi tình thế.

Mộ Tử Duyệt buồn bã nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên thư, nghẹn ngào: "Ta thật có lỗi với hắn, có lỗi với công chúa, ta đúng là đồ vô dụng!"

Mộ Tử An trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Trịnh Quyết thật sự không phải là kẻ có dã tâm?"

Mộ Tử Duyệt gật gật đầu: "Hắn tính tình cứng cỏi, lương thiện khoan dung, nếu không phải vì công chúa cũng sẽ không bị cuốn vào vòng tranh đoạt hoàng vị, rốt cuộc xui khiến thế nào mà trở thành quốc chủ Tây Lăng. Nếu không phải vì huyết hải thâm thù của ta, hắn đã không cho ta xuất binh chỉ huy."

Hạ Diệc Hiên dài phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ việc này. Nếu có thể tránh hoạ binh đao, coi như chuyến này thu hoạch không tệ."

Mộ Tử Duyệt gật gật đầu, bỗng nhìn Mộ Tử An, thấp giọng nói: "Tiểu An, ta phải đi."

Mộ Tử An chấn động: "Ngươi muốn đi đâu?"


"Bình Lỗ." Mộ Tử Duyệt sủng nịnh nhìn nàng. Đối với muội muội sinh đôi cả gan làm loạn này, hắn vừa cảm kích lại vừa vô cùng kính nể. Hai ngày qua, hắn đã biết những năm gần đây Mộ Tử An thay hắn gánh vác hết thảy. Hắn tuy rằng không hối hận trước kia cùng công chúa Ngọc Sơn thành chồng vợ, nhưng đối với cha mẹ, muội muội và cố quốc thì áy náy rất nhiều.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta không thể cứ như bây giờ sống mơ mơ hồ hồ. Thụy vương điện hạ, đề nghị lần trước của ngươi tốt lắm, nhưng không cần ngươi cho ta điều binh khiển tướng, ta một mình bí mật đến Bình Lỗ trước, các ngươi chờ tin ta!" Gương mặt Mộ Tử Duyệt tràn đầy ngạo khí, lại trông giống y hệt Mộ Tử An.

Mộ Tử An sửng sốt, yên lặng nhìn hắn, rốt cuộc gật đầu: "Được! Ta chờ tin của ngươi, chờ ngươi quang minh vhính đại trở lại Nghiễm An vương phủ!"

Không quá mấy ngày, Hạ Vân Khâm gửi thánh chỉ đến, thế nhưng lần này truyền chỉ lại là Đỗ Như Lượng, dưới sự hộ tống của cấm vệ quân Tả Kiêu Doanh, một đường phong trần mệt mỏi mà đến, làm người ta kinh ngạc.

Đọc thánh chỉ là Tiểu Khánh Tử, tổng quản thái giám hậu cần Hạ Vân Khâm, nội dung yêu cầu Hạ Diệc Hiên và Thẩm Nhược Thần tức khắc hồi kinh, có trọng trách khác. Còn chuyện cùng Tây Lăng hoà đàm thì giao cho phó thượng thư bộ binh Phó Quảng Khánh cùng Lễ bộ Lâm thượng thư chủ trì.

Hạ Diệc Hiên trong lòng kinh ngạc lấy làm khó hiểu. Lâm trận đổi tướng là điều tối kỵ của binh gia. Tuy rằng hiện tại Tây Lăng có thiện chí cầu hòa, nhưng lỡ như có dị biến, Phó thượng thư có thể chỉ huy được tướng sĩ sao? Toàn bộ chiến sự ở Tây Xuyên hắn đều đã bẩm báo, chỉ có việc tìm được Mộ Tử An thì không đề cập nửa câu, chẳng lẽ Hạ Vân Khâm đã biết nên đối với hắn trong lòng có khúc mắc?

Truyền chỉ rồi, Tiểu Khánh Tử vẫn chưa có ý rời đi, ra hiệu có chuyện muốn nói.

"Thụy vương điện hạ, bệ hạ căn dặn, kêu ta truyền lời riêng cho ngài."

Hai người đi tới một gian phòng nhỏ, Tiểu Khánh Tử cẩn thận kiểm tra cửa chính, lại kiểm tra cửa sổ, lúc này mới đến trước mặt Hạ Diệc Hiên, trình lên một phong thư.

Hạ Diệc Hiên mở ra thì thấy bên trong là một tập giấy dài, mặt trên dùng bút vẽ ra ba bức họa. Bức thứ nhất là đống tro tàn Phược Hổ Lao. Sau cái đêm xảy ra đám cháy kinh hoàn đó, Hạ Vân Khâm niêm phong Phược Hổ Lao, không cho ai bước vào nửa bước.

Bức thứ hai là cảnh cây khô gió lạnh, trước mắt tiêu điều, một người cô độc bước đi, trong mắt đau thương, vô cùng thê lương. Người nọ hiển nhiên là Hạ Vân Khâm. Từ sau sự kiện Phược Hổ Lao, Hạ Vân Khâm chưa gượng dậy nổi, cơ hồ buông tay không hỏi triều chính. May nhờ Hạ Diệc Hiên xông vào cung giận dữ xốc lại tinh thần cho hắn, lại nhiều người đến an ủi, nói rằng Mộ Tử An có thể chưa chết, hắn mới có thể gượng dậy.


Bức họa thứ ba vẽ trên tường thành kinh đô uy nghiêm dài dằng dặc, một người đứng ở đầu tường, dõi mắt trông về phía xa, trên mặt là tưởng niệm và ưu thương.

Hạ Diệc Hiên trong lòng chấn động, cảm thấy giấy viết thư không khác gì khối sắt nóng phỏng tay.

Tiểu Khánh Tử lên tiếng xin Han Diệc Hiên thứ tội, khụ khụ hai tiếng, bắt chước giọng điệu Hạ Vân Khâm nói: "Hoàng huynh, trẫm xưa nay một lòng kính trọng ngươi, ký thác toàn bộ hy vọng ở ngươi, ngươi nhất định có thể đưa người trẫm đêm ngày tưởng niệm về trước mặt trẫm."

Hạ Diệc Hiên trầm mặc một lát, trong đầu xẹt qua trăm ngàn ý niệm, cơ hồ muốn chạy đi ngay lập tức, bỏ xuống trọng trách trên vai, từ nay về sau cùng Mộ Tử An lưu lạc thiên nhai.

"Nếu thần phụ lòng nhờ vả, không thể đáp ứng, bệ hạ sẽ thế nào?" Hắn trầm giọng hỏi.

"Nếu là như thế, trẫm chỉ có thể tự mình đến Tây Xuyên, cầu được hội ngộ." Tiểu Khánh Tử lau mồ hôi trán, run giọng nói.

Hạ Diệc Hiên chậm rãi gật đầu: "Thần hiểu được, thần sẽ làm hết sức."

Tiểu Khánh Tử rốt cuộc thở phào một hơi, bồi cười nói: "Thụy vương điện hạ, khi nào thì khởi hành? Càng nhanh càng tốt, bệ hạ ở kinh thành trông mong, nô tài lo lắng."

"Chờ bổn vương bàn giao quân vụ, ít nhất cũng hai ba ngày."

Hạ Diệc Hiên mang tâm sự nặng nề trở lại phủ đệ, Mộ Tử An đang ở trong viện chờ hắn. Theo thường lệ, nàng đem nhuyễn tháp đặt dưới gốc cây ngọc lan, một bên là vài món điểm tâm. Gió xuân thổi qua, thỉnh thoảng có vài đóa ngọc lan rơi xuống người nàng, thích ý mà thản nhiên.

Hạ Diệc Hiên yên lặng nhìn hồi lâu mới đến trước mặt nàng quỳ một gối, khẽ kêu một tiếng tên nàng.

Mộ Tử An phút chốc mở mắt, đùa hỏi: "Bệ hạ có ý chỉ gì? Có phải ngợi khen huyh không? Chậc chậc chậc, huynh đã được phong vương, thăng cũng thăng không được, có phải là thưởng huynh vàng bạc tài bảo? Đừng quên cho ta một nửa..."

Hạ Diệc Hiên bỗng nhiên xúc động cầm tay nàng, thấp giọng nói: "Tiểu An, chúng ta đi thôi, ngày mai liền xuất phát. Ta nghe Thập Bát nói, Lô Tây trong núi có cái thần y, y thuật rất cao, có thể trị hết độc cho nàng..."


Mộ Tử An kinh ngạc nhìn hắn, chống tay ngồi dậy, nhẹ vuốt mày kiếm của hắn, khinh cười nói: "Thế nào, bệ hạ biết ta ở nơi này?"

Hạ Diệc Hiên nghẹn lời, lại cố chấp truy vấn: "Ngươi đừng quản này nọ, ngươi cần nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý cùng đi theo ta không."

Mộ Tử An gật gật đầu, thần thái thong dong: "Đương nhiên, có thể bắt cóc một người dưới một người trên vạn người như Thụy vương gia, ta có lý do gì mà không muốn?"

Hạ Diệc Hiên mừng rỡ, trầm ngâm một lát nói: "Được, bây giờ ta đi bàn giao quân vụ, ngày mai, không, đêm nay chúng ta đi, thần không biết quỷ không hay..."

"Đúng rồi, bí mật như thế để giấu diếm mẫu phi của huynh, ta trước kia nghe nói sức khoẻ bà không tốt lắm." Mộ Tử An mỉm cười nói.

Thân mình Diệc Hiên cứng đờ.

"Còn có, bệ hạ rất tín nhiệm huynh, huynh nếu đi rồi, không biết có thể giấu diếm được hắn không, không biết hắn có nổi điên, giận chó đánh mèo Thụy vương phủ không." Ánh mắt Mộ Tử An trong suốt mà thông thấu, như đem hậu quả bày rõ ràng trước mắt.

"Hắn... Lúc nàng rời đi, hắn đã muốn nổi cơn điên..." Hạ Diệc Hiên không dám tưởng tượng, nếu hắn cùng Mộ Tử An rời đi, Hạ Vân Khâm sẽ phản ứng thế nào.

Mộ Tử An khẽ thở dài một tiếng, áp mặt mình lên tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác ấm áp làm nàng quyến luyến.

"Cho nên, được thì là hạnh phúc, không được, cũng là số mệnh, Diệc Hiên huynh, bệ hạ đã biết chuyện của ta, nói rõ hắn đã sớm cài mật thám trong quân, nếu huynh còn muốn chạy, chỉ sợ sẽ có xung đột vũ trang với hắn."

"Vậy làm sao bây giờ? Ta sợ, sợ nàng trở về..." Hạ Diệc Hiên nhịn không được rùng mình.

Mộ Tử An ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, không trung xanh ngắt một mảnh, lưa thưa có mấy cụm mây trắng trôi qua, dịu nắng. "Chúng ta thử đánh cược một phen, cược rằng bệ hạ trong lòng đối với huynh và ta có tình, có thân tình."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu hoàng đế ơi tiểu hoàng đế, ngươi sẽ cho Tử An cược thắng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui