Quyện Tầm Phương

Cái gọi là phúc vô song chí, họa bất đơn hành*

*: phúc không cùng đến, họa không đến một mình.

Trời cao dường như cảm thấy triều Đại Yến quá thuận lợi, cho nên đem tai vạ của nhiều năm nối gót tới cùng một lúc.

Trường Khánh năm thứ mười một, thiên tai binh biến diễn ra liên tục, Bắc man tử đã làm cho cả triều đình và dân chúng không thể chịu nổi nữa. Đã vậy, mùa đông năm ấy vừa gặp nạn châu chấu trên đại mạc, vừa gặp tuyết tai.

Trường Khánh mùa xuân năm thứ mười hai, Bắc man tử đúng lý hợp tình yêu cầu Đại Yến chẩn tai, bằng không sẽ tự mình lấy. Cả triều đình và dân chúng xôn xao, nhưng một sự kiện khác còn người ta khiếp sợ hơn đã xảy ra...

“Thiên Tử chi Kiếm” Sở Vương được phong ở Thục Vĩnh trấn, trong lúc khu trục Tây Bắc Hồi Hột xâm nhập, vết thương cũ tái phát, bất hạnh qua đời, Yến triều đau đớn mất đi hộ quốc quân thần. Sở Vương chỉ có hai con gái, tất cả đã xuất gả, Sở Vương tam triều chinh chiến trên lưng ngựa, cư nhiên không có người thừa tự mà tuyệt.

Vốn Dực Đế muốn điều Sở Vương đi đánh Bắc man nhưng cứ do dự không quyết. Cuối cùng tiếp nhận đề nghị của Tể tướng, dùng tiền tài đổi bình an, trước tập hợp binh mã do Sở Vương lưu lại, miễn để bị người có lòng khác thừa dịp.

“Mê muội.” Mộ Dung Phức rầu rĩ nói, “Đào tường đông bổ tường tây. Đem đám Thục quân này điều đến kinh thành làm gì? Bên trong nước Thục trống rỗng, đây là chuẩn bị bỏ mất Thục nơi bảo vệ kinh thành. Nhưng tướng quân tướng sĩ phòng ngự Đông Bắc đều là người chết hay sao? Xếp bọn họ vào chỗ nào?”

Nhạc Phương thở dài, “... Một số các tướng quân đó cũng không biết làm quan lắm...”

“Ngược lại Hà Tiến rất biết làm quan.” Mộ Dung Phức trào phúng nói, “Hắn cũng chỉ biết đánh trận thuận chiều gió. Thắng kiêu bại nhụt, đại quân mà rơi vào tay hắn nhất định đi đời.”

“... Nghe nói là theo Lục công chúa cùng chấp chưởng.”

“Hồ đồ!” Mộ Dung Phức nổi giận, “Một quân hai tướng, ngươi gặp qua rắn hai đầu mà vẫn đi được không? Rắn hai đầu chỉ là thần thoại! Vương thúc còn chưa đến sáu mươi, làm sao đã qua đời...” Nàng vô cùng thương tâm.


Yến triều nhiều năm không thấy máu tanh, chủ yếu dựa vào binh lính thiện chiến ở biên cương chu toàn nhiều năm. Nhưng Sở Vương tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong đó. Trọng yếu hơn là, hắn xuất thân hoàng thất, Hoàng tổ mẫu chính miệng thánh ngôn “Thiên Tử chi Kiếm”, là vị tướng duy nhất mà Dực Đế đa nghi tin cậy.

Hắn cũng không phụ kỳ vọng, trấn thủ Thục nhiều năm, am hiểu luyện binh. Thục quân của hắn hàng năm đều xuân săn thu bắn ở cao nguyên Hồi Hột, đã thích ứng với tác chiến trên cao nguyên. Hắn trấn thủ tới nay, Hồi Hột nghe hơi cũng mất mật, xưng tụng “Sở đồ*”.

*chém giết (trong từ “đồ tể”)

Đem Thục quân thích ứng với tác chiến trên cao nguyên điều đến kinh thành, giam hãm hết thảy thuộc hạ dưới trướng Sở Vương. Tính toán như thế nào vậy...

Mộ Dung Phức muốn khẩn tấu can gián nữa, lại bị Nhạc Phương ngăn lại bằng được, không tiếc quỳ xuống khẩn cầu. Hắn hiểu được, nhưng hắn tin Phức thân vương cũng hiểu được. Dực Đế mất một tấc đất, càng phát ra hỉ nộ vô thường, nghi thần nghi quỷ. Một năm này xảy ra nạn hạn hán, liên lụy vô số châu. Mặc dù không đến mức không thu được gì, nhưng cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Mà hai lần “cứu tế” Bắc man tử, làm cho ngân khố Yến triều vô cùng eo hẹp, tự nhiên không thể  phát chẩn toàn diện cho nạn dân, kích động mấy phen dân biến. Thục quân bị điều đi bình định dân biến, bởi vì quân lương bị cắt xén, ngược lại còn tham dự vào bạo động.

Yến triều từ đó loạn trong giặc ngoài, càng làm cho Dực Đế không tin những người nắm giữ quân quyền.

Mấu chốt là, Phức thân vương nói gì cũng đều bị giận cá chém thớt. Bởi vì nàng sớm đã cảnh báo tình huống có thể phát sinh, Dực Đế căn bản không nghe nàng.

Phức thân vương hiểu được. Nhưng nàng có sự kiêu hãnh và tôn nghiêm hoàng tộc của bản thân mình. Nàng vẫn có niềm tin vững chắc, dân làm trọng, xã tắc thứ hai, vua là thứ yếu. Nếu lấy mồ hôi nước mắt nhân dân cẩm y ngọc thực, thì phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề.

Cuối cùng nàng ầm ỹ với Nhạc Phương, Nhạc Phương rưng rưng rút ra phối kiếm, hai tay dâng. “Điện hạ muốn vì muôn dân trong thiên hạ xả thân, Phồn không dám khuyên nữa. Thỉnh điện hạ động thủ, Phồn đi cửu tuyền trước chờ điện hạ.”

“... Ngươi làm cái gì vậy!?” Mộ Dung Phức cũng sắp phát khóc.

“Điện hạ! Ngài muốn vì muôn dân trong thiên hạ xả thân, cũng không cần hy sinh vô ích a!” Nhạc Phương giọng nói cũng nghẹn ngào, “Thánh Thượng không muốn nghe ngài nói một chữ nào...”


Nghe vậy, Mộ Dung Phức khóc thật, Nhạc Phương lệ chảy đầy vạt áo.

Nhạc Phương biết, Mộ Dung Phức vô cùng yêu dân, đối bách quan quý tộc có lệ, nhìn bọn họ hãm hại tàn sát lẫn nhau cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng động đến dân chúng, đến người vô tội, đều khiến nàng bốc hỏa, không sống chết tranh đấu là không được.

Hắn không biết, Mộ Dung Phức từ nhỏ bị những giấc mộng kì dị quấy nhiễu, nhưng không nhất thiết đều là ác mộng. Trong một vài cảnh ngắn ngủi mà hỗn độn trong mơ, cũng có những phần nàng thích.

Đó là một đình viên rất lớn, gọi là công viên. Dân chúng bình dân cơm no áo ấm, cả nhà có thể ra đó chơi đùa vào ngày nghỉ. Trong mộng nàng là một tiểu cô nương, một tay nắm tay phụ thân, một tay nắm tay mẫu thân. Niềm vui quây quần đời này nàng chưa từng biết đến tràn đầy trong lồng ngực, chân thật đến thế.

Cho nên, đối với dân chúng nàng đều ôm một cảm giác ôn nhu mơ hồ mà phiền muộn. Tình cảm này ngay cả chính nàng cũng không thể hiểu được.

Chiếu lời của nàng mà nói, chính là không thể không quan tâm đến “người thân”.

Vừa nghĩ tới những chính sách sai lầm được đưa ra, chịu khổ còn không phải dân chúng ư, nhiều gia đình như vậy, nàng liền chịu không nổi.

Nhưng nàng chính là thân vương nhàn tản đã thất sủng, xác thực sự tình gì đều làm không được.

Tuy vậy nàng vẫn liên tục viết thư cho vài tướng quân bằng hữu của mình, tha thiết dặn dò. Tuy biết nếu bị tra được, Phức thân vương không khỏi bị hiềm nghi cấu kết với bên ngoài, nhưng Nhạc Phương đã không nghĩ đến việc ngăn cản nàng nữa.

Không cho Phức thân vương làm chút gì, nàng sẽ thật sự phát cuồng đến mất đi lý tính. Tội danh cấu kết với bên ngoài, không nhất định sẽ phát sinh, cho dù phát sinh, tội cũng sẽ không quá nặng.

Nhiều lắm bị khiển trách hay phạt đánh thôi.


Trọng tâm chú ý của Nhạc Phương chuyển đến đến phương diện khác. Hắn nắm chắc thời gian, kiến tạo kho lúa trong Phức vương phủ, lương thực của vài thôn trang tư hữu một hạt cũng không bán, ngược lại còn mua thu lương thực dư của tá điền. Sự tình được tiến hành rất bí mật, không gây chú ý.

Dự cảm của hắn, càng ngày càng không tốt. Nếu có thể, hắn thà cõng Phức thân vương chạy trốn tới phía nam, nhưng nàng tuyệt đối không muốn đi...

Quốc nạn làm đầu.

Hắn nhiều lần chong đèn kiểm duyệt bản đồ, cảm giác càng ngày càng không ổn. Uy hoàng đế định đô ở Khai Phong, là lấy vị trí chiến lược để thủ, muốn con cháu sẵn sàng chiến đấu, không quên Bắc man uy hiếp.

Nhưng hiện tại Đại Yến mất đi tâm huyết từ lâu, ngược lại chỉ cần một trận chiến có thể uy hiếp an nguy của đế đô.

Vây thành, nguy thành.

Thiên tai nhân họa liên tiếp, Thiên Tử chi Kiếm mất đi... Chẳng lẽ là Đại Yến ta phải vong quốc ư?

Trường Khánh mùa đông năm thứ mười hai, tuyết tai lại buông xuống đại mạc.

Dự cảm tồi tệ cuối cùng trở thành sự thực. Vì muốn sinh tồn, Bắc man tử vốn chia rẽ chinh phạt lẫn nhau rốt cục đoàn kết lại, tựa như sóng triều trào dâng, đánh sâu vào biên cảnh, lại không cướp lương thực như trước.

Bọn họ muốn sống, muốn ở trong thành của người Nam qua mùa đông. Đánh được mấy thành trấn liền, trừ bỏ một số rất ít tướng lãnh tiếp tục chống đỡ, những người khác đều bị đánh bại thoái lui.

Nhanh như lửa cháy, Bắc man tử được nếm thử cuộc sống giàu có hơn, đỏ hồng mắt, nhìn Yến quân dễ dàng sụp đổ, tựa như nhìn đến một đám sơn dương.

Mà kinh thành, kinh thành của người Nam càng tráng lệ hơn, như là một loại hoa quả làm người ta ứa nước miếng, tỏa ra mùi thơm dụ hoặc, ở bờ kia Hoàng Hà, ngoắc ngoắc tay gọi bọn họ.

Dực Đế khẩn cấp triệu tập bốn vạn đại quân, đóng quân ở phía bắc Hoàng Hà, muốn cản Bắc man tử ở phía Bắc Hoàng Hà, sai Lục công chúa và Hà Tiến cùng lĩnh quân.

Lúc Nhạc Phương nói tin tức thu nhận được cho Mộ Dung Phức, gương mặt nàng xoát một tiếng hoàn toàn tái nhợt. Đoạn này... Nàng quen, rất quen thuộc. Nàng đã từng nhìn thấy cảnh tượng này... một cảnh tượng tương tự. Gần như là tái hiện nguyên, chỉ có một chút không giống.


“Bắc Tống, Tĩnh Khang.” Nàng thì thào, “Nhưng Lục muội và Hà Tiến sẽ không phân quân đấy chứ? Cho dù phân quân, Lục muội cùng Hà Tiến hẳn là sẽ không chạy trốn a... Sẽ không, sẽ không.”

“... Bắc Tống?” Nhạc Phương kỳ quái hỏi. Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua triều đại này.

“Trong mơ...” Mộ Dung Phức vẻ mặt càng khó coi hơn, “Nhạc Phương, ngươi vẫn liên lạc với các tuyến dân phu vận lương chứ?”

Hắn gật đầu. Phu của thương đội là thám tử tốt nhất. Không gây chú ý, lại có thể do thám được một số tin tình báo cực kỳ hữu dụng.

“Ngươi tìm tuyến, giao phó cho bọn họ...” Giọng nàng càng ngày càng run, “Vạn nhất Lục công chúa cùng Hà Tiến phân quân... Hãy bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất hồi báo... Không, chúng ta lập tức đi vùng lân cận Cấp Huyền!”

“Nhưng, nhưng mà... Điện hạ, không có lệnh vua người không thể rời kinh!” Nhạc Phương giật mình.

“Ngươi nghĩ cách, xin ngươi nghĩ cách!” Mộ Dung Phức khẩn khoản, “Bởi vì hiện tại ta thật rối bời...” Nàng nói chuyện có phần lộn xộn về loạn Tĩnh Khang thời Bắc Tống.

Đều đóng đại quân ở Cấp Huyền. Nhưng lĩnh quân là một thái giám và một tướng quân không hợp nhau. Cáo trạng lẫn nhau, hoàng đế cho bọn họ phân đôi quân, một nửa ở Cấp Huyền, một vượt sông về trấn thủ phía Nam Hoàng Hà.

Nhưng thái giám lĩnh quân lại sợ phải đón đầu mũi nhọn của người Kim, vụng trộm đào tẩu. Đại quân như rắn mất đầu cuối cùng chạy tán loạn, thành bị mấy ngàn kỵ binh quân Kim đồ sát như sơn dương, quân Kim ngang nhiên làm cầu nổi vượt Hoàng Hà, đại phá kinh thành Khai Phong, bắt đi hai vị hoàng đế.

“Nhạc Phương, ngươi nghĩ biện pháp đi.” Mộ Dung Phức không ngừng phát run, “Không đáng bị như vậy... Đại Yến trị vì không đến nỗi nào, về nội chính Đế mẫu cũng nhanh nhạy... Không hiểu về quân sự không phải lỗi của nàng. Chúng ta còn không phải là Bắc Tống hủ bại, không đáng gặp vận rủi này.”

“... Ta nghĩ biện pháp.” Gương mặt tái nhợt của Nhạc Phương trở nên nghiêm túc, “Đừng sợ, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Nhạc Phương xác thực nghĩ ra biện pháp. Hắn tốn số tiền lớn hối lộ Tể tướng, lý do hy vọng lấy lại thánh sủng, cực kỳ nhún nhường thỉnh cầu Tể tướng nói tốt, cho Phức thân vương nhận chức quan áp lương.

Kế này hiệu quả. Trong mưa tuyết, Mộ Dung Phức mang theo Nhạc Phương, đi đến Cấp Huyền.

________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui