“... Xin thứ lỗi.” Phức thân vương dẫu muộn vẫn dũng cảm nhận sai thở không ra hơi nói, “Ta là muốn kích thích tính công kích của ngươi... Không phải cố ý bắt nạt ngươi. Nam nhân không có chút tính công kích, sẽ bị vợ bắt nạt. Ta lại không thể nhúng tay gia sự của ngươi, nhìn ngươi chịu khổ... ta cũng không chịu nổi...”
Nhạc Phương vừa áy náy vừa ảm đạm ôm Mộ Dung Phức, theo bản năng vỗ lưng của nàng. Run môi, ngây ngẩn nhìn đôi môi bị xước của nàng, tự trách muốn chết.
“... Ta không lấy vợ.” Đấu tranh một hồi lâu, hắn nói nhỏ, “Có lẽ mướn người thiếp... Sinh hài tử nối dõi tông đường, rồi trục xuất nàng ta...”
“Mướn thiếp?” Mộ Dung Phức rời hứng thú sang chủ đề này, “Ngươi nói thuê? Thiếp cũng có thể thuê sao?”
“Ách... Có thể. Thời gian bình thường là hai năm đến năm năm... Trong dân gian đồ cưới rất nặng, con gái nhà lành bơ vơ không chỗ dựa thường sau khi được thuê làm thiếp, mới có đồ cưới đủ để lập gia đình...” (chú)
Hỏi nửa ngày, Mộ Dung Phức mới thỏa mãn trí tò mò của nàng. Nàng mới thấy kỳ quái, “Vì sao không kết làm vợ chồng chính thức, sao ngươi lại muốn cái thứ không đứng đắn ấy?”
Nhạc Phương kinh ngạc nhìn nàng, ta có thể lấy ai? Từng làm sườn thiếp của phượng hoàng... Làm sao có thể...
Hắn trừng mắt nhìn, hít thật sâu, bức nước mắt vào trong.”Như điện hạ nói, muốn tìm người có thể... bao dung ta... không ra nam không ra nữ thực gian nan. Cần gì lưỡng bại câu thương...”
Cắn môi trầm mặc một hồi, “... Điện hạ, ta không phải họ Nhạc.”
“Trước kia ta luôn cảm thấy tên của ngươi... Không giống như xuất thân từ nam quán.” Mộ Dung Phức gật gật đầu.
“... Ta ở quán, gọi là 『 Nguyệt Phương 』.” Nhạc Phương nuốt một ngụm nước bọt, “Ta cầu xin Vương gia cho ta đổi tên.”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, “Ta xuất thân ở chi tộc Lang Gia Vương... Mà chi này của ta, mấy đời đơn truyền... Không thể đoạn trên tay ta... Ta không thể quên ta là nam nhân, tuyệt đối không thể quên...”
Mộ Dung Phức mở to hai mắt, nhìn Nhạc Phương nước mắt chứa chan thi nhau rớt xuống. “... Ngươi còn nhớ rõ?”
Lang Gia Vương Thị, một thế gia vọng tộc. Mặc dù năm gần đây đã suy sụp, cho dù là chi tộc con em, làm sao lại sa sút đến nông nỗi này?
“Ta, ta khi đó... hẳn là năm tuổi. Đã học hơn ngàn chữ. Ta nhớ rõ... Cha mẹ lần lượt bị bệnh tạ thế, một thúc thúc không quen lắm đưa ta đáp xe ngựa thật lâu... Bán đến nam quán. Ta không dám quên... Nếu quên sẽ tìm không thấy đường về nhà. Một lần lại một lần viết tên của mình, tên cha mẹ, tên quê hương...”
Hắn run môi, nhìn Mộ Dung Phức, “Điện hạ, nhà ta ở Thục. Bình Nhạc, sông Bạch Mạt. Đúng ở bờ sông Bạch Mạt.”
Nước mắt đã tích góp quá lâu, cuối cùng vẫn không ngăn được mà rơi xuống. Mỗi một giọt đều nặng trịch.
“Ta, ta... Ta không có mặt mũi trở về. Nhưng nhà chúng ta... Nhà chúng ta không thể đoạn tuyệt ở đây. Ta, ta... Ta không xứng có vợ... Cũng không cần có vợ...”
Bắt lấy y phục của Mộ Dung Phức, hắn không ngừng nuốt tiếng.
“Ngươi khóc đi. Khóc lớn ra, không cần nhẫn.” Mộ Dung Phức kéo hắn vào trong lòng, “Không muốn thì thôi, thích thế nào thì thế. Này, Nhạc Phương. Nếu ta sinh được đứa con thứ hai, để nó mang họ ngươi, cho ngươi đi. Ngươi cũng đừng ở quá xa, thỉnh thoảng cũng để ta đi nhìn lén một chút...”
“... Điện hạ!” Hắn bị dọa giật mình, “Không thể! Sao có thể khiến cho ngài cốt nhục phân ly...”
“Ngươi ngu a? Sanh con là vì sao? Còn không phải là để cho bọn chúng hạnh phúc?” Mộ Dung Phức vỗ mái tóc đen tuyền óng ả của hắn, “Ta sẽ dẫn đứa bé đi cho ngươi nhìn, ngươi cũng để ta nhìn thấy đứa bé kia. Ta nghĩ có phụ thân tốt như ngươi, hắn nhất định cũng sẽ rất hạnh phúc. Ta sẽ chiếu cố các ngươi, yên tâm đi.”
Nhạc Phương lắc đầu, không ngừng lắc đầu. Khóc ngã trong lòng Mộ Dung Phức. Đem nỗi sầu nhớ quê cùng tưởng niệm, thống khổ cùng không cam lòng trong nhiều năm khóc đến đứt ruột.
Ta thật vô dụng, thật vô dụng. Thành người ô uế như vậy, lại được Phức thân vương thương xót, mới có thể sống sót. Người như ta... người như ta... phải chết đi mới tốt.
“Nhạc Phương a, ta là kẻ ích kỷ.” Vỗ tóc hắn, Mộ Dung Phức giọng nói nhẹ như mơ,
“Mới để ngươi theo ta ngồi năm năm tù. Sau này, chính là đứa bé theo ta ngồi tù... Ta chính là ích kỷ như thế. Nhưng nếu có một đứa bé khác, có thể tự do hạnh phúc mà lớn lên... Đứa bé kia sẽ là bởi vì ngươi a.”
“Ngươi xem ta là người tùy tiện phó thác như vậy sao? Bởi vì là ngươi, cha đứa bé, ta mới yên tâm a...”
“Đừng nói, điện hạ... Van cầu nàng đừng nói... Van cầu nàng...” Hắn bi thương khẩn khoản, tìm môi Mộ Dung Phức, muốn xua đuổi thực tế lạnh lẽo đó đi thật xa.
Mười ngón đan cài, thân mật không một chút khoảng cách. Mồ hôi và lệ của hắn rơi trên khuôn mặt Mộ Dung Phức, gương mặt bạch ngọc đỏ bừng, vừa chân thành vừa đau khổ dữ tợn, cuồng nhiệt nhìn Mộ Dung Phức dung nhan mê ly động tình.
(Mossy: Lược bỏ 1 đoạn H)
Nhìn gần bên tai của nàng, Nhạc Phương nhỏ tiếng có chút quỷ dị, “... Nô, gia cưng nàng.”
Mộ Dung Phức thét một tiếng.
Cả đêm cuồng loạn, trời sáng hai người cùng ngượng ngùng nhìn đối phương. Khiến Nhạc Phương có chút buồn cười chính là, so với hắn Phức thân vương còn xấu hổ hơn một chút.
Cả ngày, nàng cũng có chút thất thần. Thiếu chút đạp không trúng bàn đạp ngựa, cầm bút chỉ ngơ ngẩn, giọt mực rơi thành 1 vết loang lổ trên giấy. Đến gần nàng một chút, nàng liền bỏ bừng mặt, cố tình trấn định.
Sau đó này mới chú ý tới, Phức thân vương khí thế kinh người, kỳ thật thấp hơn hắn nửa cái đầu, ốm yếu mà sắc mặt tái nhợt.
Không ngoài... Có chút thương tiếc.
Nàng nói, nàng đang ngồi tù. Cẩm y ngọc thực, lại tràn ngập tâm cơ tính kế, bị giam hãm vô cùng tịch mịch. Nàng nói, lúc một mình, nhìn đồng hồ cát chảy qua ngày.
Ta muốn bảo hộ nàng. Nhạc Phương bị ý niệm này của bản thân dọa giật mình, nhưng lại nghĩ đến tối hôm qua nói nhỏ bên tai nàng...cùng sự đáp trả cuồng loạn của nàng.
Hắn cảm thấy cổ có chút khô khốc, cũng trở nên ngây ngô.
Đáng giận.
Cầm bút ngẩn người Mộ Dung Phức nghĩ.
Thật đáng giận.
Nàng len lén sờ nơi bị cắn trên cổ, mơ hồ đau, lại khiến nàng hô hấp dồn dập.
Dựa vào đâu!
Lão nương anh minh thần vũ là thế, lại có thể là... lại là...là hắn con mẹ nó nữ vương thụ!
Đây là cái chuyện thối gì... Vì sao bị mỹ thụ đẩy ngã còn áp bức? Càng đáng giận chính là, vì sao ta nổi lên phản ứng lớn như thế...
Hắn con mẹ nó lão nương không thể tiếp nhận a!
Không được không được, đất này nhất định phải tìm về... Nhất định là nghe thân thế vô cùng thê thảm của Nhạc Phương, con mẹ nó tình mẫu tử phát tác... Nhất định là như vậy.
Nô, gia cưng nàng.
Nhưng nghĩ đến này câu, khí thế nàng thật vất vả tụ về lại giải tán cái hết sạch.
Đây có tính là mua dây buộc mình hay không...? Nàng hối tiếc sâu sắc.
—
Chú (tác giả): mướn thiếp là phong tục nhà Tống, bị ta sử dụng loạn... Đừng nghiêm túc với ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...