Hơn mười một giờ tối. Ánh trăng chiếu vào trong rùng cây đen tuyền, bên trong xe, Từ Yến và Đổng Học Bân vẫn mỗi người một ngụm uống rượu, chai rượu Ngũ lương ờ trong tay hai người truyền đi truyền lại.
“Tiểu Đổng, còn có thể uống nữa không?”.
“Cũng được, nếu chị muốn em sẽ uống với chị”.
“Đi, vậy ta ra chỗ ghế sau đi”.
“Được, phía sau rộng hơn, ngồi thoài mái hơn, chị có tự đi được không”.
“Yên tâm, đại tỳ còn chưa có say đâu”.
“Vậy thì tốt, ôi chao, cẩn thận đó”.
Mờ cửa xe, hai người xuống xe rồi đi ra ghế sau ngồi, Đổng Học Bân vẫn không dám uống nhiều, chù yếu là do Từ đại tỳ này tâm tình không tốt, nếu Đổng Học Bân cũng uống say thì hai người bọn họ làm như thế nào ữờ về được cho nên vẫn cố khống chế, không dám thực sự uống nhiều. Hắn vẫn quan sát Từ Yến, chờ tâm tình Từ đại tỳ tốt hơn thì sẽ đưa cô về nhà.
“Đến đây, Tiểu Đổng, uống”.
“Em cũng sắp say rồi, bẳng không em đưa chị về nhé?”.
“Gấp cái gì chứ? Đại tỳ còn chưa uống đù đâu”.
“Theo em thì chúng ta về đã rồi chậm rãi uống sau, bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi, em sợ chị không về được, đúng rồi hay là về khách sạn? Em sẽ lấy cho chị một phòng?”.
“Không cần, hiện tại đại tỳ chỗ nào cũng không muốn đi”.
“A, vậy”.
“Em không phải có việc à? Vậy cứ đi đi, đại tỳ muốn ờ đây một minh”.
“Không phải, em không sao, hôm nay em ờ đây bồi tiếp chị, đâu có chỗ nào để đi đâu”.
Từ đại tỳ hiện tại đã có chút say nên Đổng Học Bân đương nhiên không thể để cô ờ đây một minh, hắn đành uống hêm mấy ngụm sau đó cố gắng gợi chuyện cho Từ đại tỳ nói chuyện phiếm, muốn cho cô mau chóng quên đi chuyện phiền lòng. Trong lúc đó, ánh mắt Đổng Học Bân vẫn cố ỷ hay vô tình nhịn không được mà nhìn vào cổ áo Từ Yến đang rộng mờ kia. Khi nhìn thấy chiếc áo lót cùng khoảng thịt trắng bóc kia trong lòng Đổng Học Bân như bốc hòa, khà nàng cũng là do men rượu tác động vào nên trong đầu chợt có suy nghĩ miên man rồi lại nhìn vào một số bộ phận khác cùa Từ đại tỳ, đương nhiên đây đều là lúc Từ Yến không chú ỷ. Còn khi Từ đại tỳ nhìn hắn nói chuyện thì Đổng Học Bân không dám ngó nghiêng gì.
Hai mươi phút sau
Một bình rượu Ngũ lương đã hết, hai người đều uống không ít.
Chân Từ Yến vừa nhấc rồi bỗng nhiên cời đôi giày da và đôi tất chân ném xuống sàn xe. Mặt cô đầy mồ hôi, hiển nhiên là do cồn tác dụng nên máu huyết tuần hoàn quá nhanh và nhiệt độ cơ thể tàng nhanh. “Mờ điều hòa to lên, đóng cửa vào.?”.
“Chị cứ nới bót quần áo ra, không có việc gì đâu”.
“Hô, rượu này tác dụng chậm nhung mạnh ghê”.
“vẫn nóng à? Để em hạ bót nhiệt độ?”.
“Đùng, mùa đông rất lạnh. Chị chịu không nổi”.
Đổng Học Bân cũng có chút nóng nực, hắn cời cái áo khoác lông dê ra, còn đem một cái cúc áo cời ra cho thoáng người.
Reng reng reng. Tiếng điện thoại di động vang lên.
Là điện thoại cùa Từ đại tỳ.
Từ Yến vừa lấy di động ra nhìn thấy số gọi đến thì bào Đổng Học Bân: “Con chị gọi, em đùng nói gì?”.
"Vâng”. Đổng Học Bân mặt nóng lên.
Từ Yến tiếp điện thoại cười nói:“Alo, con à”.
Đổng Học Bân cũng mơ hồ nghe được thanh âm đầu kia: "Mẹ à, mẹ đang ờ đâu đó?”.
Từ Yến nhìn Đổng Học Bân liếc mắt một cái rồi nói:"Mẹ có thể ờ chỗ nào chứ? Đang ờ nhà ngủ thôi”.
Đổng Học Bân biết Từ đại tỳ là không muốn con minh hiểu lầm nên mới không nói thật nên làm bộ như không có nghe thấy.
"Úc, con nhớ mẹ”.
"Ha ha, mẹ cũng nhớ con, bất quá buổi chiều không phải hai mẹ con mới gặp nhau sao?”.
“Con cũng nhớ mẹ, con ờ cái nhà này không nổi nữa, bọn họ cà ngày đều đối nghịch với con, đều làm con tức đến chết rồi, con muốn tìm mẹ đi chơi”.
“Siêu Siêu, con muốn tới thành phố Phần Châu sao?”.
"ừm, mẹ không chào đón con à?” Siêu Siêu nói.
“Sao lại không hoan nghênh chứ? Chùng nào thì con đến để mẹ đi đón”.
"Mẹ đùng đón, con và mấy đửa bạn học cùng đi, trước tiên đi du sơn ngoạn thủy giãi sầu đã”.
“Mấy đửa ữé con đi chung hà? Đùng để xày ra chuyện gì đấy, hay là để mẹ đón con đi, con dẫn theo cà đám bạn học kia, mẹ đưa cà lũ đi chơi”.
"Ai da, không cần đâu, mẹ mà đi theo bọn con thì mất cà húng”.
Từ Yến bất đắc dĩ nói:"Lại không cho mẹ đi theo, vậy sao bào là nhớ mẹ?”.
"Aizz, đi chơi không phải là mục đích chính, chù yếu là sau khi đi chơi muốn nhìn thấy mẹ thôi”.
"Tiểu tử ngươi, miệng lưỡi ngọt ngào quá, ha ha, vậy thì đến đây đi, khi nào đến gọi điện thoại cho mẹ ”.
"Hắc hắc, càm ơn mẹ, vậy mẹ gọi điện thoại cho ba nhé, bào tối nay con không về nhà đâu, hôm nay ò nhà bạn học Vãn Trụ, sáng mai con đi luôn”.
"Tốt lắm, mấy đửa chú ỷ an toàn đó”.
“Dạ biết rồi mẹ. con dập máy đây?”.
“Mày. nói dập là dập luôn”.
Dập máy xong. Từ Yến lại bấm ngay một dãy số khác, bất quá lúc này vé mặt
hoàn toàn đối lập với vé cung chiều ôn nhu vừa rồi:“Alo, tôi đây ừm, ngày
mai con nó muốn tới tìm tôi, tối nay nó ờ nhà bạn học Vãn Trụ, bọn nó ngày mai
cùng đi đến chỗ tôi tham quan Nó vừa gọi điện thoại xong Tôi cũng
không biết Chì muốn báo cho ông một chút thôi, tôi không cần xin ỷ kiến
ông, ông biết vậy là được Cử như vậy đi!”. Ném di động bịch một cái, tâm
tình Từ Yến tựa như tốt hơn một ít lại tựa như kém đi một ít, thực sự làphửc tạp.
Đổng Học Bân nhìn cô nói:“Siêu Siêu ngày mai tới đây à?”.
Từ Yến ùm một tiếng nói:“Không biết mấy giờ đến”.
“Đến đây du ngoạn cũng tốt, tại thành phố Phần Châu chúng ta cũng có huyện Mã Dương là nơi có nhiều địa điểm du lịch, bẳng không để em tìm người đua mấy đửa đi chơi?”.
“Bọn nói là lũ ữé tuổi, đâu có thích người lớn chúng ta đi cùng?”.
“A, em cũng là người ữé tuổi mà Từ đại tỳ”.
Từ Yến vừa nghe vậy liền nờ nụ cười, cô đua tay vỗ vỗ tay Đổng Học Bân nói:“Cũng đúng, tiểu tử cậu tuy đã là cán bộ cấp Phó sờ nhung đại tỳ quên mất cậu mới hai mươi làm tuổi”.
Đổng Học Bân lập tửc vuốt mông ngụa nói:“Chị cũng ữé mà, thực đó, em xem dáng chị, tuyệt đối mới ba mươi tuổi thôi, người khác cũng nói như vậy đó?”.
Từ Yến cười ha ha rồi cầm tay hắn miết miết nói:“Vậy cái đó không phái là công lao cùa cậu sao? Cậu không biết chữ, hôm nay lúc chị ữờ lại thù đô gặp tên chồng cũ cùng đám bạn, bọn họ nhìn chị mà ánh mắt ngây ra, con chị nó cũng sợ ngây ra mất nửa ngày, đầu tiên cũng không ai nhận ra chị, cuối cùng chị phái đem chuyện cũ ra kể lại một hồi, con chị còn cầm tay hòi han nửa ngày, nói tại sao chị lại đột nhiên ữè ra như vậy, còn lấy điện thoại di động chụp mấy kiểu, báo để đi khoe với đám bạn học”.
Bị Từ Yến vuốt tay, Đổng Học Bân thoáng có điểm mất tự nhiên nói:“Khụ khụ, đó là tất nhiên rồi, nếu có ai nói chị mới hai mươi tám tuổi em cũng tin”.
“Không cần khoa trương như vậy chữ”.
“Thật vậy mà”.
“Tiểu tử cậu cũng đùng trêu chị nữa, tại đơn vị trước có một thanh niên ữé tới nhà chị tặng hoa hồng, lúc ấy chị cũng không biết là nghĩ cái gì chì cảm thấy rất tửc cười, vị đồng nghiệp kia ba mươi tuổi nên đại tỳ cũng không biết nên ữá lời hắn như thế nào. Đại tý nhìn thế nào cũng đã bốn mươi rồi, như thế nào đi nữa cũng không khá nàng kết hợp với người tuổi ữè như vậy”.
“Hay, chị được hoan nghênh như vậy còn gì nữa?”.
“Cũng không phái, chì có một lần như vậy thôi”.
“Chị thực sự không muốn tái giá à?”.
“Vì con, chị tạm thời không quyết định việc này”.
ừng ực ùng ực, một ngụm rượu ngũ lương cuối cùng đã bị Từ Yến đổ vào miệng, quơ quơ cái chai không cô đem cái bình rượu ném vào ghế trước rồi nói:“Rượu không còn nữa, hô, hôm nay uống tốt lắm, rất thống khoái”.
Đổng Học Bân nói:“Để em đưa chị về?”.
Từ Yến nhìn hắn nói:“Tiểu tử cậu cũng uống không ít, sao lái xe được?”.
Đổng Học Bân không cho là đúng nói:“Em không sao, lái xe tuyệt đối không xáy ra sự cố”.
“Được, không sợ nhất vạn chì sợ vạn nhất.” Từ Yến lắc lắc cái đầu nói:“Cử nghi ngơi một chút đi, chậm rãi rồi về cũng được”.
“Vậy cũng được”, nói xong lời này Đổng Học Bân lại vô tình liếc nhìn vào bộ ngực to lớn cùa cô.
Thời gian đã đến mười hai giờ đêm.
Rùng cây nhò lặng lẽ, ngay cá một tiếng chim kêu đêm cũng không có.
Từ Yến lúc này giống như say quá, bỗng nhiên đưa tay chặn ngực rồi thò đầu ra cửa xe khó chịu nôn khan vài cái và ói ra.
Đổng Học Bân cuống quít nhẹ nhàng vỗ vào lung cô nói:“Không có việc chữ?”.
Từ Yến đua lung về phía hắn lắc lắc đầu nôn oẹ một tiếng rồi tiếp tục hộc ra:“Khụ Nôn ”.
Hơn nửa ngày sau, Từ Yến mới ngồi ữờ lại, Đổng Học Bân vội lấy ra mấy tờ giấy ăn lau khoé miệng cùng vết bẩn trên áo sơmi cho cô:“Chị xem, aizz, sớm biết vậy vừa rồi em đã ngàn chị lại, hơn phân nửa bình rượu đều do chị uống, sao lại không nhiều chữ?”, vết bẩn đại khái đều là chỗ ngực Từ đại tỳ, mặt Đổng Học Bân áp sát người cô, một cái ngón tay vô ỷ liền chạm vào nơi mềm mại trên ngực Từ đại tỳ.
Từ Yến không để ỷ cười khổ nói:“Tửu lượng bây giờ không được như năm đó nữa”.
“Chị uống ngụm nước đi”, Đổng Học Bân đưa chai nước khoáng cho cô.
“Cảm ơn Tiểu Đổng, làm cậu chê cười rồi”, Từ Yến bắt đầu uống nước, súc miệng vài cái sau đó cúi đầu nhìn áo sơmi cùa mình:“Quần áo cũng ô uế rồi”.
“Không sao đâu”.
“Lạnh quá, mặc cũng khó chịu, để đại tỳ cời nó ra?”.
“? Nhung bên trong cái kia, không có quần áo “.
“Chị biết, nếu em cảm thấy không tiện, ha ha”.
“Em có gì không tiện chữ? Em chì sợ chị Aizz, không sao”.
“Vậy đại tỳ liền cời?”, ngay sau đó Tù Yến liền đua tay sờ soạng cúc áo cời nốt hai cái cúc cuối cùng, bá vai hơi hơi cong lại, áo sơmi liền từ trên bá vai rơi xuống rồi bị Từ Yến ném ra phía sau lung, nhất thời, nửa người Từ đại tỳ lộ ra ngoài. Mấu chốt nhất là Từ Yến không có chút ngượng ngùng nào mà như lão thần ngồi đó thản nhiên tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân càng nhìn càng quen mắt, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.
Từ đại tỳ cũng thật là, đây đúng là không coi em là ngoại nhân mà??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...