Quyền Tài

Bình một tiếng!

Một bức tường thật lớn nện xuống...

“Tiểu tử kia làm cái gì vậy?”

“Đổng Chủ nhiệm! Ngài làm gì đấy!”

“Chủ nhiệm! Mau trở lại! Mau trở lại!”

“Xong rồi! Không còn kịp rồi!”

Chung quanh rất nhiều dân chúng nhát gan cũng không dám nhìn, thét chói tai, che mắt, khuôn mặt Chu Trúc và Phí Phàm trắng bệch, gào thét lớn, ngay cả bọn Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng cũng đều hướng về phía Đổng Học Bân hô rát cổ họng, bảo hắn đừng đi chịu chết, không phải bọn họ quam tâm Đổng Học Bân chết hay sống, mà là lần này tòa nhà bị sập xuống có thể đoán được sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn, nếu bên trong lại có người chết, nếu loại lãnh đạo cấp cao như Đổng Học Bân cũng chết ở bên trong, sự tình sẽ không có biện pháp giải quyết, Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng bọn họ tuyệt đối trốn không thoát trách nhiệm này, cho nên trong tình huống không cứu được Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương, thì bọn Phùng Phó Thị trưởng càng tuyệt đối không muốn Đổng Học Bân lại xảyr a chuyện.

Nhưng Đổng Học Bân dĩ nhiên không quan tâm, nhảy vọt tới gần!

Ngay sau đó, đã xảy ra một màn làm tất cả mọi người không thể tin được!

Đổng Học Bân thực sự đưa hai tay hướng lên trên chống đỡ, đỡ lấy toàn bộ bức tường đang đổ xuống!

Đổng Chủ nhiệm chết chắc rồi - bọn Chu Trúc và Phí Phàm đều nghĩ như vậy, Chu Trúc bị dọa suýt nữa ngất xỉu đi!

Dân chúng cùng mười mấy dân công đứng bên cạnh cũng đều nhìn thấy Đổng Học Bân dũng mãnh đỡ lấy bức tường? Như thế này không phải chỉ có chết sao? Tên ngốc cũng biết không có khả năng đỡ được!

Nhưng trong lúc nhất thời, công trường Trường cấp ba khu Tây Bình đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh quỷ dị, yên tính tới mức ngay cả tiếng một cái kim rơi cũng có thể nghe được!

Một giây trôi qua.

Hai giây trôi qua.

Toàn thể bức tường chưa bị đổ xuống.

Sao lại thế này? Tại sao lại chưa chết? Lưu Hán Khanh và Ninh Thiếu Dương đều cảm thấy kỳ quái mở to mắt, liền nhìn thấy một mảng tường đen tuyền ngay trước mắt bọn họ, cách mặt bọn họ đại khái cũng hơn mười cm, mặt tường yên lặng không chút sứt mẻ, giống như bị làm cho ngừng lại


Cái tình huống gì vậy?

Tại sao có thể như vậy??

Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương trong lúc nhất thời không có phản ứng gì, kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó, bọn họ liền thấy được một hình ảnh mà suốt đời bọn họ cũng khó co thể quên hình ản! Đổng Học Bân lại có thể giơ hai tay lên cao, chống đỡ lấy bức tường rất nặng! Trên miệng và cánh tay Đổng Học Bân tất cả đều là máu, tí tách rơi xuống, một thân quần áo cũng bị máu tươi nhiễm đỏ! Nhìn qua quả thực thấy ghê người!

Lưu Hán Khanh kêu lên: “Đổng Chủ nhiệm!”

“Chủ nhiệm!” Ninh Thiếu Dương cũng sợ ngây người!

Toàn bộ người trong ngoài trường học đều thở ra một ngụm lãnh khí.

Đầu óc Phí Phàm và Chu Trúc óc dĩ nhiên có chút ngây ngốc, há hốc mồm nhìn về phía Đổng Chủ nhiệm.

Những người dân và công nhân ở chung quanh xem náo nhiệt cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, ai cũng không nghĩ tới Đổng Học Bân thực sự lấy tay đỡ được bước tường cao bốn năm thước! Bốn năm thước! Đó là một bức tường cao gấp ba lần người! Đó là sức nặng hơn một tấn! Lực sỹ đứng đầu trên toàn thế giới nhiều nhất cũng chỉ có thể nhấc một đồ vật mấy trăm cân lên mà thôi. Nhưng trước mắt Đổng Học Bân lại có thể đỡ được một bức tường gần một tấn.

Đây là cái khái niệm gì?

Đây là cái khí lực gì chứ?

Rất nhiều người cũng không dám tin tưởng vào chính mắt mình, đây quả thực có chút vượt quá sức tưởng tưởng của bọn họ!

“Đổng Chủ nhiệm! Ngài làm cái gì vậy!” Lưu Hán Khanh đứng dậy nóng nảy nói!

Cả người toàn là máu, Đổng Học Bân gian nan nói, “Đi mau!”

“Nhưng ngài...” Ninh Thiếu Dương cũng cuống quít nói: “Ngài làm sao bây giờ?”

Các cơ thịt trên mặt Đổng Học Bân đều bởi vì chịu sức mà run run không thôi, hắn nghiêm mặt quát: “Nhanh lên đi! Tôi chống đỡ không được bao lâu nữa đâu!”

Vẻ mặt Lưu Hán Khanh phức tạp đến cực điểm, hắn cắn răng hung hăng kéo Ninh Thiếu Dương, hai người nhất thời rời khỏi phạm vi tường mặt bao trùm!

Tiếp theo Lưu Hán Khanh liền hô: “Ngài cũng mau ra đây!”


“Đổng Chủ nhiệm! Ngài mau buông tay!”

“Tiểu tử! Người cũng cứu được rồi, cậu cũng đi ra đi!”

Chu Trúc Phí Phàm cùng rất nhiều người dân chung quanh đều hô lên.

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, đi ra? Tôi thật sự cũng rất muốn ra! Nhưng tôi làm thế nào mà ra đây?

Khí lực của Đổng Học Bân thật ra cũng chỉ ở mức như người bình thường, thậm chí so với những người cường tráng có khi còn kém rất nhiều, lần này sở dĩ xông lên, điểm mấu chốt chính là Đổng Học Bân không vượt qua được lòng mình, mặc dù Lưu Hán Khanh và Ninh Thiếu Dương đã từng có mâu thuẫn xung đột với chính mình, nhưng cũng là người cùng ngành với chính mình, nếu Đổng Học Bân trơ mắt nhìn bọn họ chết, cả đời này hắn sẽ luôn cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, cho nên Đổng Học Bân đến đây, cho nên Đổng Học Bân liều mạng, hắn muốn dung khí lực của chính mình khí chống đỡ tường một chút, để bọn họ rời khỏi đó.

Nhưng mặt tường quá nặng!

Một tấn? Căn bản là không chỉ một tấn!

Lúc cánh tay Đổng Học Bân tiếp xúc với mặt tường, trong nháy mắt toàn thân xương cốt của hắn như mốn vỡ ra! Đổng Học Bân lúc này mới biết được, mặt tường này không phải dung sức người mà có thể chống đỡ, miệng lúc ấy liền phun ra một búng máu, máu trên cánh tay cũng không ngừng rơi. Nhưng vào lúc toàn cơ thể Đổng Học Bân cũng bị tường nghiền nát, hắn dùng reverse nhiều như vậy, theo phản xạ điều kiện reverse phát huy tác dụng, thân thể Đổng Học Bân liền khôi phục đến trạng thái của một ngày trước! Lại đem mặt tường đứng vững! Nhưng ngay sau đó, xương cốt toàn thân lại bị đập vụn! Nhưng reverse vẫn có hiệu lực! Lại một lần nữa đem thân thể Đổng Học Bân khôi phục!

Vòng đi vòng lại!

Cứ tuần hoàn như thế!

Trạng thái của Đổng Học Bân hiện tại chẳng khác nào cái lần hắn ở quân hạm, căn bản tình huống chính là lì lợm! Cũng có thể lý giải vì hiện tại thân thể Đổng Học Bân chính là một cây thép thậm chí so với thép còn cứng hơn vài lần, hắn chống đỡ ở đây, mặt tường tự nhiên không đổ xuống được, nhưng cũng tương tự thế, Đổng Học Bân cũng không có biện pháp đi ra ngoài, hiện tại giầy của hắn đều bị lún vào trong đất, chỉ cần một khi dung hết reverse, Đổng Học Bân tuyệt đối sẽ nhận một kết cục tan xương nát thịt, điều này không cần hỏi!

Thấy bọn họ gọi mình đi ra ngoài, Đổng Học Bân cũng thử nhấc chân, nhưng chân phải vừa động, áp lực trên người nhất thời nặng thêm, ngay cả một động tác nhấc chân đơn giản như vậy cũng không có biện pháp làm, hiện tại hai chân Đổng Học Bân đã dùng để chống đỡ mặt tường, đạt tới cân bằng, không thể nhúc nhích chút nào!

Đi?

Đổng Học Bân muốn đi cũng không được!

Dần dần, mọi người cũng nhìn ra hoàn cảnh của Đổng Học Bân!

Giờ khắc này, mắt của đám người Lưu Hán Khanh Chu Trúc cùng rất nhiều dân chúng ở đây đều ướt


“Chủ nhiệm!”

“Không cần!”

“Mau ra đây!”

Chu Trúc lúc ấy liền khóc!

Tròng mắt Lưu Hán Khanh và Ninh Thiếu Dương cũng đỏ bừng!

Ăn ngay nói thật, Lưu Hán Khanh nằm mơ cũng không nghĩ tới người tới cứu người lại là Đổng Học Bân, hắn cùng Đổng Học Bân xung đột không nhỏ, mâu thuẫn này của Lưu Hán Khanh xem ra cơ bản là không có biện pháp điều giải, cho nên thời khắc Đổng Học Bân hy sinh mạng mình chống đỡ mặt tường cho bọn họ thoát ra, trong lòng Lưu Hán Khanh đột nhiên xúc động, rất nhiều lời muốn nói đều mắc trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.

Vì cái gì mà cứu tôi?

Ngay cả mệnh cũng không để ý còn muốn cứu tôi?

Lưu Hán Khanh không có biện pháp lý giải, nhưng hắn lập tức khàn khàn hét lớn một tiếng, “Mau đánh điện thoại! Mau gọi điện thoại cho đội cứu hộ!”

Lúc này Ninh Thiếu Dương mới lấy lại tinh thần, hoảng loạn đi liên hệ với đội cứu hộ.

Lưu Hán Khanh kích động bước tới giữa công trường, bắt lấy tay người phụ trách công trường nói: “Cần cẩu đâu? Cần cẩu ở đâu? Mẹ nó, nhìn cái gì vậy! Chạy nhanh cứu người cho tôi!”

Người phụ trách kia rất nhanh nói: “Cần cẩu đã sớm cất rồi!”

“Vậy lấy cần cẩu lại đây!”

“Lại đây cũng phải mất hơn nửa giờ!”

Lưu Hán Khanh bỏ hắn ra, vẫn còn thở phì phò.

Phùng Kiệt cũng lập tức hạ lệnh phân phó, “Mau cứu người! Cần cẩu không tới được thì trước hết lấy xe đệm đã! Chống đỡ mặt tường kia!”

Sở Phó Khu trưởng cũng nói: “Dúng đúng! Nhanh đi lái xe! Đổng Chủ nhiệm hiện tại không động đậy! Mau lấy xe giúp cậu ấy chia sẻ một chút sức nặng!”

Chu Trúc che miệng khóc, căn bản không dám nhìn.

Sắc mặt Phí Phàm cũng trắng bệch, nghiêm mặt gắt gao nắm chặt tay

Tình huống hiện tại, bọn họ ai cũng không biết Đổng Học Bân có thể kiên trì bao lâu, bức tường hơn một tấn, đừng nói một mình Đổng Học Bân, cho dù mười người bình thường căn bản cũng không chống đỡ được, ba mươi người may ra mới có thể miễn cưỡng thử một lần, cho nên bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng, sức lực của ba mươi người đều đang để một mình Đổng Học Bân chịu trách nhiệm, như thế này có thể kiên trì được bao lâu? Vài giây? Hơn mười giây? Cũng chỉ có thể thế! Thật ra lại nói tiếp Đổng Học Bân có thể bám trụ mặt tường này một giây đều làm cho mọi người kinh ngạc không thôi, bởi vì người bình thường căn bản là không có khả năng!


Xe rất nhanh đã được lái tới

Đây là xe của người phụ trách công trường, hắn hiện tại cũng không thể lo lắng về tổn thất của bản thân, bọn họ chỉ biết là Đổng Học Bân tuyệt đối không thể chết được, nếu không sẽ loạn lên mất, Chỉ riêng Tạ Tuệ Lan là phó thị trưởng... đã không thể có thể đẻ xảy ra chuyện, nhét xe kẹt vào, người phụ trách công trường liền trực tiếp tìm Đổng Học Bân ở trong khe tường, sau đó người phụ trách lập tức khẩn trương đẩy xe xuống, sợ bị tường ngăn chận!

Nhưng mà xe cũng chỉ là xe, không có lực chịu đựng

Tất cả sức nặng đều đặt trên người Đổng Học Bân, cho dù hắn hiện tại buông tay, có thể mực lực cái xe kia mà ngăn chận cái kia xe mượn lực bức tường, nhưng một bức tường hơn một tấn, Đổng Học Bân cũng tuyệt đối chạy không được, huống hồ Đổng Học Bân cũng đã thử, hắn hiện tại ngay cả buông tay đều làm không được, sức nặng quá lớn, hắn chạy như thế nào đây?

Hiện trường hỗn loạn!

“Mau!”

“Chạy nhanh cứu người!”

“Sao đội cứu hộ còn chưa tới?”

Người càng vây càng nhiều, tất cả mọi người thấy được hình ảnh Đổng Học Bân dung tay đỡ tường đều kinh người

Nhưng ai cũng nghĩ là Đổng Học Bân không có khả năng kiên trì được nữa, thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mọi người càng xem càng xúc động!

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Ba phút...

Mọi người càng xem càng khiếp sợ, chậm rãi, mọi người trong ngoài công trường hít một ngụm khí lạnh, đã không còn ai muốn nói chuyện!

Mọi người đều dùng ánh mắt như đang xem quái vật nhìn Đổng Học Bân, không nói gì!

Bức tường một tấn, một người kiên trì bám trụ! Kiên trì vài vài phút rồi mà vẫn an ổn đứng yên?

Ngươi là loại người gì vậy!!

Ngươi như thế mà vẫn là người sao?

Ngươi con mẹ nó rốt cuộc là lực cánh tay gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui