Trong nhà lão Dương.
Cùng đứa nhỏ chơi tới trưa, Đổng Học Bân cảm giác tâm tính mình trẻ ra mười tuổi, vui vẻ chơi với con, tâm tình hắn vô cùng tốt.
“Bảo bối, cười với ba ba một cái”.
“Nha, nha, hi!”
“Ha ha, thực nghe lời, đến, ba hôn một cái!”
“Y y! Hi hi hi!”
“Ha ha, xem con đáng yêu”.
Đổng Học Bân khi hôn cố ý dùng râu thọt lét con, Tiểu Thiên Thiên ngứa không ngừng cười khanh khách, bướng bỉnh đưa tay đánh cằm ba ba. Đổng Học Bân thực vui vẻ, quả thực cũng không buông tay ra được, liền cứ như vậy ôm đứa nhỏ vài giờ, lát lại ôm nó cho uống sữa, lát lại ôm nó chơi, Loan Hiểu Bình ở bên cạnh liên tiếp nói Thiên Thiên nên ngủ trưa, nhưng Đổng Học Bân không nghe, chết sống cũng ôm nó. Cái này nhìn ra người kinh thành khác với người địa phương khác, có chút người thành thị chú ý “nuôi thả”, không quá quản đứa nhỏ để cho chính nó trưởng thành, nhưng người kinh thành sẽ không giống, căn bản chính là đứa nhỏ không rời tay, cho dù có thể đi cũng muốn ôm, sợ ra điểm gì ngoài ý muốn, không thể nói cưng chiều này là tốt, nhưng không thể nói không tốt, một thành thị có phương thức giáo dục của thành thị.
Loan Hiểu Bình đối với lão Dương oán giận nói: “Xem Tiểu Bân này, lần trước còn theo tôi nói đừng quá chiều đứa nhỏ, ông nhìn xem hắn đây là làm gì”.
Dương Triệu Đức cười nói: “Mấy ngày không gặp, hắn cũng nhớ đứa nhỏ”.
Loan Hiểu Bình lắc đầu nói: “Đều đẻ cho hắn làm hư rồi, chúng ta còn trông đứa nhỏ thế nào nữa?”
Dương Triệu Đức cười nói: “Được rồi, bà không phải cũng buổi tối mỗi ngày đều ôm đứa nhỏ ngủ? Bà không có chiều Thiên Thiên?”
Loan Hiểu Bình giảo biện nói: “Tôi là không giống, tôi là sợ đứa nhỏ buổi tối đói bụng, nó ở trong lòng tôi khóc tôi cũng dể nghe thấy”.
Dương Triệu Đức ha ha cười, “Hia mẹ con bà, ai cũng đừng nói ai”.
Loan Hiểu Bình hừ một tiếng, “Đừng nói tôi, buổi sáng là ai ôm đứa nhỏ vụng trộm đi ra bên ngoài khoe khoang? Cứ nói mình đẹp, cũng không biết chính mình họ gì”.
Dương Triệu Đức nở nụ cười nói: “Tôi chưa nói tôi không thương Thiên Thiên? Tiểu gia hỏa này rất làm cho người ta thích, tôi vẫn chưa có con, đương nhiên là thương nó”.
Loan Hiểu Bình hơi ngừng lại, “Ông về sau cũng quan tâm Tiểu Bân nhiều chút, tôi nói nó hiện tại không lo chuyện gì, chính mình rất có chủ ý, ông đem cái giá cầm lấy, khi nó làm sai chuyện ông phê bình nhiều chút, đừng có nói hùa theo nó, tôi xem ra, Tiểu Bân thật tôn kính ông”.
Dương Triệu Đức cười ừm một tiếng, “Được”.
Bỗng nhiên, Loan Hiểu Bình chạy nhanh lên nói: “Được rồi được rồi Tiểu Bân, đừng có đem Thiên Thiên cử cao cao nữa, con mau đưa cho mẹ ôm một cái”.
Đổng Học Bân mặc kệ, “Mẹ, mẹ theo ta giành làm cái gì, tôi thật vất vả đến một ngày, sáng mai trở về rồi”.
“Con chơi vậy rất nguy hiểm, mau đưa cho mẹ”.
“Ai da, mẹ xem mẹ kìa”.
“Nhanh lên đưa cho mẹ, con cùng lão Dương trò chuyện nhi đi”.
Nghe vậy, Đổng Học Bân đành phải lưu luyến đem đứa nhỏ đưa cho mẹ, sau khi hôn lên trán đứa nhỏ một cái, mới đi đến trước mặt Dương Triệu Đức, “Chú Dương”.
“Ha ha, hai ta trong phòng trò chuyện?”
“…Đi”.
Phòng ngủ.
Hai người đóng cửa lại.
Dương Triệu Đức nói: “Chúng ta cũng đã là người một nhà, cũng không có gì khó nói, ha ha, mẫu thân con bảo chú phê bình con, thật ra chú cũng không có gì để phê bình, chú vẫn là câu nói kia, cháu cũng đã là lãnh đạo cấp phó sở, nhiều năm như vậy đều dựa vào chính mình từng bước một đi lên, khẳng định có ý tưởng cùng phương thức công tác chính mình, chú cũng không cần phải đem một bài của chú áp đặt ở trên người cháu, không cần thiết”.
Đổng Học Bân cười nói: “Chú Dương, vẫn là chú hiểu cháu”.
Dương Triệu Đức thấp giọng hướng ra bên ngoài nói, “Mẫu thân cháu, chính là luôn lo lắng cho cháu, chuyện gì đều ở trong lòng nhớ thương, bằng không ngủ không yên”.
“Đúng, mẹ cháu chính là tính cách này, đã bao nhiêu năm rồi”.
“Cho nên cháu làm con cũng đừng làm cho nàng quá lo lắng”.
“Cháu rõ ràng chú Dương”.
“Rõ ràng là được, chú cũng không nhiều lời, ha ha, thật ra lại nói tới chú đối với loại phương thức công tác này của cháu cũng có kỳ vọng cao không ít, chú lúc trước khi tuổi bằng cháu cũng không có bản lãnh như cháu, hai mươi lăm tuổi là cán bộ cấp phó sở, còn là thực chức ở Ủy ban kỷ luật thành phố, cháu vị trí này đi ra ngoài, ai không dựng thẳng ngón tay cái lên? Toàn bộ tỉnh Bắc Hà cũng không có người thứ hai, cháu trẻ tuổi, có năng lực, có cấp bậc, lại có vợ tốt như Tuệ Lan, cháu sau này phát triển khẳng định so chú Dương này còn tốt hơn, ha ha, về sau có tính toán gì hay không? Ở trên vị trí này làm việc thế nào?” Dương Triệu Đức nói.
“Cứ vậy đã” Đổng Học Bân nghĩ nghĩ, “Bất quá Ủy ban kỷ luật nhìn qua chức quyền rất lớn, nắm giữ đại quyền sinh sát, thật ra đều là vô nghĩa, đến đến vẫn là nghe lãnh đạo, lãnh đạo bảo cháu tra cái án gì, cháu phải đi thăm dò, lãnh đạo nói áp chế cái án gì, cháu muốn tra cũng tra không được, cháu hiện tại chính là cân nhắc tư lịch còn quá mỏng, đem tư lịch cho dày một chút, sau đó mới tiến thêm một bước”.
“Cháu lại tiến thêm một bước, vậy chỉ có chính sở?”
“Vâng, ha ha, cháu cũng nghĩ đến”.
“Mới từ chính khoa đề phó sở, lại muốn chính sở? Bất quá có cái mục tiêu cũng tốt, nhưng mà cháu tuổi này muốn lên chính sở cũng quá khó khăn”.
“Cháu biết, cho nên từ từ sẽ đến thôi”.
“Ừm, đừng có gấp, đường cũng là đi từng bước một.” Dương Triệu Đức dừng một chút nói: “Có câu chú Dương không biết là cháu có thích nghe hay không, nhưng chú vẫn là nói một chút, về sau gặp chuyện cháu vẫn nên cùng Tuệ Lan thỉnh giáo nhiều chút, nàng là vợ của cháu, vĩnh viễn sẽ không hại cháu, hơn nữa Tuệ Lan mới ba mươi mốt tuổi an vị ở vị trí Phó Thị trưởng, chú cùng nàng so sánh cũng là không bằng, Tuệ Lan lại là loại con nhà thế gia chính trị trưởng thành lên, cùng nàng thỉnh giáo không có chỗ dở”.
Đổng Học Bân cười nói: “Chú nói cháu rõ ràng, Tuệ Lan là thông minh hơn so với cháu, cháu vẫn cảm thấy nàng là loại nhân tài thích hợp làm quan nhất”.
“Cháu cũng thật thích hợp”.
“Chú cũng đừng an ủi cháu, cháu còn không biết bản thân sao? Cháu chính là một ôn thần, không phải cháu thổi cùng chú, đánh đánh giết giết cháu am hiểu, ai ép buộc cháu cháu cũng không sợ, điểm này cháu là có tự tin, nhưng gặp đấu tranh chính trị gì đó mà nói, cháu khẳng định không xử lý vấn đề khéo đưa đẩy bằng Tuệ Lan, cháu trời sinh chính là mạng đắc tội với người, đời này chỉ sợ cũng không đổi được” Quan trường chú ý thỏa hiệp, chú ý cân bằng, cái này chỉ sợ là Đổng Học Bân vĩnh viễn cũng làm không được, trong từ điển của hắn vĩnh viễn không có thỏa hiệp, chỉ có giết! Giết! Giết!
“Cháu đó, ha ha”.
“Chú nói cháu nhớ kỹ, về sau cháu cùng Tuệ Lan thỉnh giáo nhiều chút, dù sao năm nay cháu cũng từ từ mà đi, chờ xem có cơ hội tấn chức hay không, nếu có cháu lại xông pha”.
Đổng Học Bân mục tiêu vẫn đều thực rõ ràng, muốn hướng lên trên, không ngừng hướng lên trên.
Đã đề cấp phó sở, hiện tại hắn lo lắng chính là như thế nào đem chính mình kinh doanh đến cấp chính sở!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...