“…Mẹ”.
Này mẹ một tiếng, đem tất cả mọi người kêu đến choáng váng!
Sao lại thế này? Cái gì mẹ? Người nọ là con của Loan phu nhân??
Manh Cục trưởng kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh, tâm cũng liền lạnh!
Rất nhiều người cũng đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đổng Học Bân cùng Loan phu nhân, cả kinh nói không ra lời!
Người tới tự nhiên là Loan Hiểu Bình, nàng nhìn nhìn Đổng Học Bân: “Nhanh đem xe đưa đi, đừng chận cửa nữa, Chu Thị trưởng người ta còn muốn ra khỏi cửa đó”.
Đổng Học Bân ai da nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng quản”.
Loan Hiểu Bình trừng hắn: “Con dời hay không dời?”
Đổng Học Bân chỉ chỉ Manh Cục trưởng nói: “Bảo họ Manh trước cùng Tiểu Mã xin lỗi rồi nói sau, mẹ xem làm cho cô nương nhà người ta nổ cháy cả giày, thiếu chút nữa hủy dung, chuyện này chỗ nào có thể liền quên đi như vậy? Họ Manh hắn không phải không muốn xin lỗi sao? Không phải dung túng cho con không nói đạo lý sao? Được, con đây là cùng hắn nói đạo lý cái gì? Mẹ, mẹ đi về trước đi, hôm nay hắn nếu không tiếp thu sai, ai cũng đừng đi!”
Loan Hiểu Bình quát: “Lại bướng phải không?”
“Là hắn không cho chúng con mặt mũi trước!” Đổng Học Bân không nghe.
Bất quá hai mẹ con tuy rằng nhìn qua là đang khắc khẩu, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác có điểm cảm giác kẻ xướng người hoạ.
Người nhà cùng thân bằng hảo hữu của Manh Cục trưởng bên này đều là một đám sắc mặt có chút điểm trắng bệch, nhất là những người vừa mới quát mắng Đổng Học Bân qua, đều cảm thấy đau khổ. Manh Cục trưởng cũng thiếu chút chửi má nó, con mẹ nó chứ, thì ra ngươi là con Loan phu nhân, ngươi như thế nào không nói sớm ra! Con ngoan của ta! Ngươi đây không phải là hại ta sao? Ngươi nếu sớm nói ra, tôi con mẹ nó điên hay sao mà đi đối nghịch với ngươi?
Mã Lệ hít hít khí.
Cảnh Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn Đổng Học Bân một cái thật sâu.
Trầm Phi mới rõ ràng vừa rồi vì cái gì khi mình khuyên Đổng Học Bân trước dời xe đi, Đổng Học Bân lại lộ ra loại vẻ mặt cười khổ này, thì ra không phải hắn sợ phu nhân thị trưởng, ngẫm lại cũng đúng, ôn thần lúc trước ở Phần Châu ngay cả bí thư khu ủy đều dám mắng, trong từ điển của hắn chưa từng có hai từ lùi bước, như thế nào có khả năng sẽ sợ? Cái vẻ mặt ý tứ kia… thì ra người đến là mẫu thân hắn!
Chu Phó Thị trưởng lúc này cũng nghĩ ra vì cái gì cái tên Học Bân này quen tai như vậy, hắn là một trong số rất ít người biết con Loan Hiểu Bình chính là anh hùng chống động đất Đổng Học Bân kia. Loan phu nhân cùng Dương Thị trưởng mới kết hôn không bao lâu, ngày hôm qua lại là vừa mới lần đầu tiên cùng Dương Thị trưởng tham dự trường hợp công cộng, cho nên tình huống cùng thành viên gia đình của Loan phu nhân cơ bản không có người rõ ràng, hồ sơ mới lại đây, đừng nói thành phố Phần Châu không có ai biết, là thành phố Lữ An bọn họ, biết cũng là số ít vài lãnh đạo thượng cấp, còn đều là mơ hồ chỉ nghe thấy sơ qua, về phần Manh Cục trưởng cùng cán bộ khác đương nhiên sẽ không biết, hơn nữa động đất cũng đã trôi qua khá lâu, thành phố Lữ An nơi này cũng không bị ảnh hưởng của động đất nhiều lắm, cho nên bọn họ sợ là ngay cả anh hùng chống động đất Đổng Học Bân này cũng không nhớ rõ, chỗ nào sẽ biết là hắn?
Cái tình thế này nhất thời thay đổi!
Manh Cục trưởng xấu hổ ở nơi nào, cực kỳ co quắp.
Thấy Loan phu nhân căn bản là không có ý tứ làm chủ cho con, ngược lại đang ở chỗ đó phê bình, Chu Phó Thị trưởng đương nhiên sẽ không ngốc đến nghĩ loan phu nhân là thật tức giận con của mình, cái này rõ ràng chính là làm bộ dáng, bởi vì người ta thân phận không tốt nói rõ, cho nên Chu Phó Thị trưởng lập tức đi nói.
Chu Phó Thị trưởng nhíu mày nhìn về phía Manh Cục trưởng: “Lão Manh, không phải tôi nói với anh, anh đối với con của mình quả thật quản giáo rất kém, pháo loại này vốn là nguy hiểm, như thế nào có thể không xem người? Đứa nhỏ không hiểu chuyện, các người là người lớn cũng không hiểu chuyện theo? Cái này còn ra bộ dáng gì nữa?”
Manh Cục trưởng liên thanh nói: “Đúng, đúng, ngài phê bình đúng”.
Chu Phó Thị trưởng giận dữ nói: “Nhanh cùng người ta nói lời xin lỗi đi, xem nổ làm người ta bị như vậy, cũng may là chưa có xảy ra chuyện gì lớn, còn có đường sống vãn hồi, ài, anh đó!”
Manh Cục trưởng lau mồ hôi: “Ngài nói đúng, đều do tôi” Vừa quay đầu lại, Manh Cục trưởng đối với con mình liền hét lớn một tiếng: “Thằng nhãi con kia! Lại đây cho tao!”
Manh phu nhân vừa thấy, cũng biết nếu xử lý không tốt, con đường làm quan cù chồng mình chỉ sợ cũng là dừng lại tại đây, chạy nhanh tới kéo con lại.
Đứa nhỏ vẫn là vẻ mặt không phục, bĩu mô nhìn đám người Đổng Học Bân.
Manh Cục trưởng vừa thấy, liền vung tay cho nó cái tát tai!
Đổng Học Bân kêu: “Ôi chao ôi chao ôi chao! Đánh đứa nhỏ làm gì! Giáo dục là phải có phương pháp!” Lần này Đổng Học Bân phải ngăn lại, bằng không hắn cùng mẹ thành cái hình tượng gì? Ở đây có bao nhiêu người nhìn lại! A, tuy rằng Đổng Học Bân hiện tại hình tượng cũng không quá tốt, nhưng ít nhất không có ỷ thế hiếp người, hắn là chiếm lý.
Vừa nghe, Manh Cục trưởng vẫn không dừng tay, chỉ vào đứa nhỏ nói: “Từ nay về sau con mà dám đụng tới pháo trúc! Ba đánh gãy chân con! Còn không tới xin lỗi các anh chị!”
Đứa nhỏ bị dọa, nước mắt rơi xuống.
Manh phu nhân đẩy đẩy hắn: “Nhanh xin lỗi đi!”
Nam hài đành phải khóc nói: “Thực xin lỗi”.
Manh Cục trưởng lập tức đi qua đối với mấy người Đổng Học Bân nói: “Thật sự xin lỗi, là chúng tôi không quản giáo tốt đứa nhỏ, để cho các người bị sợ hãi, thực xin lỗi”.
Manh phu nhân cũng nói: “Thực xin lỗi “.
Thư ký Manh Cục trưởng trước đó thực kiêu ngạo thấy như thế, cũng lại đây thành thành thật thật nói lời xin lỗi.
Loan Hiểu Bình thản nhiên nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, nói đến đây là được, nhưng thật ra con tôi, rất kỳ cục, còn lấy xe chận cửa? Trở về tôi sẽ thu thập hắn!” Bất quá giọng điệu kia, lại tựa như cũng không có ý tứ muốn thu thập Đổng Học Bân.
Manh Cục trưởng cuống quít nói: “Đừng đừng, Loan phu nhân, lần này đều là chúng tôi không tốt, thật ra tôi cũng là cách quá xa không thấy được đồng chí này nổ bị thương, bằng không tôi khẳng định sớm lại đây chịu nhận lỗi” Nói xong liền xuất ra mấy ngàn đồng đưa cho Mã Lệ.
Mã Lệ xua tay nói: “Không cần nhiều như vậy”.
“Cầm cầm, làm cho cô bị sợ hãi, thật sự ngượng ngùng” Manh Cục trưởng chết sống nhét cho nàng.
Cuối cùng Mã Lệ chỉ lấy một ngàn đồng, đem số còn lại trả lại cho hắn: “Một ngàn là đủ rồi”.
Sự tình phát triển đến hiện tại coi như là chấm dứt.
Nhìn một nhà Manh Cục trưởng trước mặt mọi người chịu nhận lỗi, Trầm Phi cùng Mã Lệ đều cảm thấy thống khoái, chủ yếu họ Manh trước đó quá mức không coi ai ra gì.
Không bao lâu, Loan Hiểu Bình nhìn về phía con: “Còn không đem xe dời đi?”
Học Bân chậm rãi lên xe, đem xe đi vào trong viện, sau đó mới xuống xe đi ra, đối với không ít người ở trong ngoài bị chận không ra vào được ôm quyền nói: “Mới vừa rồi xin lỗi các vị, tình thế bắt buộc, tôi cũng xin lỗi mọi người”.
“Hài, không quan hệ”.
“Chuyện nhỏ mà thôi”.
Chu Phó Thị trưởng cũng hòa ái nói: “Được rồi Học Bân, mau cùng Loan đại tỷ trở về ăn cơm đi, ha ha”.
Đã biết Đổng Học Bân là con Loan phu nhân, chung quanh rất nhiều người thái độ đối với hắn đều nổi lên biến hóa thực rõ ràng, mười phần thân mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...