Buổi sáng.
Ngoài cửa khu nhà Đổng Học Bân dưới giận dữ, trực tiếp đem Porche ngăn chận cửa lại, tiểu khu bởi vì là khu nhà của lãnh đạo thành phố, vì an toàn nên chỉ xây một cái cửa ra vào, bên cạnh là cửa nhỏ cho người đi bộ, ở giữa là một chiếc cửa chạy ra vô bằng điện, không lớn, nhiều nhất chỉ có thể đủ hai chiếc xe song song chạy, nhưng Đổng Học Bân đem xe ở trước cửa chận ngang như vậy, trực tiếp liền đem cửa ngăn chận, hiện tại đừng nói hai chiếc xe, chính là một chiếc xe đạp cũng không đi thông qua được, người đi bộ chỉ có thể đi cửa bên cạnh, nhưng xe thì không thể qua được. Đổng Học Bân làm như vậy, đoàn xe kết hôn bên trong nhất thời im lặng xuống, mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, có chút không thể tưởng tượng, có chút phẫn nộ, đến lúc này, bọn họ cũng cũng không có hô hào đưa cô dâu ra xe nữa, bọn họ ngay cả ra vào cũng không được, còn hô cái gì nữa?
Trầm Phi cùng Mã Lệ cũng không ngờ Đổng Học Bân làm được tuyệt như vậy, lại trực tiếp chận đường, trong lúc nhất thời đều có chút đổ mồ hôi. Vừa rồi Trầm Phi là phát hỏa, nhưng cũng là có chừng mực, Mã Lệ bị pháo nổ, bọn họ cự không xin lỗi, này đã không phải chuyện một mình Mã Lệ, mà là liên quan đến đến mặt mũi thành phố Phần Châu bọn họ cùng khu Nam Sơn bọn họ, nhưng Trầm Phi cũng không có nghĩ đem sự tình nháo lớn, dù sao nơi này là khu nhà thị ủy thành phố Lữ An, ở bên trong đều là lãnh đạo thành phố, vì thế Đổng Học Bân làm như vậy, tương đương ngăn không phải là nhà của Manh Cục trưởng, mà là đem toàn bộ lãnh đạo thành phố Lữ An đều ngăn chận lại, Trầm Phi lúc này liền cười khổ một tiếng, thật lâu không nói gì. Ôn thần quả nhiên là ôn thần, đã là lãnh đạo cấp phó sở, làm việc vẫn là phong cách kia, trở mặt lên liền lục thân bất nhận. Mã Lệ cũng muốn xỉu, đối với Cảnh Nguyệt Hoa nói: “Bí thư, cái này...”
Cảnh Nguyệt Hoa lại không nói lời nào, lẳng lặng khoanh tay ở một bên nhìn, cũng không có phản đối Đổng Học Bân thực hiện. Mã Lệ cùng Trầm Phi vừa thấy liền rõ ràng, trong lòng đều hạ xuống, bí thư Nguyệt Hoa cũng là người cứng rắn, nàng không ngăn cản Đổng Học Bân, chuyện này chỉ sợ không thể để yên. Đổng Học Bân từng ở khu Nam Sơn nhận chức qua một năm, đám người Mã Lệ đối với tác phong của Đổng Học Bân mười phần hiểu biết, đem Đổng Học Bân chọc nóng nảy, thằng nhãi này tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, không quan tâm đối phương là ai đều sẽ cùng với ngươi đấu, bằng không cũng không gọi hắn là ôn thần. Nhưng lúc này đây Đổng Học Bân là vì đám người thành phố Phần Châu Mã Lệ mà tranh đấu, cho nên Mã Lệ cũng có chút cảm kích.
Tình thế hết sức căng thẳng, Manh Cục trưởng trong mắt hiện ra sự tức giận: “Các người làm gì đây?”
Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn hắn: “Anh nói làm gì? Chúng tôi vừa rồi nói nửa ngày như vậy anh một câu cũng không có nghe thấy? Lỗ tai của anh mọc ở trên mông sao?”
“Cái gì?” Manh Cục trưởng nổi giân, bên cạnh cũng có cán bộ quát: “Tiểu tử ngươi nói chuyện cẩn thận một chút”.
“Còn đem đường chận lại? Các người điên rồi sao?”
“Biết nơi này là địa phương nào không??”
“Đây là khu nhà thị ủy mà các người dám làm càn??”
Rất nhiều cán bộ đến vỗ mông ngựa đều đối với đám người Đổng Học Bân quát mắng. Đổng Học Bân mắt lạnh nhìn bọn hắn: “Là tôi làm càn hay là các người làm càn? Đứa nhỏ của các người cố ý lấy pháo trúc nổ chúng tôi các người có để ý hay không? Các người cho là tôi nói giỡn hay sao? Đến giờ ngay cả người nhà cũng không có đứng ra xin lỗi qua? Vậy mà là lãnh đạo thành phố sao? Manh Cục trưởng anh là làm lãnh đạo như vậy sao? Làm tới mức không biết chính mình họ gì? Khu nhà thị ủy thì làm sao? Tôi hôm nay ở đây nói đứa nhỏ kia cùng người nhà đứa nhỏ lập tức lại đây cúi đầu xin lỗi với chúng tôi, nếu không hôm nay đừng nói các người ai con mẹ nó cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa. Kết hôn? Kết con mẹ nó đi”.
Con rể Manh Cục trưởng nhướng mắt lên: “Anh đừng có mà không biết phân biệt, anh cho là đem xe ngăn ở đây là chúng tôi liền không qua được? Xe của anh chịu được mấy lần đụng?”
Theo tao chơi độc?
Hô, mày tưởng tao sợ sao??
Đổng Học Bân vui vẻ, chỉ chỉ chiếc Porche của mình: “Vậy anh cũng đừng nói không không vậy, tới tới, nhanh đụng đi, bất quá tôi là nói trước, chiếc Porche này của tôi giá trị ước chừng là bốn triệu, anh nếu đụng mà nói, trước suy nghĩ xem túi tiền của mình có đủ hay không, tôi là không ý kiến, dù sao tôi cũng sớm muốn đổi xe, nhanh lên, đụng, đừng nhìn, tôi cũng là chờ sốt ruột”.
Bốn triệu??
Vừa nghe lời này, bọn họ đều mặt sắc khẽ biến. Đụng? Cái này còn đụng cái rắm. Ở đây cơ bản đều là quan viên, không ai bồi được cái tổn thất này. Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Thế nào không đụng phải không? Không có dũng khí này cũng đừng ra ra ngoài mà chơi mấy trò này. Cùng tôi chơi độc? Khi mà tôi chơi mấy trò này cậu còn chưa sinh ra đâu”. Thấy bọn họ chậm chạp không động, Đổng Học Bân khinh thường bọn họ, chuyện này nếu đổi Đổng Học Bân là đối phương, đã sớm đi lên đem xe đụng bay ra, cái này không phải vấn đề có tiền hay không, mà là một cái khí thế cùng vấn đề mặt mũi, lúc trước thời điểm Đổng Học Bân còn chưa có bao nhiêu tiền, đều ở huyện Duyên Đài tại hôn lễ biểu tỷ của mình đập qua một chiếc xe Mercedes, việc này đối với Đổng Học Bân mà nói không đáng kể chút nào. So độc, hắn chưa từng sợ qua ai, đây là tác phong công tác làm quan của Đổng Học Bân, tuy rằng tính cách này không thích hợp quan trường, nhưng Đổng Học Bân sống rất thống khoái, hắn không đuối lý. Cảnh Nguyệt Hoa cùng Mã Lệ đều nhìn nhìn Đổng Học Bân, việc làm thiếu đạo đức này quả nhiên là tác phong ôn thần dùng. Trầm Phi lau mồ hôi, có chút dở khóc dở cười, người khác không biết Đổng Học Bân là ai, nhưng bọn họ như thế nào không rõ ràng? Đây chính là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, nhưng một phen nói lý này, câu nào cũng là mắng chửi người, cái này... cái này chỗ nào còn có một chút bộ dáng gương mẫu của một lãnh đạo Ủy ban kỷ luật. Mã Lệ cũng cuống quít kéo Đổng Học Bân lại, “Đổng Chủ nhiệm…”
Đổng Học Bân không cho là chuyện gì, ngược lại nói: “Tiểu Mã, cô cứ yên tâm đi, tôi cũng không tin, như thế nào mà cán bộ thành phố Lữ An liền so với cán bộ thành phố Phần Châu chúng ta cao hơn một đầu?? Vô lý còn không giảng đạo lý? Vậy tôi sẽ theo chân bọn họ nói một chút đạo lý”.
Đột một điếu thuốc, Đổng Học Bân một bên hút một bên tựa vào cửa xe Porche, khoanh tay lạnh lùng nhìn đám người Manh Cục trưởng. Đám người bên này đã muốn bị chọc cho nổi giận, bỗng nhiên một người trẻ tuổi đi lên đến thấp giọng nói: “Cục trưởng, cô gái ở chỗ chiếc Passat kia hình như là bí thư Cảnh Nguyệt Hoa khu Nam Sơn thành phố Phần Châu, có cuộc họp tôi xa xa đã thấy qua nàng, nếu như vậy mà nói, Tiểu Mã bọn họ nói kia... Có thể là thư ký bí thư Nguyệt Hoa”.
Bên cạnh lại có người nói: “Hẳn là bí thư Nguyệt Hoa không sai được ”.
“Ừm, bên cạnh Trầm Phi kia ta đã gặp, là thường vụ Phó Khu trưởng”.
Nghe mấy người vừa nói như vậy, toàn bộ thoáng an tĩnh lại một ít, nổ thư ký của lãnh đạo khu? Bí thư khu ủy cũng ở tại đó? Trách không được bọn họ không buông tha. Manh Cục trưởng mặt nhăn mày nhíu, nếu trước đó biết mà nói, cái này cũng dể nói, hắn nhắm chừng đã muốn tự mình đi qua, nhưng hiện tại loại tình huống này, đối phương trở mặt, tình huống chuyển biến xấu cũng thăng cấp, lúc này Manh Cục trưởng cho dù biết đó là bí thư khu ủy cũng không khả năng tự mình đi lên giải thích, nếu không mặt mũi của hắn đặt ở chỗ nào? Bọn họ ở trong lãnh đạo thành phố Lữ An mặt mũi đặt ở chỗ nào? Cho nên Manh Cục trưởng căn bản không có khả năng làm như vậy, hơn nữa, giữa hai thành phố luôn có một ít mâu thuẫn, ví dụ như chiêu thương dẫn tư, ví dụ như tranh vị trí trên tỉnh, xung đột rất nhiều, tích nhiều năm như vậy, giữa hai thành phố quan hệ cũng không có đặc biệt hòa thuận, lại không ở chung một thành phố, không cho mặt mũi cũng sẽ không cho, Cảnh Nguyệt Hoa này Manh Cục trưởng cũng nghe qua, cùng tỉnh không có bối cảnh gì, sẽ không cần để ý. Manh Cục trưởng nghiêng đầu nhìn thư ký: “Điện thoại gọi chưa?”
Người thanh niên vừa mới đi đưa tiền cho mấy người Đổng Học Bân kia liền nói: “Đã gọi rồi, chắc sắp đến”.
“Tốt” Manh Cục trưởng gật gật đầu, làm bộ như căn bản không biết Cảnh Nguyệt Hoa là ai, vuốt vuốt đầu con của hắn, “Cứ đi chơi đi”.
Đứa nhỏ nổ pháo trúng Mã Lệ cười hắc hắc, lại cầm một cây nhang ở bên cạnh đốt pháo trúc, đốt xong còn hướng về phía đám người Đổng Học Bân liếc mắt một cái. Đứa nhỏ này hiển nhiên là bị cha mẹ dạy hư rồi, hành động thực làm cho người ta phiền chán. Manh Cục trưởng động tác này đã biểu lộ thái độ của hắn. Cảnh Nguyệt Hoa đem mặt trầm xuống, hơi hơi nhìn về phía hai cha con này. Cán bộ thành phố Lữ An chung quanh cũng xem rõ ràng, ai cũng không cùng mấy người Cảnh Nguyệt Hoa chào hỏi, làm bộ như không nhận thức vậy, lại nã pháo ăn mừng con gái Manh Cục trưởng kết hôn. Làm cho đám người Trầm Phi cùng Mã Lệ tức giận là, cán bộ thành phố Lữ An mà bọn họ vừa mới đưa về kia, lúc này cũng theo trong lầu đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn đám người Cảnh Nguyệt Hoa, cái gì cũng không nói, cũng đi qua chúc mừng một nhà Manh Cục trưởng, vẻ mặt còn cười ha ha. Trầm Phi trong lòng nói xe ngươi hỏng, chúng ta có ý tốt đem ngươi từ tỉnh thành đưa về đây, sau khi trở về còn không quan tâm chúng ta? Ngược lại nịnh bợ họ Manh kia? Ngươi là có ý tứ gì?
Mà Đổng Học Bân nhìn thấy lại là sắc mặt kiêu ngạo của họ Manh kia, đứa nhỏ của ngươi thiếu chút nữa đem người hủy dung, các người làm cha mẹ lại có thể ngay cả phê bình cũng không phê bình? Còn một lần hai lần dung túng? Cái này đã không phải vấn đề đứa nhỏ còn nhỏ không hiểu chuyện, ở Đổng Học Bân xem ra, tất cả cái này đều là trách nhiệm của cha mẹ. Họ Manh ngươi có là muốn so đo với tao phải không?
Nhìn bọn họ còn đang khua chiêng gõ trống đốt pháo địa chúc mừng hôn lễ, Đổng Học Bân nở nụ cười một tiếng, dập tàn thuốc liền xoay người đem thân mình tiến vào trong xe, “Nguyệt Hoa bí thư, nghe nhạc không?”
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn: “Có thể”.
“Được rồi, tôi mở”.
Đổng Học Bân đem âm lượng trên xe chỉnh đến lớn nhất, lại đem cửa xe toàn bộ mở ra. Âm nhạc lại là một khúc nhạc buồn trầm thấp bi thương dành cho ở trong lễ tang, nhất thời lam tràn khắp khu nhà thị ủy, làm cho tất cả mọi người nghe mà sửng sốt. Trầm Phi cùng Mã Lệ liền ngạc nhiên, Cảnh Nguyệt Hoa khóe miệng cũng nở ra nụ cười ít thấy. Hôn lễ người ta vô cùng cao hứng... Ngươi lại có thể mở nhạc buồn??
Nhìn vẻ mặt đám người Manh Cục trưởng kinh sợ giao nhau, Trầm Phi liền khẽ thở dài một cái, cùng ôn thần thành phố Phần Châu chúng ta so thiếu đạo đức... Các người làm sao là đối thủ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...