Buổi sáng.
Bên trong xe Porche.
Đổng Học Bân nhìn không chuyển mắt lái xe trên đường cao tốc, Tôn Khải ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc hắn, giống như có chuyện muốn nói.
“Sao?” Đổng Học Bân quay đầu.
“Anh Đổng” Tôn Khải nói: “Cảm ơn anh”.
Đổng Học Bân cười nói: “Cảm ơn? Có cái gì đáng cảm ơn đâu?”
Tôn Khải cắn răng nói: “Nhiều lắm, tôi, tôi ngày hôm qua nghe tĩnh tĩnh nói, mọi người nhà nàng không đồng ý tôi cùng nàng quen nhau, ai cũng không chịu ủng hộ chúng tôi, chỉ có anh nguyện ý giúp chúng tôi, còn có, ừm, còn có cho đứa nhỏ chị tôi tiền mừng tuổi, cũng cảm ơn anh Đổng”.
Đổng Học Bân xua tay một cái nói: “Tiểu Tĩnh là em của tôi, nó cầu đến tôi, tôi tự nhiên giúp, còn tiền lì xì kia cũng là cho đứa nhỏ, cậu cũng không cần cảm ơn”.
“Nhưng cũng quá nhiều tiền”.
“Cũng đâu đáng bao nhiêu”.
“Như thế có thể, anh Đổng, tôi không ngốc, tôi biết anh là muốn giúp tôi”.
Đổng Học Bân nhìn hắn, “Hiện tại nhà cậu đều trông cậy vào một mình cậu? Tiểu Tĩnh biết tình huống nhà cậu không?”
Tôn Khải vẻ mặt bị kiềm hãm, “Nàng không biết, tôi còn chưa nói cùng nàng”.
“Vì cái gì không nói? Cậu sợ Tiểu Tĩnh khinh thường cậu?” Đổng Học Bân nói thẳng.
Nghe vậy, Tôn Khải do dự một chút, vẫn là gật gật đầu.
Đổng Học Bân một tay lái, cố ý gõ hắn một chút, liền chính sắc nói: “Cái này hiện tại không phải là cậu cảm thấy Tiểu Tĩnh khinh thường cậu, mà là chính cậu khinh thường chính mình”.
Tôn Khải thở dài nói: “Anh nói đúng, tình huống gia đình tôi hiện tại cùng nhà Tiểu Tĩnh kém quá xa, tôi, tôi thực không xứng với nàng” Từ sau khi biết tình huống trong nhà Tạ Tĩnh, Tôn Khải liền không lúc nào là không nghĩ như vậy, thậm chí nghĩ đến chính mình xa xa tránh ra, rời khỏi thế giới Tạ Tĩnh mới là lựa chọn chính xác nhất.
“Vì cái gì nói như vậy?”
“Nhà của tôi nghèo, tôi cũng không có bản lãnh gì, anh Đổng, anh có thể không có cách nào lý giải tâm tình tôi hiện tại, ta nghĩ chỉ cần có thể có một phần mười bản lãnh của anh, tôi cũng sẽ không như vậy...”
Đổng Học Bân chớp chớp ánh mắt nói: “Ha ha, tôi vì cái gì lý giải không được?”
Tôn Khải cảm thấy hắn là biết rõ còn cố hỏi: “Anh trời sinh có năng lực có bản lĩnh, nhưng anh...”
“Vậy cậu cảm thấy hai ta không phải người một thế giới? Cho nên tôi lý giải không được cậu?” Đổng Học Bân hỏi.
“Cũng không tất cả đều đúng, nhưng anh tuổi còn trẻ liền thân ở địa vị cao, tiền cũng có, quyền cũng có, mà tôi... Anh có thể là chưa từng có ngày sống khổ qua, ở nhà chúng tôi, một phân tiền thật sự là tiêu cũng phải tính toán, tôi biết tôi có khả năng không tự tin, nhưng.... ở trước mặt Tĩnh Tĩnh tôi thực tự tin không nổi”.
Đổng Học Bân bật cười nói: “Cậu như thế nào biết tôi không có sống khổ qua?” Cái này không biết là vấn đề thứ mấy Đổng Học Bân đã hỏi qua.
“Anh còn có thể khổ? Không có khả năng” Tôn Khải đương nhiên không tin.
Đổng Học Bân khẽ lắc đầu, đem tốc độ xe chậm một ít: “Tiểu Tôn, cậu nói tôi cũng không thực đồng ý, cậu hiện tại ý thức cam chịu quá mạnh mẽ, được rồi, tôi thừa nhận có chút người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ví dụ như Tiểu Tĩnh, nhưng cậu cho là Tiểu Tĩnh thuần túy là dựa vào quan hệ trong nhà mới đi đến vị trí lãnh đạo phòng nhân sự Tân Hoa xã như hiện tại sao? Như thế nào có thể, Tiểu Tĩnh sinh ở trong loại gia đình này, các trưởng bối đối với nàng giúp khẳng định sẽ có, nhưng càng nhiều vẫn là phải dựa vào chính nàng, nếu Tiểu Tĩnh căn bản là chưa từng cố gắng qua, công tác thực không tiếp thu, sự nghiệp không tiến bộ, cho dù có trong nhà giúp đỡ nàng cũng đến không được vị trí hiện tại, tất cả đều là chính nàng cố gắng, điểm này tôi có thể thực rõ ràng nói cho cậu, cậu chỉ nhìn thấy trong nhà Tiểu Tĩnh mọi người là lãnh đạo vị cao quyền trọng, nhưng xem nhẹ cố gắng của bản thân Tiểu Tĩnh, tôi cũng là câu nói kia, mọi người đều là người, đều chỉ có một cái đầu, ai so với ai khác kém hơn?”
Tôn Khải nói: “Nhưng mà...”
“Nói đến tôi đi” Đổng Học Bân cười ngắt lời nói: “Tôi trời sinh có bản lãnh? Cậu cái này không phải nói giỡn chứ, cậu thực cho rằng tôi vừa ra sinh ra đã có tiền có xe có năng lực sao?”
Tôn Khải nháy mắt mấy cái, hiển nhiên là cho rằng như vậy.
“Tôi nói cho cậu, tôi trước kia so với cậu còn kém xa, cậu học tập tốt, nắm giữ ba ngoại ngữ, mà tôi thì sao? Bắt đầu thời điểm sơ trung trung học thành tích bình thường, ở trong ban đều thuộc hàng trung bình, tôi diện mạo cậu cũng thấy đấy, so với cậu còn kém hơn, ở trong ban căn bản là không bắt mắt, tôi hiện tại nếu đi gặp bạn học tụ hội, bọn họ nhắm chừng đều kêu không ra tên của tôi, bởi vì tôi ở trong ban căn bản chính là người có cũng được mà không có cũng không sao, không có ai sẽ chú ý tới tôi, ngay cả giáo viên dạy tôi hai năm học có khi cũng kêu không được tên của tôi, cậu có thể tưởng tượng sao?”
“Cái này...”
“Ha ha, tôi cái này còn gọi trời sinh có bản lãnh? Tôi đây bản lãnh cũng quá lớn!”
“Ngài là hạ thấp, không muốn khoe khoang” Tôn Khải chân thật nói.
Đổng Học Bân không cười nói: “Cậu cũng quá để mắt đến tôi, Tiểu Tôn, Tiểu Tĩnh không cùng cậu nói qua tình huống nhà của tôi chưa?”
Tôn Khải a một tiếng, “Nàng nói qua anh rất lợi hại, sự tình gì cũng đều có thể giải quyết”.
Đổng Học Bân nói: “Cậu sẽ không cho ta là còn nhà quan hoặc nhà giàu chứ?”
“Ngài không phải?” Tôn Khải sửng sốt, hắn thật nghĩ đến như vậy.
Đổng Học Bân cười nói: “Mẹ tôi cũng là giáo viên, là loại cơ bản nhất, lúc trước một tháng tiền lương hai ngàn, ba tôi trước kia là công nhân, là loại khổ nhất, ba tôi trong nhà không có thân thích gì, mẹ tôi mọi người trong nhà ở nông thôn, ha ha, cậu thấy qua có loại con nhà quan này sao? Cậu thấy qua có loại con nhà giàu này sao?”
Tôn Khải nói: “Ngài nói thực?”
Đổng Học Bân thản nhiên nói: “Có lời tôi cũng không có nói cùng với vợ tôi, cùng người khác cũng không có nói qua, hôm nay tôi nói với cậu một chút đi, ha ha, nhà của ta trước kia so với nhà của cậu hiện tại còn muốn khổ hơn, cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi không nói bừa với cậu, nói lời thật mà thôi, thật nhiều năm trước ba tôi bệnh tình nguy kịch, phí giải phẫu cùng tiền thuốc men yếu rất nhiều tiền, nhà của tôi lúc ấy gia cảnh cũng rất bình thường, nơi nào còn có tiền nhàn rỗi? Vì thế mẹ tôi liền đem nhà ở bán cho ba ta xem bệnh, mấy tháng liền tiêu hết tích lũy trong nhà, ba tôi bệnh cũng bó tay, cuối cùng vẫn là mất, tự đó về sau tôi cùng mẫu thân tôi hai người cũng không có cơm no, muốn có tiền thuê nhà, muốn cho tôi đến trường, khi đó nhà của tôi đâu chỉ là một phân tiền tiêu cũng phải đắn đo? Hầu như mỗi ngày đều là rau xanh bánh bao, ngay cả trứng gà ăn cũng phải tính toán, hoa quả? Vậy lại càng không cần nói, một tháng có thể ăn một lần là đã không tệ, vẫn là hàng xóm cho nhà của tôi”.
Tôn Khải kinh ngạc nhìn hắn, như thế nào có thể? Cho dù là nhà bọn họ, thịt vẫn có thể ăn, cũng không mỗi ngày đều là rau xanh bánh bao.
Đổng Học Bân giang tay nói: “Loại qua ngày này đại khái ba bốn năm, khi đó tôi mới biết được cái gì kêu sống khổ, đối với cậu không giống, tôi cũng chưa từng một lần xem nhẹ chính mình, sau khi tốt nghiệp đại học tôi khảo trúng nhân viên công vụ, sau đó dựa vào chính mình cố gắng từng bước một hướng lên trên mà đi, không bối cảnh thì sao? Gia cảnh bần hàn thì sao? Tôi lúc ấy chỉ muốn làm ra chút bộ dáng, muốn cho mẹ tôi sống tốt một chút, tôi cái gì cũng không lo lắng qua, chỉ dựa vào khẩu khí nàymà đi tới hôm nay, mỗi một bước đều là tôi tự mình bước ra, mà không phải ngồi ở trong nhà tự ai tự oán chờ trời thả bánh xuống, cho nên mới có tôi hiện tại, tôi mới có thể ngồi ở trong xe nói những lời này với cậu”.
“Anh Đổng...” Tôn Khải không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói thật, hắn thực nghĩ Đổng Học Bân là người sinh ra là đã có tiền có thế, không nghĩ tới anh rể Tiểu Tĩnh lại có thể cũng là người xuất thân hàn môn.
Từ thân không một xu đến trên người có hàng trăm triệu?
Từ một chuyện không thành đếb chức cao quyền trọng??
Từ trong giọng nói Đổng Học Bân, Tôn Khải cũng có thể nghe ra Đổng Học Bân đã trải qua quá nhiều suy sụp, đau khổ, cái này cũng không phải hắn có thể tưởng tượng đến. Hiện tại suy nghĩ một chút, Tôn Khải cũng mới hiểu được vừa rồi Đổng Học Bân sau khi vào nhà hắn vì cái gì không có khinh thường hắn giống như người khác, thậm chí còn thực tùy ý ngồi lên trên một cái ghế bẩn, hoàn toàn không để ý trên người là đang mặc đồ vest giá trị cả chục vạn, lại thực nhiệt tình khách khí cùng người nhà hắn nói chuyện, Tôn Khải mới hiểu được, thì ra cuộc sống Đổng Học Bân trước kia so với bọn hắn còn muốn khổ hơn.
Đổng Học Bân hìn nhìn hắn nói: “Hiện tại cậu còn nói nhà cảu cậu thực khổ sao? Nhà cậu ít nhất còn có nhà của chính mình, có gia đình chính mình, ăn mặc không lo, người trong nhà cũng đều khỏe mạnh an khang, cái này còn chưa đủ sao? So sánh với tôi lúc trước, cậu hiện tại đã rất hạnh phúc rồi, còn có cái gì oán hận? Không nên xem thường chính ngươi, trong nhà không có tiền mua thịt? Tôi là ăn bánh bao mà sống đây! Nhà của tôi không có tiền đóng học phí? Tôi một tuần một tuần ba ngày đi làm thêm đây! Khi đó tôi là tự ti, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy người khác so với tôi mạnh hơn bao nhiêu! Bọn họ một tháng thu vào mấy vạn? Tôi làm công một năm không được thì làm công hai năm! Hai năm không được thì ba năm! Tôi cũng có mấy vạn vậy! Bọn họ có bối cảnh? Không cần cố gắng nhiều lắm có thể thông qua quan hệ tấn chức? Ta đây liền bỏ ra thời gian gấp mười gấp trăm lần bọn họ cố gắng! Tôi có thể làm cho lãnh đạo tín nhiệm tôi! Tôi có thể từng bước thăng chức! Tôi là thua ở điểm bắt đầu, khả vậy thì thế nào? Tôi sẽ không thua cả đời! Bọn họ cũng sẽ không thắng cả đời!”
Tôn Khải hô hấp có chút dồn dập.
Đổng Học Bân nói: “Hiện tại tôi làm được, cậu vì cái gì không được? Cậu dựa vào hai tay chính mình ăn cơm, như thế nào thì so với người khác kém hơn? Như thế nào so với người khác thấp hơn một cái đầu?” Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn hắn, vỗ thật mạnh vào ngực hắn một cái, “Phải ưỡn ngực! Ngẩng đầu! Cậu nhớ kỹ những lời này của tôi, xã hội này cậu có thể cùng người khác cúi đầu, nhưng vô luận lúc nào thì cũng vĩnh viễn không thể cùng chính mình cúi đầu! Như vậy cậu mới thực thua!”
Đổng Học Bân nhìn về phía hắn nói: “Cuối cùng hỏi lại cậu một câu, cậu muốn thắng hay là muốn thua? Cậu còn cho rằng cả đời cứ như vậy, vậy cậu hiện tại đi xuống xe đi, trở về còn kịp!”
Tôn Khải cắn răng nắm tay lại, “...Ta muốn thắng!”
“Muốn thắng là được rồi!”
“Anh Đổng, tôi nghĩ tôi hiểu rồi!”
Đổng Học Bân cười nói: “Vậy là tốt rồi, cũng không uổng tôi cùng cậu nói nhiều như vậy”.
“Anh yên tâm đi!” Tôn Khải hít vào một hơi, giọng điệu kiên định nói: “Lúc này tôi sẽ liều mạng một lần! Sẽ không để cho anh cùng Tiểu Tĩnh thất vọng! Về sau anh chính là mục tiêu của tôi! Anh đi, tôi cũng đi!”
“Tốt! Khí thế không tệ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...