Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tạ Tuệ Lan còn đang kéo dài thời gian trong điện thoại cùng Lý Thái Bá.
Tạ Tuệ Lan nói: "Chuyện Vạn Tư Triêu chết còn không có điều tra rõ ràng, chỉ là chứng cứ bất lợi đối với anh, nhưng toà còn không có tuyên án, chuyện tình còn có cơ hội, mà nếu anh hại chết Thiên Thiên, một bước đường lui anh cũng không có."
Lý Thái Bá nói: "Mày nghĩ rằng tao bây giờ còn có đường lui?"
"Ít nhất anh nghĩ mình đã an toàn?" Tạ Tuệ Lan chăm chú nhìn điện thoại nói: "Mà nếu quả thật anh giết đứa nhỏ, tội càng thêm tội, anh chạy đến chân trời góc biển cảnh sát cũng sẽ bắt được anh, anh có thể chạy đến chỗ nào? Đi quốc gia khác? Bắc cực hay nam cực? Sau này toàn bộ thế giới đều có lệnh truy nã của anh, tất cả quốc gia sẽ truy bắt anh, nhưng chỉ cần hiện tại anh thả đứa nhỏ ra, chuyện tình có thể sẽ không nghiêm trọng như vậy, chỉ là vượt ngục, độ mạnh yếu của lệnh truy nã đối với anh cũng sẽ không lớn, điểm này anh hẳn là rõ ràng!"
Lý Thái Bá cười nói: "Được rồi, đừng làm tốn thời gian."
"Anh thật sự nguyện ý trốn tránh? Cả đời không thấy được ánh mặt trời?"
"Bọn mày tìm được tao rồi nói sau, ha ha, hiện tại với tao mà nói, thêm một cái mạng và bớt một cái mạng người căn bản không có gì khác nhau, đừng phí tâm tư."
"Lý Thái Bá, anh cần phải rõ ràng … "
"... Ây da?" Lý Thái Bá bỗng nhiên không lên tiếng.
Cù mẫu cả kinh nói: "Lý Thái Bá! Lý Thái Bá?"
Điện thoại hiển nhiên là vẫn còn, bên kia vẫn có tiếng khóc thê thảm của tiểu Thiên Thiên.
Một lát sau, Lý Thái Bá mới cất giọng điệu quái dị nói: "Không cần nói nhiều, thừa dịp điện thoại còn tín hiệu, cáo biệt với tiểu bảo bảo của bọn mày đi!"
Cù Vân Huyên kêu lên: "Không nên!"
Loan Hiểu Bình cả giận nói: "Mày dừng tay lại!"
Cù phụ hô: "Thiên Thiên!"
Lý Thái Bá cười ha ha nói: "Tao hiện tại đếm ngược từ mười!"
"Mười..."
"Chín..."
Loan Hiểu Bình chân run lên, ngã xuống đất.
Cù Vân Huyên và Cù mẫu che cái miệng khóc, liều mạng kêu tên của Thiên Thiên!
Tạ Tuệ Lan bước nhanh đến phòng ngủ đẩy cửa ra, "Không còn thời gian!"
Đổng Học Bân nhắm mắt lại tựa ở trên tường đầu đầy mồ hôi, sau khi cắn răng nói: "Anh biết!" Sau đó cũng không quan tâm đến Tạ Tuệ Lan.
Lập tức tốt rồi!
Chờ một chút! Lập tức tốt rồi!
...
Tại bên kia điện thoại.
Trên con thuyền xa xa ngoài biển.
Gió thổi trên biển gào thét liên tục, thổi tới trên người của Lý Thái Bá đứng ở đuôi thuyền, gió làm quần áo gã bay phất phới, mang theo tiếng khóc trẻ con. Lúc này Lý Thái Bá tay cầm điện thoại, tay túm quần áo của tiểu Thiên Thiên, dựa vào đây nhìn của đại dương mênh mông, vừa nghĩ đến Đổng Học Bân lúc này có thể xuất hiện biểu tình phẫn nộ, Lý Thái Bá mỉm cười, cảm giác rất hết giận.
Lý Thái Bá công tác tại cục công an nhiều năm như vậy, chưa từng bại bởi ai, vẫn đều mưa thuận gió hoà, nhưng đến khi gặp Đổng Học Bân, Lý Thái Bá cho tới bây giờ cũng chưa rõ vì sao mình thua, không rõ ràng Đổng Học Bân chỉ dùng phương pháp gì hại mình vào tù, nhưng hiện tại gã cũng không cần phải biết rằng, giao thủ chính diện Lý Thái Bá thừa nhận không phải đối thủ của Đổng Học Bân, nhưng lần này, Đổng Học Bân đã định trước là thất bại.
Con gái nuôi của hắn?
Sợ rằng không đơn giản như vậy?
Lý Thái Bá vẫn có một loại hoài nghi, thấy thái độ của Đổng Học Bân đối với tiểu bảo bảo, hình như không phải con gái nuôi đơn giản như vậy, cũng không phải đứa nhỏ của chị họ hắn đơn giản như vậy, rất có thể đây là con gái ruột của Đổng Học Bân, nghĩ đến đây, Lý Thái Bá nổi lên nụ cười nhạt.
Mày đối phó tao?
Vậy tao đối phó con gái mày! Đối phó người nhà mày!
Không phải là chơi tàn nhẫn sao? Tao xem ai chơi lại ai!
"Còn sáu giây!" Lý Thái Bá nói một câu, sau đó chợt nghe tiếng kêu và quát mắng của không ít người, gã thấy rất đã ghiền.
"Năm giây..."
"Bốn giây..."
Trong lúc đếm ngược thời gian, Lý Thái Bá cũng cau mày hoạt động cánh tay và chân, từ hai phút trước đây gã đã cảm giác được cả người có chút tê ngứa, loại cảm giác đặc biệt không được tự nhiên, nhưng Lý Thái Bá cũng không coi ra gì, gió lạnh thổi nhiều, có thể bị cảm.
"Lý Thái Bá! Đồ khốn nạn!"
"Mau thả Thiên Thiên!"
"Tên họ Lý kia! Mày chết không tử tế đâu!"
Lý Thái Bá cười lắc đầu, mắng chửi đi mắng chửi đi, gã túm tiểu bảo bảo giơ lên cao, làm tốt chuẩn bị ném vào biển.
"Còn ba giây..."
"Còn hai giây..."
"Còn một..."
Nhưng lúc chữ giây còn chưa nói ra khỏi miệng, thân thể Lý Thái Bá đột nhiên cứng đờ, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, hai chân như nhũn ra, lảo đảo ngã xuống boong tàu, tiểu Thiên Thiên trong tay cũng vứt qua một bên. Lý Thái Bá sắc mặt thay đổi, gã căn bản không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu nhìn, Lý Thái Bá càng kinh khủng tới cực điểm, gã nhìn thấy một hình ảnh khiến cho gã không dám tin tưởng!
Máu!
Đập vào mắt tất cả đều là máu!
Quần áo trên người tất cả đều bị nhuộm đỏ!
"A!" Lý Thái Bá lúc này mới phát ra một tiếng hét thảm, gã suy yếu vén áo lên nhìn, trên ngực và bụng có một dòng máu đang chảy ào ào, ngay sau đó Lý Thái Bá phát hiện chân của mình cũng không động đậy, chân hình như bị gãy, một chút tri giác cũng không có!
Chuyện gì xảy ra?
Rốt cục là sao??
Đầu óc Lý Thái Bá trở nên trống rỗng, xung quanh boong tàu một người cũng không có, trên người mình cũng không có bị tổn thương, thậm chí ngay cả áo và quần cũng không có rách, vì sao? Vì sao mình đột nhiên bị thương nặng? Lý Thái Bá hình như gặp quỷ, cái này hoàn toàn không có dấu hiệu!
Đối mặt tử vong, đối mặt thương tổn không biết, Lý Thái Bá rốt cục tan vỡ.
"A! Người cứu mạng! Người cứu mạng!" Lý Thái Bá bắt đầu hô người!
Nhưng âm thanh nhỏ đến đáng sợ, vết thương ở ngực và bụng dùng một tốc độ kinh người để chảy máu, Lý Thái Bá đã mất đi khí lực!
...
Gia thuộc viện.
Nghe được một giây đếm ngược cuối cùng của Lý Thái Bá, tất cả mọi người ngừng hô hấp lại, còn tưởng rằng tiểu Thiên Thiên sẽ chết, ai cũng không ngờ bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Thái Bá.
"Xảy ra chuyện gì?" Cù mẫu vội hỏi.
Loan Hiểu Bình ngồi dưới đất hoảng hốt nói: "Thiên Thiên đâu? Thiên Thiên đâu?"
Cù phụ lập tức nói: "Các người nghe! Có tiếng khóc của Thiên Thiên! Con bé không có việc gì! Con bé chưa có chuyện!"
"Lý Thái Bá làm sao vậy? Sao đột nhiên..." Một người cảnh sát khó hiểu nói.
Thế nhưng, vấn đề này không ai cho ra được đáp án, ngoại trừ Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đỡ cửa từ trong phòng ngủ đi ra, REVERSE hơn hai phút, là hai phút dài nhất từ khi Đổng Học Bân chào đời tới nay, thể lực hắn tuy rằng không có tiêu hao cái gì, nhưng áp lực tinh thần và khẩn trương đã khiến cho Đổng Học Bân tinh cùng lực kiệt, trong mắt có chút suy yếu, mồ hôi hột từ trên đầu chảy xuống liên tục, nhưng khi Đổng Học Bân nghe tiếng kêu thảm thiết của Lý Thái Bá và tiếng khóc của Thiên Thiên trong điện thoại, hắn biết khí lực của mình không có uổng phí, REVERSE thành công! REVERSE thật sự lui thời gian thân thể của Lý Thái Bá về phía sau!
Thế nhưng hiện tại may mắn còn quá sớm, bởi vì Đổng Học Bân không biết cụ thể tình huống.
Tiếng hô đau đớn của Lý Thái Bá còn đang tiếp tục, "Cứu... Tôi..."
Chỉ là âm thanh càng ngày càng suy yếu!
"Lý Thái Bá bị thương?" Tạ Tuệ Lan mị một mắt, "Bên kia còn có người khác?"
"Nhưng không có nghe thấy động tĩnh của người khác?" Một người cảnh sát nói.
Một cảnh sát khác mang ống nghe cẩn thận nghe, "Nghe tiếng động là bị thương tới phổi, hơn nữa có thể là mất máu quá nhiều!"
Đổng Học Bân hỏi: "Hắn còn có hi vọng sống sót không?"
Cảnh sát lắc đầu, nói: "Hy vọng không lớn, trừ phi cầm máu cho vết thương sau đó đưa đi bệnh viện giải phẫu truyền máu, bằng không không có khả năng, huống hồ hắn hẳn là ở trên thuyền, rất có thể là một con thuyền đi nhập cư trái phép, trên thuyền không có thiết bị chữa bệnh tốt, cho nên..."
Đổng Học Bân khẽ gật đầu, lẳng lặng nghe điện thoại.
Tiếng kêu thảm của Lý Thái Bá làm cho bọn họ đều rất giải hận, người như thế chết không đủ!
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Lý Thái Bá rốt cục đã không có động tĩnh.
Lý Thái Bá nằm ở trên boong tàu, thân thể đã sớm đều ngập trong máu tươi của mình, con ngươi dần dần khuếch tán, một phút cuối cùng trước khi chết, Lý Thái Bá đều không rõ ràng mình bại chổ nào, cái này trong nháy mắt, Lý Thái Bá thật sự có một tia hối hận, gã có thể ngay từ đầu không đối nghịch cùng Đổng Học Bân ôn thần này, có thể gã ngay từ đầu sau khi vượt ngục nên bỏ trốn thật xa, không nên bắt cóc con gái của Đổng Học Bân!
Lý Thái Bá chết không nhắm mắt, cứ như vậy mà đi tới điểm cuối của sinh mệnh!
...
Lại một lát sau, cảnh sát trong nhà của Đổng Học Bân mới sơ bộ kết luận Lý Thái Bá đã chết.
Nghe trong điện thoại tiếng khóc của tiểu Thiên Thiên dần dần yên xuống, Loan Hiểu Bình và Cù Vân Huyên vui mừng mà khóc!
Cù mẫu chửi ầm lên nói: "Tôi sớm nói hắn không chết tử tế được mà! Chết hay lắm! Thằng khốn nạn này!"
Đổng Học Bân cũng buông nắm tay thở ra một hơi, Thiên Thiên không có việc gì! Tạm thời không có việc gì!
Đột nhiên, điện thoại bị cắt đứt, chờ bọn họ gọi lại, đã không còn tín hiệu, có thể là đi vào biển sâu, tín hiệu không tới.
Tất cả mọi người rõ ràng Thiên Thiên còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, chiến thuyền này còn không biết đi đâu, bây giờ còn không phải lúc an tâm.
Tạ Tuệ Lan nhìn về phía mấy người cảnh sát nói: "Lập tức điều tra rõ vị trí! Phái người cứu viện! Nếu cần thiết liên lạc với hải cảnh! Nhất định phải đem Thiên Thiên tìm được!"
"Tạ thị trưởng, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực!"
Mấy người cảnh sát thu dọn thiết bị, chuẩn bị đem đầu mối về trong cục.
Bất quá trước khi đi, mấy người đồng chí của cục công an đều nhìn Đổng Học Bân ghé vào trên cửa sổ hút thuốc, nhìn lẫn nhau một cái, mấy người đều có chút chịu thua rồi, hơn nữa là bội phục sát đất! Bọn họ ở công an, phần lớn nghe nói qua xú danh của Đổng Học Bân, cũng nghe nói qua một câu "Phàm là người nổi lên xung đột cùng ôn thần không có một ai có kết cục tốt", nhưng dù sao cũng chưa thấy qua, cho nên tất cả mọi người chỉ là tùy tiện nói một chút.
Nhưng ngày hôm nay, mấy người cảnh sát lần đầu tiên được nghiệm chứng.
Lý Thái Bá muốn giết con gái nuôi của ôn thần? Kết quả không kịp ra tay... Chính gã ta đã chết trước?
Mẹ nó! Làm gì có loại chuyện ly kỳ như thế?
Cái này không phải vừa vặn nghiệm chứng tin đồn của ôn thần sao!
Một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể là vận khí, nhưng ba lần bốn lần năm lần?
Tin đồn của ôn thần quả nhiên là thật! Bọn họ đều không khỏi nổi lên một tia kính nể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...