Buổi trưa.
Nhà hàng Liễu Dương, lầu bốn.
Phòng số 18 đã được thu dọn sạch sẽ, đã không còn mất trật tự, cửa sổ đều được thay đổi.
Vạn Tư Triêu đẩy cửa đi vào, híp mắt nhìn vài lần, thoải mái tìm cái ghế ngồi xuống, rút điếu thuốc ra túy ý hút vài ngụm.
Đổng Học Bân sau đó cũng vào, hắn cũng không có đóng cửa, đồng dạng ngồi xuống ghế, ngồi đối diện Vạn Tư Triêu, ánh mắt cũng hơi đánh giá trong phòng, chổ này cũng là nơi Vân Huyên bị Vạn Tư Triêu đánh vào miệng đạp vào bụng suýt nữa bị cưỡng gian, Đổng Học Bân chú ý tới, cửa sổ bên cạnh có một chổ còn có vết máu chưa rửa sạch sẽ, hiển nhiên là khi Huyên di bị ép nhảy lầu đã bị mảnh nhỏ thủy tinh làm bị thương, là máu của Huyên di, trong nháy mắt, Đổng Học Bân dường như thấy được từng bức họa phát sinh ở chỗ này của buổi tối ngày hôm trước.
Vạn Tư Triêu bỗng nhiên nói: "Đổng chủ nhiệm, ngày hôm nay hẹn tôi tới vì chuyện gì?"
Đổng Học Bân cũng lấy ra điếu thuốc, "Đồ ăn còn chưa có lên, gấp cái gì?"
"Cũng đúng." Vạn Tư Triêu cười ha ha, "Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói, có thể cùng anh hùng chống địa chấn của thành phố Phần Châu chúng ta dùng cơm, là vinh hạnh của tôi."
Sau vài phút, đồ ăn rất nhanh được người phục vụ bưng lên.
Ông chủ Từ Đại Binh lo lắng, cũng tự mình đến đây một chuyến, "Vạn cục trưởng, Đổng chủ nhiệm, đồ ăn đã lên, đều là đồ ăn chiêu bài của chổ chúng tôi, hai ngài còn có cái gì cần không? Có thì tôi đi chuẩn bị?"
Vạn Tư Triêu lắc lắc tay, "Không có việc gì."
"Vậy các ngài cứ chậm rãi dùng, có việc cứ gọi." Thái độ của Từ Đại Binh đối đãi với Vạn Tư Triêu thật giống như đối đãi với ba ruột của mình, nói xong liền đi, cũng không đóng cửa.
Đổng Học Bân quét mắt nhìn bóng lưng Từ Đại Binh, trong lòng cười nhạt.
Đây là thương nhân, trong ánh mắt chỉ có lợi ích, chức vụ cấp bậc của Đổng Học Bân tại thành phố tuy rằng không nhỏ, nhưng dù sao cũng là vừa đến, hơn nữa là hệ thống kiểm tra kỷ luật, cho nên căn bản không có xuất hiện cái gì cùng Từ Đại Binh, nhưng Vạn Tư Triêu thì không giống v, hắn là cháu trai của Vạn bí thư, lãnh đạo thành phố người nào không cho Vạn Tư Triêu vài phần mặt mũi? Nếu như có thể lôi kéo Vạn Tư Triêu, sinh ý của Từ Đại Binh chẳng phải cũng một bước lên trời sao? Đổng Học Bân biết suy nghĩ trong lòng của Từ Đại Binh, nhưng hắn vẫn cho rằng đối đãi phải có nguyên tắc, không thể vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, ông vì sinh ý vì tiền là có thể không nhìn pháp luật thay người làm chứng cứ giả vu hãm Vân Huyên? Đó chính là một mạng người! Cái này là án lớn thương tổn và cưỡng gian không thành còn gây trọng thương! Cái này ông có thể trái với lương tâm cười dài với đội hình cảnh làm chứng cứ giả, vậy sau này còn có cái gì ông không thể làm? Còn có cái gì ông sẽ không làm?
Đây là lựa chọn của Từ Đại Binh ông?
Vậy ông cũng đừng trách tôi!
Thật ra Đổng Học Bân làm việc có đôi khi cũng có một chút không từ thủ đoạn, nhưng lúc hắn dùng âm mưu quỷ kế cũng vì lợi ích, không phải vì chức quan, càng không phải vì tiền, Đổng Học Bân không từ thủ đoạn, vĩnh viễn là lấy bạo chế bạo, chỉ dùng để đối phó ác nhân, lấy đạo của người trả lại cho người, là vì công đạo, tại một trình độ nhất định nào đó mà nói là đứng ở trên điểm đạo đức, cái đó không giống với cái không từ thủ đoạn của Từ Đại Binh và Vạn Tư Triêu bọn họ, đương nhiên, Đổng Học Bân cho tới bây giờ không cho rằng qua mình rất cao thượng, nhưng hắn không thẹn với lương tâm. Ngoại trừ trên tình cảm Đổng Học Bân phạm qua rất nhiều sai lầm, nhưng trong phần lớn chuyện khác, Đổng Học Bân làm việc gì vẫn đều không làm thất vọng lương tâm của mình, hắn nghĩ vô luận làm quan cũng phải giữ tốt thái độ làm người, điểm này rất quan trọng.
Bỗng nhiên, trong hành lang truyền đến tiếng nói.
"Ồ, Tôn cảnh quan, Trương cảnh quan, Trần cảnh quan."
"Ông chủ Từ, Lý đội trưởng đâu?"
"Lý đội trưởng đang ở trong phòng dùng cơm, mấy ngài đi theo tôi, Lý đội trưởng đã đặt bàn sớm."
Là tiếng động của Từ Đại Binh và mấy người cảnh sát?
Rất thú vị, Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, cười cười.
Sau một khắc, mấy người hình cảnh đi ngang qua cửa phòng số 18, tùy ý thoáng nhìn, đều thấy được hai người bên trong, bốn người hình cảnh đồng thời ngẩn ra.
Đổng Học Bân? Vạn Tư Triêu? Hai người bọn họ sao ngồi cùng nhau?
Bất quá mấy người đều không nói chuyện, làm bộ không phát hiện bước nhanh.
Cánh cửa chợt vang lên, Từ Đại Binh dẫn bọn hắn đi căn phòng kề bên phòng số 18, hiển nhiên là Lý Thái Bá an bài.
Bởi vì lầu bốn thiếu chút nữa xảy ra án mạng, cho nên ngày hôm nay tuy rằng đã mở cửa, bất quá vẫn không có khách đến lầu bốn ăn, bên này cũng rất vắng vẻ, Đổng Học Bân chú ý, hiện tại lầu bốn, đại khái chỉ có ba phòng có người, Đổng Học Bân và Vạn Tư Triêu một phòng, La Hải Đình và Lý Thái Bá một phòng, mấy người của đội hình cảnh một phòng, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Thấy nhiều hình cảnh như vậy, lại còn vào phòng kề bên Đổng Học Bân hai người, Đổng Học Bân làm sao mà không biết, cái này khẳng định là Lý Thái Bá bảo hộ cho Vạn Tư Triêu. Người khác không biết sức chiến đấu của mình, người của hệ thống công an hẳn là rõ ràng, Lý Thái Bá đây là lo lắng Vạn Tư Triêu và mình đơn độc ở chung, sợ xảy ra chuyện gì, cho nên gọi đồng sự của đội hình cảnh tới bên này ăn, thuận tiện giám thị Đổng Học Bân hắn?
Hay cho Lý Thái Bá!
Hay cho đội hình cảnh!
Lửa của Đổng Học Bân lại nổi lên, giận dữ nở nụ cười!
Lúc Vân Huyên gặp chuyện không may các người ở đâu? Sau khi chuyện xảy ra điều tra Vạn Tư Triêu các người ở đâu? Vạn Tư Triêu phạm nhân này ngay tại trước mắt, Lý Thái Bá ông không chỉ không đòi lại công đạo vì dân chúng, ngược lại còn giúp Vạn Tư Triêu làm chứng cứ giả? Hiện tại? Vừa nhìn thấy tôi và Vạn Tư Triêu ăn ông thật ra gấp gáp khó dằn lo lắng cho tên họ Vạn? Còn phái người ở bên cạnh giám sát tôi, bảo hộ Vạn Tư Triêu? Dân chúng gặp chuyện không may ông mặc kệ? Vân Huyên gặp chuyện không may sao không thấy ông tích cực như thế? Lý Thái Bá à! Ông con mẹ nó thật sự là không biết tốt xấu!
Đổng Học Bân lúc này lấy ra sổ tay của hắn, mở ra một tờ giấy ghi ba tên, đem tên Vạn Tư Triêu đánh chéo lại, đem tên của Lý Thái Bá và Từ Đại Binh vẽ một vòng tròn.
Reng reng reng, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Là chủ nhiệm phòng làm việc ủy ban kỷ luật thành phố Cao Văn Vinh gọi tới.
"Cao chủ nhiệm." Đổng Học Bân tiếp, "Có việc sao?"
Cao Văn Vinh nói: "Đổng chủ nhiệm, buổi chiều mười hai giờ bốn mươi ủy ban kỷ luật có họp, mắt thấy sắp tết âm lịch, chuyện tình tương đối nhiều, hội nghị có thể sẽ có chút dài, cấp trên thông báo đến sớm một chút."
"Mười hai giờ bốn mươi? Được, tôi đã biết."
Mười hai giờ bốn mươi?
Bây giờ chỉ còn có hơn hai mươi phút?
Đổng Học Bân trong lòng yên lặng tính toán, khẽ gật đầu, xoay người lại đóng cánh cửa, đồng thời khóa trái đi tới, từ giờ trở đi, Đổng Học Bân không thể để cho người khác vào, chờ sau khi ngồi xuống, Đổng Học Bân động chiếc đũa bắt đầu ăn, hình như trước mắt cũng không có Vạn Tư Triêu.
Vạn Tư Triêu cười, cũng cùng ăn.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Hai mươi phút...
Đồ ăn đã sớm xong, trong lúc đó cũng không có bất luận kẻ nào tới.
Vạn Tư Triêu nhìn thời gian, đột nhiên nói: "Đổng chủ nhiệm, sắp mười hai giờ bốn mươi rồi, vừa rồi cú điện thoại kia có phải là ủy ban kỷ luật có việc?"
Đổng Học Bân cười nói: "Anh không đề cập tới tôi cũng đã quên."
Vạn Tư Triêu giả khuông giả dạng thở dài nói: "Ở đây cách đại viện thị ủy tuy rằng không xa, nhưng không gần, cho dù cậu hiện tại đi cũng đến muộn."
Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Vậy không nhất định."
Vạn Tư Triêu lắc đầu, không vô nghĩa với hắn, "Chỉ nói vậy thôi, tìm tôi tới chuyện gì? Nếu như cậu còn muốn hỏi vụ án của Cù Vân Huyên, vậy tôi nói rõ ràng với cậu một lần, ngày đó là cô ấy có việc cầu tôi mời tôi ăn, kết quả uống rượu say tự mình nhảy lầu, cái này còn đổ tội lên tôi, còn nói là tôi đánh cô ấy, còn muốn cưỡng gian cô ấy, cái này là sao hả? Cậu nói tôi trêu ai chọc ai chứ? Ha ha."
Đổng Học Bân nhìn hắn, "Ủy ban kỷ luật chúng tôi mấy năm nay nhận được không ít tin cử báo của anh, đều là về..."
Vạn Tư Triêu ngắt lời nói: "Tin này tôi biết, đội hình cảnh đã sớm điều tra qua, đều là án giả, ài, hiện tại cái đám phụ nữ này, không yêu được thì chia tay, lập tức kiện tôi cưỡng gian, cậu nói xem cái này gọi là chuyện gì? Đúng rồi, Cù Vân Huyên là chị họ của cậu? Chuyện này tôi trước đó thật không biết, nói thật, tôi thấy trong lòng mọi người đem dung mạo của chị họ cậu so sánh với cậu, cùng với Tạ phó thị trưởng chúng ta, Đổng chủ nhiệm thật phúc khí, ha ha, lúc này chúng ta cũng là không hòa thuận, sau này chúng ta còn phải liên lạc nhiều."
Đổng Học Bân cười lạnh nói: "Sau này?"
Vạn Tư Triêu cười gật đầu, "Sau này tôi dự định tiếp tục theo đuổi Vân Huyên, mãi đến khi đem cô ấy tới tay mới thôi, cô ấy xuất viện nhớ gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi mời cô ấy ăn."
Đổng Học Bân đuôi lông mày hơi giãn ra, bị vẻ kiêu ngạo của đối phương chọc cho vui vẻ.
Một lần không được, còn muốn ra tay với Vân Huyên lần nữa?
Đây là thị uy với tao? Nói cho tao biết năng lực của mày lớn hơn tao? Mày muốn làm gì ai cũng không có cách nào ngăn cản? Pháp luật cũng không có cách bắt mày?
Bên ngoài.
Tiếng nói của La Hải Đình rốt cục vang lên trong hành lang, "Ông chủ Từ, tới đây, đến đây uống hai ly đi!"
Chỉ nghe Từ Đại Binh nói: "La chủ nhiệm, tôi không được đâu, tửu lượng tôi không được."
"Thế nào? Chút mặt mũi ấy cũng không cho tôi? Mau tới, Lý đội trưởng cũng chờ uống rượu với ông đây!"
"Vậy... Vậy được."
Một giây đồng hồ sau, điện thoại di động của Đổng Học Bân nhận được tin nhắn của La Hải Đình: đã làm theo lời dặn dò của cậu, Lý Thái Bá và Từ Đại Binh đều ở trong phòng.
Đổng Học Bân rất nhanh trả lời: để cho bọn họ uống rượu, chị lập tức đi phòng vệ sinh.
La Hải Đình: hiện tại?
Đổng Học Bân: hiện tại, xóa tin nhắn, trong vòng mười phút không nên trở về.
La Hải Đình: tôi đã biết.
Bên ngoài nhất thời truyền đến mở cửa tiếng, "Các người uống trước đi, tôi đi phòng vệ sinh chút."
Tiếng bước chân của La Hải Đình dần dần biến mất tại đầu cùng hành lang.
Đổng Học Bân chờ cũng là giờ khắc này, nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ ba mươi tám phút, tuy rằng chỉ còn hai phút, nhưng là vừa đủ chạy về tham gia cuộc họp tại ủy ban kỷ luật.
Đổng Học Bân cười nhìn nhìn Vạn Tư Triêu, "Anh muốn mời Vân Huyên ăn, kiếp này chỉ sợ là không được!"
Vạn Tư Triêu lạnh lùng cười, "Vậy chúng ta thử một lần, xem tôi có thể đem Cù Vân Huyên tới tay hay không."
Đổng Học Bân cười nói: "Anh thật nghĩ rằng anh có chú tốt là có thể muốn làm gì thì làm? Pháp luật không chế tài được anh? Tôi hôm nay sẽ cho anh biết Đổng Học Bân tôi là ai!"
STOP!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...