Buổi chiều.
Bên ngoài mưa không giảm.
Từ gia, năm giờ.
Tắm rửa xong Đổng Học Bân ở trong phòng vệ sinh cầm quần áo mà chị Từ vừa cho hắn coi trái coi phải, cuối cùng vẫn do dự mặc ở trên người, trên áo sơmi có chút hoa văn, nhất là trước ngực, có thể là Từ Yến thường mặc, cho nên chổ ngực hơi căng ra, còn cái quần, cũng dư dả một chút, cũng không là dán chặt người, còn có một mùi vị thành thục nhàn nhạt trên người của chị Từ, rất thơm, nhưng cũng không phải đặc biệt thơ, hình như là mùi vị tư nhiên trong trong thân thể, khiến cho Đổng Học Bân phản xạ có điều kiện hít sâu một hơi.
Đẩy cửa ra, đi tới phòng khách.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nấu nước, chị Từ mang tạp dề ở bên trong bận việc làm canh cho hắn, Đổng Học Bân nhìn mà trong lòng ấm áp.
Điện thoại di động không có pin, gọi điện thoại cho trong nhà trước đã.
Đổng Học Bân đi đến bàn trà, cầm lấy điện thoại bàn của nhà Từ Yến gọi cho dãy số của gia thuộc viện thị ủy.
"A lô, tôi là Tạ Tuệ Lan."
"Tuệ Lan, là anh, mẹ đâu?"
"Tại phòng khách, Vân Huyên đang dỗ ngọt mẹ."
"Vậy, vậy tâm tình của mẹ có đỡ hơn nữa? Còn giận anh không?"
"Sao không giận? Ồn ào nói sau này không nhận đứa con trai luôn."
"Ai da, cái này, Tuệ Lan, em nên giúp anh khuyên nhủ mẹ, anh chỉ có thể dựa vào em thôi đó."
"Đã biết, chờ ngày mai lão nhân gia tâm tình ổn định một ít, em sẽ nói với mẹ một chút."
"Chuyện này là anh sai, ài, không trách mẹ phát hỏa, anh cũng có lỗi với em cùng Huyên di, anh......"
"Được rồi được rồi, lời này một năm trước Tạ tỷ anh đã nghe nhiều rồi, chuyện của ba chúng ta không phải đã thương lượng được rồi sao? Hiện tại trước tiên đem mẹ ổn định lại rồi nói sau."
"Ừm, khổ cực em cùng Huyên di."
"Bên ngoài trời mưa không nhỏ, anh ở chổ nào?"
"......, trong nhà một lãnh đạo cũ."
"Nam hay nữ?"
"Ặc, đương nhiên là nam." Lúc này, Từ Yến đúng lúc bưng một chén canh nóng hổi từ trong phòng bếp đi tới nghe vậy nhìn Đổng Học Bân, cũng không nói cái gì, buông chén canh xuống.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên.
Chỉ nghe Tạ Tuệ Lan nói: "Cứ như vậy đi, anh gươi trước ở bên ngoài hai ngày, chờ mẹ không có việc gì em sẽ gọi điện thoại cho anh, có được hay không?"
"Được, vậy em để ý một chút."
"Ừm, cúp."
Buông điện thoại, Đổng Học Bân rất ngượng ngùng, nói với Từ Yến: "Điện thoại di động không có pin nên mượn điện thoại của ngài dùng, cái kia … vừa rồi nói vậy, ừm, lòng nghi ngờ của vợ tôi rất nặng, tôi sợ cô ấy "
Từ Yến cười cười "Đến đây ăn canh."
Đổng Học Bân vui vẻ nhanh chóng ngồi qua, ngửi một hơi nói: "Thật là thơm." Từ Yến đem cho hắn cái muỗi cắm vào trong chén"Vậy uống nhiều chút, trong nồi còn nhiều mà." Đổng Học Bân nói: "Chị Từ, ngài cũng uống đi, cũng đến giờ cơm chiều rồi."
"Buổi trưa chị Từ cậu ăn trễ, không đói bụng, đợi lát nữa rồi nói sau, cậu uống của cậu đi." Dứt lời, Từ Yến nở nụ cười một chút, quay đầu vào phòng vệ sinh, nhưng cũng không có đóng cửa.
Đổng Học Bân uống canh, tay nghề của lãnh đạo cũ thật không tồi, trong dạ dày lập tức ấm áp lên, cả người cũng nổi lên một ít khí lực, rất ngon. Hắn vừa uống canh vừa nghiêng đầu vào trong WC nhìn, vị trí ở đây thấy không quá rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai đùi đẹp hơi mở về hướng của mình, bởi vì bị áo sơmi hơi ngắn một ít, quần lót bó sát người cũng hiện ra một chút, như ẩn như hiện, chị Từ ngồi hổm trên mặt đất cũng không biết đang làm cái gì, mãi cho đến khi mùi giặt quần áo bay vào chóp mũi của Đổng Học Bân, hắn mới có phản ứng là Từ Yến giặt quần áo cho hắn!
Đổng Học Bân gấp gáp ném chén canh chạy tới "Chị Từ, sao có thể không biết xấu hổ, còn khiến cho ngài giặt quần áo." Từ Yến cũng không quay đầu lại khoát khoát tay "Ăn của cậu đi."
"Thật không thích hợp." Đổng Học Bân nói: "Để tôi để tôi."
Từ Yến nghiêng đầu nhìn hắn cười "Giặt quần áo cho con nuôi của tôi còn có cái gì không thích hợp?" Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Vậy sao không dùng máy giặt, đừng mệt ngài." "Chỉ là vài món, không đủ dùng máy giặt, vả lại cũng không sạch bằng giặt tay."
"Nhưng..."
"Đừng cái này cái kia nữa, nhanh ăn canh đi, một hồi chị Từ đi kiểm tra, nếu như không uống xong, vậy phạt cậu uống thêm hai chén."
Từ Yến chậm rãi dùng tay giặt quần lót của Đổng Học Bân, xoa xoa một chút, rất lão luyện.
Đổng Học Bân mặt đỏ tim đập nhanh, coi chuyện này ầm ĩ kia, ngay cả vợ của mình cũng chưa từng giặt đồ lót cho mình nữa là, cũng là Huyên di và mẹ già mới giặt thôi. Nhưng thấy bộ dạng không muốn nói nhiều của Từ Yến, Đổng Học Bân cũng khó mà nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là cảm động ra phòng vệ sinh, sau khi quay đầu lại nhìn, hắn tiếp tục ngồi ở bàn ăn canh, ừng ực ừng ực, một hơi uống hai chén lớn, rốt cục coi như cũng no.
Bên kia, Từ Yến cũng đã giặt xong quần áo cho hắn, ôm vào trong ngực đi tới "Ăn xong rồi?"
"Ừm, ăn rất ngon."
"Ha ha, vậy là tốt rồi."
"Ngài mang quần áo đi phơi? Tôi giúp ngài."
"Không cần, nếu như cậu không chịu ngồi yên, vậy ra hâm canh cho chị, chị Từ cũng đói bụng."
"Tốt tốt, canh nguội rồi, tôi đi hâm nóng nó." Đổng Học Bân bước nhanh mở bếp ga, dùng cái muỗi trộn đều một chút, chờ lúc hắn múc canh ra chén, thì thấy Từ Yến đang dùng tay đem một cái quần lót vuốt bằng phẳng, móc lên trên, rồi lấy vớ chân của Đổng Học Bân phơi lên. Đổng Học Bân thở dài, nghĩ mình trước mặt chị Từ đã không có gì để mất mặt, trước đó, mình cởi truồng cũng bị cô ấy nhìn thấy. Quên đi, chị Từ người ta cũng là nửa trưởng bối của mình, thấy hết thì thấy hết, chị Từ khẳng định không coi là gì.
Sau khi ăn xong.
Từ Yến không cho Đổng Học Bân rửa chén, mà là mạnh mẽ đem hắn tới sô pha bảo hắn xem báo chỉ, còn mình đi phòng bếp bận việc một trận, chờ sau khi đi ra, Từ Yến mang cho Đổng Học Bân một mâm đựng trái cây.
"Ăn đi." Từ Yến vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.
Đổng Học Bân tâm nóng lên, nghĩ chị Từ đối với mình thật tốt, giống như mẹ hắn vậy.
Vừa nghĩ đến già mẹ, Đổng Học Bân lại cúi đầu thở ra thật dài, im lặng.
Từ Yến nhìn hắn một chút "Nghẹn ở trong lòng khó chịu, thì nói một chút với chị Từ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Tôi chủ yếu là không mặt mũi nói." Đổng Học Bân nói chuyện, bỗng nhiên "Ngài có thuốc không? Lúc đi tôi không mang theo."
"Chờ chút." Từ Yến đi tới phía trước tủ TV ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo ra, lấy ra một gói thuốc còn chưa mở đóng gói, xoay người lại đưa cho Đổng Học Bân nói: "Người khác đưa, chị cũng không hút thuốc lá, cho cậu." Nói xong, Từ Yến lại tìm một hộp diêm dưới bàn trà.
Đổng Học Bân từ trưa đến giờ cũng chưa hút thuốc, nhanh chóng hút hai hơi.
Từ Yến nói: "Đừng nhăn mặt nhíu mày nữa, có gì cứ nói? Mẹ cậu vì sao đánh cậu?"
Đổng Học Bân nói: " Mẹ tôi là thất vọng với tôi, trước đây tôi cứu không ít dân chúng, cái này cũng là lỗi tôi, mỗi lần tôi đều xông ra trước tiên, ngay cả mạng đều không quan tâm, tuy rằng mẹ tôi ngoài miệng mắng tôi quá xúc động, bảo tôi phải suy nghĩ đến mình, bất quá tôi biết, bà rất tự hào vì tôi, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, thế nhưng lần này, chuyện này mẹ tôi không có biện pháp tiếp thu, cho nên mới đuổi tôi ra khỏi nhà, còn nói... Nói sau này cũng không nhận thức tôi."
Từ Yến cau mày "Cậu thu tiền của người khác?"
Đổng Học Bân cười khổ "Cái này thật không có, tiền của tôi xài còn không hết, tôi thu hối lộ làm gì?"
"Vậy là vì cái gì?"
Đổng Học Bân ấp úng nói: "Tôi … không phải đã kết hôn rồi sao? Thế nhưng, tôi lại cùng một người phụ nữ …”
“..." Từ Yến một chút liền rõ ràng, sắc mặt nghiêm lại nói: "Tên nhóc cậu có tình nhân ở bên ngoài?" Đổng Học Bân chột dạ nói: "Dù sao cũng không khác biệt lắm." Thấy cái biểu tình này của chị Từ, Đổng Học Bân cũng không dám nhìn cô ấy, ánh mắt tránh né.
"Đến tình trạng gì rồi?"
"Ặc, cái kia … có đứa nhỏ rồi."
"Đứa nhỏ đều có?" Từ Yến sửng sốt, bật cười nói: "Vậy mẹ cậu nổi nóng với cậu là phải, nếu đổi lại là tôi, tôi không đánh chết cậu là tốt lắm rồi!"
Đổng Học Bân phiền muộn nói: "Sớm biết vậy tôi sẽ không nói với ngài, biết ngài sẽ mắng tôi."
Từ Yến nhìn hắn "Vợ của cậu biết chuyện này không?" "Đã sớm biết." Đổng Học Bân hơi trầm ngâm " Ba người chúng tôi trước đó vì chuyện này đã thương lượng qua, đại khái cũng... Dù sao hiện tại cũng là mẹ tôi chịu không nổi."
"Cô ấy biết? Vậy vợ của cậu đối với cậu thật không tồi...”
"Đúng vậy, Tuệ Lan biểu hiện ra hình như đối với cái gì đều không quan tâm, thật ra rất tốt với tôi." "Vậy tình nhân của cậu đâu?"
"Cô ấy cũng đặc biệt tốt với tôi, cái gì cũng đều chiếu cố tôi, từ nhỏ đã vậy."
"Các người nhận thức khi còn bé?" "Cũng không tính vậy, bất quá dù sao nhận thức không ít năm, cô ấy cũng lớn hơn tôi không ít tuổi, hơn nữa quan hệ với mẹ tôi đặc biệt tốt, hai người vẫn đều chị em, tôi phỏng chừng cũng là vì vậy, mẹ tôi trong lúc nhất thời không tiếp thụ được, cho nên mới phát hỏa, ài chị Từ, ngài nói tôi hiện tại nên làm gì?" Từ Yến suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này cậu làm, quả thật có chút không thể chấp nhận được."
Đổng Học Bân khổ mặt "Vậy ngài mắng tôi vài câu đi, mắng tôi trong lòng tôi cũng thoải mái." Từ Yến cầm tay hắn vỗ vỗ "Bất quá đổi một góc độ khác, cậu so với những người khác, coi như không tồi, quan làm được đến vị trí của tên nhóc cậu, có thể nói là lúc đầu không nhiều, tên nhóc cậu ít nhất còn biết mình sai rồi, biết hối hận, biết tự trách."
Đổng Học Bân cũng không biết Từ Yến là khen mình hay là mắng mình nữa.
Một lát sau, Từ Yến an ủi hắn nói: "Đừng để ở trong lòng, nếu chuyện này đã xảy ra, vậy nghĩ biện pháp giải quyết đi, vợ của cậu cùng tình nhân của cậu đều hòa hợp với nhau, vậy cái khác cũng đều không tính cái gì, chỗ mẹ cậu, dù sao cậu cũng là con ruột của cô ấy, tôi biết tâm tình của người làm cha mẹ, cho dù có thế nào, mẹ cậu cũng sẽ không bỏ mặc cậu, chờ thêm một thời gian nữa hẳn là không có chuyện gì."
"Thật sao?"
"... ừm."
"Ngài khẳng định?"
"Tôi cũng làm mẹ, tôi khẳng định."
"Phù, ngài nói như vậy tôi cũng an tâm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...