Buổi sáng thứ bảy.
Trong nhà đứa nhỏ oa oa khóc lớn tiếng.
Đổng Học Bân gấp khó dằn nổi, vừa lo lắng cho con mình gái, vừa nhớ thương Tuệ Lan và Huyên di, mùa đông lạnh mà cũng ra được một thân mồ hôi.
"Ngoan, không khóc."
"Oa oa oa..."
"Ài, đừng nói với ba ba là con đói bụng nha?"
"Oa oa oa..."
"Vậy là muốn mẹ? Mẹ lập tức trở về, đừng nóng vội đừng nóng vội."
Vài giây sau, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khoá, có người cắm chìa khoá vào mở cửa.
Cửa mở ra, Tạ Tuệ Lan cầm theo một túi trứng gà đi vào nhà, phía sau là Cù Vân Huyên cầm hai túi nilon rau dưa, cũng chậm rãi theo vào.
Đổng Học Bân trong lòng cả kinh, hai người thật sự cùng đi ra cửa, cái này...
Tạ Tuệ Lan sau khi tiến vào thì thấy được Đổng Học Bân trong phòng khách, cái gì cũng chưa nói, đem trứng gà bỏ vào trong tủ lạnh.
Cù Vân Huyên cũng nhìn hắn, không lên tiếng, vào phòng bếp đem đồ ăn đặt lên trên bàn, lấy từng món ra.
Đổng Học Bân lập tức nghĩ bầu không khí có chút thay đổi, mỗi lần nhìn thấy Huyên di Tuệ Lan cùng một chỗ, Đổng Học Bân đều cảm giác đuối lý, dù sao cũng là mình có lỗi trước, không nên một chân dẫm hai chiếc thuyền, bất quá hiện tại nói cái này cũng vô dụng, Đổng Học Bân biết mình nếu càng như vậy sẽ càng bị vây trong hoàn cảnh xấu, vì vậy thẳng thắn làm một chiêu tiên phát chế nhân, tận lực nói sang chuyện khác, "Các người đi đâu thế? Hả? Ban ngày đem đứa nhỏ để trong nhà một mình! Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ hả? Làm sao bây giờ hả? May mà anh trở về sớm! Đứa nhỏ đều khóc nửa ngày! Vẫn là anh đổi tả cho! Các người nhìn đi! Tiểu Thiên Thiên còn khóc nè! Các người thật là được đấy! Có ai chăm sóc đứa nhỏ như thế không? Có không?"
Oa oa một tiếng, tiểu Thiên Thiên khóc càng dữ hơn.
Đổng Học Bân giả vờ cả giận nói: "Các người nhìn đi! Nhìn đi!"
Ai biết Tạ Tuệ Lan nhìn cũng nhìn hắn một cái, ngáp một cái, đi qua ngồi xuống sô pha, chậm rãi phẩm trà.
Cù Vân Huyên cũng không nói một tiếng, nhàn nhạt ở trong phòng bếp rửa đồ ăn.
Đổng Học Bân trợn tròn mắt, các người cũng quá không có tính người, không để ý mình?
Nhìn trái, liếc phải, Đổng Học Bân không có cách, không thể làm gì khác hơn là ho khan một tiếng, sắc mặt tức giận nhất thời thu lại, ưỡn nghiêm mặt đi phòng bếp tìm Cù Vân Huyên, "Huyên Huyên, em xem đứa nhỏ có phải là đói bụng không? Em cũng thật là, đứa nhỏ còn chưa có đầy tháng, em cũng không quan tâm Thiên Thiên."
Cù Vân Huyên khẽ gắt nói: "Ai không quan tâm đứa nhỏ? Thiên Thiên tháng trước đã đầy tháng! Hiện tại đều sắp được một trăm ngày rồi! Anh còn có mặt mũi nói à!"
Đổng Học Bân ặc một cái, "Nhanh như vậy?Ài, địa chấn làm cho anh thật hồ đồ."
Vừa nhìn con gái trong lòng, không phải như vậy chứ, trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc trước, cũng nặng hơn rồi.
Cù Vân Huyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới cưng chiều tiếp nhận con gái, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, hôn hôn mặt trứng gà của đứa nhỏ, sau đó vén áo lên cho tiểu Thiên Thiên bú sữa.
Đổng Học Bân nhìn nhập thần, sinh qua đứa nhỏ, ngực của Huyên di của thật sự là càng lúc càng lớn.
Cù Vân Huyên chú ý tới ánh mắt của Đổng Học Bân, mặt đỏ lên, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Nhìn cái gì? Tìm đánh phải không?"
Đổng Học Bân đang bận nhìn chằm chằm không chớp mắt nên không nghe, còn đang ngắm nghía bộ ngực trắng của cô ấy, càng nhìn càng thấy kinh hãi động phách, "Em tới khi nào?"
Cù Vân Huyên vừa cho con bú sữa vừa nói: "Hai ngày trước, khi đó lúc đầu muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng nghe nói anh vì cứu người nằm viện, sợ quấy rối anh nghỉ ngơi, không gọi."
"Nghe nói em làm MC cho đài truyền hình?"
"Còn chưa quyết định, trước đây em làm tại toà soạn ít năm, có kinh nghiệm phương diện này, tìm người trực tiếp điều đến phòng hậu cần của đài truyền hình, bất quá ngày hôm qua hai người MC một người trong nhà có chuyện về với ông bà, một người sinh bệnh, không có mặt, bọn họ cho em tới thử, lúc này mới làm MC tin tức, chờ thêm hai ngày, còn không biết thế nào, chức vụ của e vẫn còn ở hậu cần."
Đổng Học Bân khen: "Anh thấy em trên tin tức, cái trình độ của em, tuyệt đối không thành vấn đề, vừa bắt đầu nghe có người khen em tốt đấy."
Cù Vân Huyên cười nói: "Anh này, chỉ biết chọc em hài lòng! Ha ha..."
"Anh là nói thật, sau này em phát triển làm MC còn có tiền đồ hơn làm hậu cần hay tòa soạn nhiều, ặc, ba mẹ không đến đây?"
"Không có, một người em tới."
"Vậy nếu như em đi làm, đứa nhỏ làm sao..."
"Mời một người bảo mẫu, đến lúc giúp đỡ nhìn một cái."
Quả nhiên, sau khi bú sữa, tiểu Thiên Thiên nở nụ cười hì hì, không còn khóc nữa.
Đổng Học Bân đang muốn ôm đứa nhỏ, thuận tiện chọc chọc con gái, ai mà ngờ Tạ Tuệ Lan từ phía sau đi đến, đưa tay ôm lấy, Tạ Tuệ Lan từ trong tay Cù Vân Huyên tiếp nhận tiểu Thiên Thiên, cười ha ha lấy tay lắc lư đứa nhỏ, tiểu Thiên Thiên kêu ầm lên, đưa tay nhỏ đi bắt tay của Tạ Tuệ Lan, hình như vì có người chơi cùng, cho nên đứa nhỏ cực kỳ vui vẻ.
Tạ Tuệ Lan vừa chọc con bé vừa cười nói: " Tiểu Thiên Thiên của chúng ta thật xinh đẹp, sau này ở với mẹ nuôi, mẹ nuôi sẽ nuôi con mập mạp béo tròn, có được hay không?"
Tiểu Thiên Thiên nha nha gọi loạn, hoa chân múa tay vui sướng.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Ồ, con còn dám gãi mẹ nuôi?"
Cù Vân Huyên nhắc nhở nói: "Tuệ Lan, chị xem chừng chút, đứa nhỏ ra tay không biết nặng nhẹ."
"Chị biết, không có việc gì." Tạ Tuệ Lan cười ha hả nói: "Vật nhỏ thật là khả ái."
Đổng Học Bân sững sờ nói: "Mẹ nuôi? Cái gì mẹ nuôi hả?"
Tạ Tuệ Lan cũng không nhìn hắn, thản nhiên nói: "Lúc trước anh gặp rủi ro máy bay, em cùng Vân Huyên ở cùng một chỗ thì đã nói qua, sau này đứa nhỏ sinh ra em nhận con bé làm con gái nuôi, sao? Có vấn đề gì?"
Đổng Học Bân vội nói: "Không có không có."
Cù Vân Huyên nói: "Được rồi, các người đi ra phòng khách xem TV đi, cũng sắp buổi trưa rồi, em làm cơm."
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Cho Tiểu Bân bận việc làm cơm đi, hai ngày nay hắn ở khu Nam Sơn sung sướng đủ rồi, đi, hai ta đi ra ngoài uống trà."
Lời này khiến cho Đổng Học Bân đổ đầy mồ hôi.
Cù Vân Huyên do dự một chút, "Cho Tiểu Bân nghỉ ngơi một chút đi, hắn đi công tác cả một tuần, cũng không nhẹ." Vô luận lúc nào, vẫn là Huyên di thương Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa nhìn như vậy, nhanh chóng nói: "Đừng đừng, các người đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, anh tới, anh tới."
Cù Vân Huyên nhíu mày nói: "Anh vừa hiến máu nhiều như vậy, anh đừng quản."
"Ai da, anh có thể có chuyện gì? Khỏe như trâu ấy." Đổng Học Bân không khỏi phân trần mà đem Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên đẩy đi, "Các người chơi cùng đứa nhỏ đi, làm cơm lúc đầu là nhiệm vụ của anh, làm sao để cho hai người bận việc? Đ nhanh đi nhanh, chuyện phòng bếp đều giao cho anh!" Thấy Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên không còn lạnh nhạt, dù sao ở chung cùng một chỗ hòa hợp như thế, ừm, ít nhất mặt ngoài hòa hợp như thế, Đổng Học Bân kích động đến nổi nước mắt đều rơi xuống, vạn lý trường chinh rốt cục đi được bước đầu tiên, chuyện tốt nha!
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...