Quyền Tài

Hai ngày sau, thứ bảy.

Gia thuộc viện thị ủy Phần Châu.

Sau một tuần, Đổng Học Bân rốt cục đã trở về, nhìn nhà của mình trong viện, hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái, vui vẻ thoải mái. Lần này hành trình đến khu Nam Sơn hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mà uỷ ban kỷ luật thành phố giao xuống, hoàn mỹ cứu được Cảnh Nguyệt Hoa, còn được cái miệng nhỏ nhắn của giai nhân "yêu", Đổng Học Bân thỏa mãn vô cùng, tâm tình cũng vô cùng cao, lẩm bẩm một điệu nhạc đi lên lầu.

Trong hàng hiên có người nói chuyện.

"Xem tin tức chưa?"

"Nhìn, đổi MC rồi."

"Đây là MC nhất đẹp của thành phố Phần Châu cho tới nay phải không?"

"Đâu, tôi thấy, toàn quốc MC của đài truyền hình nào cũng không đẹp bằng."

"Rốt cuộc chỗ nào mời tới vậy? Anh có nghe nói không?"

"Là người kinh thành, hình như là trước đó hai người MC bị bệnh, cô này bắt đầu thay."

Đổng Học Bân nghi hoặc nghĩ, Ơ? Đài truyền hình thành phố Phần Châu đổi MC? Còn rất đẹp? Mình vài ngày không trở về thật ra có chút tách rời rồi.

Một lát sau, hai người thanh niên mặt đối mặt với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân vừa mới đến, đối với hàng xóm xung quanh còn không quá nhận thức, bất quá thấy tuổi tác, hai người này hẳn là người nhà hoặc là đứa nhỏ của người lãnh đạo nào đó, khẳng định không phải cán bộ là được rồi, vì vậy Đổng Học Bân khách khí cười cười với bọn họ.


Hai người cũng nở nụ cười với hắn một chút, chào hỏi một tiếng.

Trong nhà.

Đổng Học Bân đem chìa khoá mở cửa, liền lớn tiếng nói: "Tuệ Lan! Anh đã trở về! Tuệ Lan?"

Khom lưng thay dép, Đổng Học Bân không có nghe thấy đáp lại, không khỏi nghi hoặc nhìn bên trong, trong phòng không người, Tuệ Lan hình như đi ra rồi.

Cuối tuần còn đi đâu?

Anh em đều gọi điện thoại nói với cô ấy muốn trở về mà?

Đổng Học Bân có chút bực mình, trong lòng nói Tuệ Lan em cũng không coi trọng anh, không ở nhà làm cơm tắm nước rửa chờ anh còn đi ra ngoài làm gì? Bất quá sau khi nghĩ đến một việc, Đổng Học Bân cũng không dám tức giận Tuệ Lan, chuyện mình cứu Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân không biết Tuệ Lan phát hiện hay không phát hiện dị thường, theo lý thuyết cô ấy phỏng chừng là phát hiện không được, nhưng Đổng Học Bân trong lòng cũng không yên tâm, dù sao Tạ Tuệ Lan cũng là người phụ nữ khó đoán nhất mà hắn gặp qua, Tuệ Lan trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Đổng Học Bân vẫn đều không rõ ràng lắm, cho nên mới có chút phát sợ đối với cô ấy.

Mặc kệ.

Anh em phải đánh trước.

Đổng Học Bân đặt mông ngồi trên sô pha, bắt chéo chân thoải mái dựa vào, dùng chân chỉnh điều khiển từ xa trên bàn trà.

Bận việc nhiều ngày như vậy, quá mệt mỏi.

Xoạch, TV mở, kênh tin tức của thành phố Phần Châu nhất thời hiện ra.

"Sau đây là tin tức mới nhất về công việc trùng kiến sau thiên tai,, mấy nhà xưởng của khu Tây Bình..."

Đương Đổng Học Bân sau khi nghe được cái âm thanh này, biểu tình cũng sửng sốt, điếu thuốc ngậm trên miệng cũng không kịp hút, liếc mắt nhìn về phía TV, kết quả thiếu chút nữa từ trên sô pha ngã xuống!

Giống như trước đó hai người thanh niên nói vậy, MC trên hình ảnh vô cùng đẹp, ba mươi tuổi, vẻ mặt thành thục, trong giọng nói tuy rằng không mất nghiêm túc, nhưng có nhiều ôn nhu đến từ bên trong, cái vẻ dịu dàng kia, cái vẻ đẹp kia, đừng nói nữa, quả thật, một MC đại mỹ nhân như thế, bất luận đài truyền hình gì trong nước đều không thấy được, bình thường đài truyền hình chọn MC, tướng mạo đều là nhân tố lo lắng đầu tiên, cho nên mỹ nữ MC hiển nhiên không thể thiếu, nhưng đẹp thì thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy qua đẹp như thế!

Nhưng mà Đổng Học Bân cũng không phải bởi vì sự xinh đẹp của thiếu phụ này mà kinh ngạc đến ngây người, mà là... Người này hắn nhận thức!

Lại có thể là Cù Vân Huyên!

Huyên di tới đài truyền hình thành phố Phần Châu!

Đổng Học Bân đổ mồ hôi xuống tới, trước đây Vân Huyên có nói với hắn là có lo lắng phương diện này, muốn đến toà soạn hoặc là giới truyền thông thành phố Phần Châu phát triển, ở đây đứa nhỏ có thể gần Đổng Học Bân một ít, nhưng Đổng Học Bân nghĩ Huyên di ít nhất phải chờ tiểu Thiên Thiên ra đầy tháng mới đến, không ngờ nhanh như vậy, hơn nữa cũng là tới đài truyền hình thành phố Phần Châu, còn trực tiếp lên vị trí MC, cái này không thể ai cũng có thể làm!

Nhìn dáng dấp thản nhiên tự nhiên của Huyên di trong TV, Đổng Học Bân tầm mắt quét lên góc, mặt trên cũng không có chữ phát sóng trực tiếp, hẳn là phát lại hoặc là thu lại.


Huyên di hiện tại ở đâu?

Lỡ như cô ấy sau này gặp phải Tuệ Lan, vậy...

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút mà cực sợ, mặc dù có cái hẹn năm năm, nhưng không chừng cũng sẽ xảy ra đại sự!

Một người là phó thị trưởng, một người là MC đài truyền hình, đều công tác tại thành phố Phần Châu, muốn nói hai cô ấy không gặo mặt, Đổng Học Bân đều nghĩ không có khả năng, hắn hiện tại chỉ có thể hy vọng giống như lúc mình bị rủi ro máy bay, trong cuộc sống này, Tuệ Lan và Vân Huyên cho rằng mình đã chết, hình như đặc biệt đoàn kết, còn từ đó sản sinh một ít tình cảm chị em, chỉ mong như vậy, chỉ mong có thể bình an vô sự là tốt nhất.

Đổng Học Bân hai tay tạo thành chữ thập, cầu khẩn một chút.

Nhưng sau một khắc, một tiếng khóc oa oa từ trong phòng ngủ vang ra, dọa Đổng Học Bân một cú sốc lớn, điếu thuốc cũng rớt khỏi miệng!

Tiếng động gì?

Sao hình như là tiếng khóc của đứa nhỏ?

Đổng Học Bân dựng thẳng cái lỗ tai lên nghe, má nó, không phải hình như, cũng là đứa nhỏ đang khóc!

Đổng Học Bân kinh ngạc vô cùng, đứng lên, bước đi hướng phòng ngủ mở cánh cửa ra, sau đó, một đứa nhỏ còn chưa có ra đầy tháng nằm trong xe tiến vào tầm mắt! của hắn

Nhìn quen mắt, quá nhìn quen mắt!

Đây là Thiên Thiên? Là con gái mình??

Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ nhiều, hoang mang rối loạn chạy đi tới ôm lấy con gái tới, "Làm sao vậy làm sao vậy? Khóc cái gì, khó chịu ở đâu, nói cùng ba ba, mau nói cùng ba ba."

Tiểu Thiên Thiên dương nanh múa vuốt gãi hắn, oa oa khóc lớn.


Đổng Học Bân yêu thương cực kỳ, "Con bị sao thế? Ài! Thì ra là nước tiểu!"

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu như Thiên Thiên đói bụng, hắn cũng không có sữa cho con bé bú, vì vậy đưa chóng cởi cái tả ướt nước tiểu của Thiên Thiên ra, tìm tìm, cầm lấy một cái tả không ướt đổi cho Thiên Thiên, Đổng Học Bân chân tay vụng về, lại quá yêu thương đứa nhỏ sợ làm đau, cho nên thay gần năm phút đồng hồ mới tính là đổi được.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thiên Thiên mân mê, nhưng vẫn khóc, bất quá tiếng khóc đã nhỏ hơn.

Đổng Học Bân xoay lại, ôm đứa nhỏ kia đi tới phòng khách không biết nên làm cái gì bây giờ.

Vân Huyên này cũng thật sự được! Sao đem đứa nhỏ để trong nhà? Cái này nếu như xảy ra chuyện thì làm sao đây?

Ôi chao! Cho tới bây giờ Đổng Học Bân mới nghĩ tới một vấn đề khiến cho hắn kinh hồn táng đảm, Thiên Thiên sao ở trong nhà của mình và Tuệ Lan? Huyên di vào bằng cách nào?

Đổng Học Bân hít một hơi, mồ hôi trên ót chảy xuống đầm đìa!

Huyên di đã tới đây! Cô ấy và Tuệ Lan gặp qua! Cái này … Hai người... Rất có thể là cùng đi ra cửa! Nếu không căn bản không có biện pháp giải thích chuyện Thiên Thiên xuất hiện trong phòng ngủ nhà hắn!

Tiêu rồi!

Cái này là chuyện xấu!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui