Ngày kế tiếp.
Thứ sáu.
Buổi sáng, Đổng Học Bân sớm tới cơ quan, bởi vì ngày hôm nay thị ủy tổ chức một lần hoạt động hiến máu tình nguyện, tới lúc, vài chiếc xe hiến máu đều tới đại viện thị ủy, Đổng Học Bân làm lãnh đạo phòng giám sát số một của ủy ban kỷ luật thành phố đương nhiên muốn có tác dụng đi đầu.
Lúc lên lầu, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Là nhắn tin của Tạ Tuệ Lan: nhớ Tạ tỷ anh không?
Đổng Học Bân lập tức trả lời nói: đương nhiên nhớ.
Tạ Tuệ Lan: ha ha, có phải là nói thật không?
Đổng Học Bân: ngoại trừ cái này em sẽ không nói cái khác? Em nói xem là thật hay không?
Tạ Tuệ Lan: biết anh nhớ em là được, vậy cứ như vậy.
Đổng Học Bân: em nhớ anh không?
Tạ Tuệ Lan: ha ha, không nói nữa, bên em có việc.
Đổng Học Bân: trời đất, vừa nói cái này em liền ngắt lời! Mặc kệ em!
Đổng Học Bân đương nhiên nhớ cô ấy, đêm qua hắn đã bị La Hải Đình thông đồng chịu không nổi, cả đêm nằm mơ đều là hình ảnh dưới váy của chị La, lẩn quẩn trong đầu đi không được, sớm đều dục hỏa thiêu đốt, khó nhịn vô cùng.
Trong khu làm việc.
Mấy người khoa viên câu nệ đứng ở nơi đó.
Chỉ nghe Đổng Học Bân lớn tiếng nói: "Ngày hôm qua buổi chiều thị ủy cho thông báo, tin tưởng mọi người cũng biết, chỉ cần thể trọng đạt tiêu chuẩn, không có tật bệnh, sáng sớm không có ăn điểm tâm, đều có thể tham gia hoạt động hiến máu, mọi người đều biết, hiến máu định kỳ cũng không sẽ sản sinh nguy hại đối với của thân thể mọi người, ngược lại còn có trợ giúp thân thể khỏe mạnh, có trợ giúp cơ năng của thân thể phát triển, lần này thành phố Phần Châu đã trải qua động đất hiếm có, chúng ta gánh nhận đau khổ trước nay chưa có, có rất nhiều người mất đi thân nhân, mất đi bạn bè, nhưng có rất nhiều người bởi vì viện trợ của nhân dân các nơi toàn quốc mà thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, được kéo lại từ sợi dây tử vong, hiện tại là lúc chúng ta hồi báo người khác, một giọt máu của bạn, rất có thể sẽ cứu trợ sinh mệnh một người. Lần này hiến máu cũng không phải cưỡng chế, nhưng tôi hy vọng tất cả mọi người có thể biểu hiến ra một phần ái tâm của bản thân!"
Dứt lời. Đổng Học Bân nhìn La Hải Đình.
La Hải Đình liền lấy ra một phiếu đăng ký, "Hiện tại muốn làm đăng ký hiến máu thì tới đây báo danh."
Mọi người anh xem xem tôi tôi nhìn nhìn chị, cuối cùng Chu Trúc và Phí Phàm năm khoa viên đều đi qua, còn lại có hai người không động. Một người là thể trọng thiếu, quá gầy, một người khác là gần đây bị cảm.
Tính luôn Đổng Học Bân và La Hải Đình, hiến máu là bảy người, vậy là đủ rồi.
Nhiệm vụ lần này Đổng Học Bân sở dĩ tích cực như thế, chủ yếu vẫn là thị ủy và cấp trên ủy ban kỷ luật cho ra chỉ tiêu. Các phòng ban ít nhất phải có hai người hiến máu.
Nửa giờ sau, một cú điện thoại gọi đến, tới phòng giám sát số một hiến máu.
Đổng Học Bân và La Hải Đình mang theo mọi người đi xuống lầu, đi đến xe hiến máu, lần lượt lên xe.
Đổng Học Bân và La Hải Đình làm lãnh đạo phòng ban đương nhiên là người đầu tiên, hai người bọn họ sau khi đi tới, y tá và bác sĩ trên xe bắt đầu xét nghiệm máu cho bọn họ.
Đột nhiên, một người bác sĩ ngạc nhiên nói: "Ơ!"
Đổng Học Bân nghi hoặc nói: "Làm sao vậy bác sĩ?"
La Hải Đình và y tá khác cũng nhìn qua, không rõ.
Chỉ thấy bác sĩ kinh ngạc nhìn Đổng Học Bân, nói: "Máu của cậu là... Là máu B loại RH âm tính."
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt nói: "RH âm tính?"
"Là nhóm máu hiếm của chúng ta, kho máu tồn rất ít." Bác sĩ giải thích nói.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, "Không phải chứ? Tôi cũng qua vài lần bị bệnh. Sao không nghe nói? Tôi chỉ biết tôi hình như là nhóm máu B."
"Là B, nhưng là RH âm tính."
Đổng Học Bân cười khổ nói: "Cái loại một trong một vạn à?"
Bác sĩ nói: "Vậy cũng không phải. Loại một trong một vạn là nhóm máu AB RH âm tính, còn loại này là một trong một ngàn. Dù sao trong nước người sở hữu nhóm máu này chiếm tỉ lệ cực ít."
Đổng Học Bân tuy rằng bị trọng thương vài lần, qua bệnh viện vài lần, bất quá chưa bao giờ tiếp thu truyền máu, cho nên thật đúng là không biết, cái này thì phiền phức rồi, nếu như mình thật sự xảy ra chuyện gì, tìm máu cũng đều khó khăn, ừm, nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Đổng Học Bân hiện tại dù là từ mười tầng nhảy xuống ngã trên mặt đất, cũng có thể vỗ vỗ cái mông bình yên vô sự đứng lên rời đi, cũng không cần người khác truyền máu, không có cái gì cần phải lo lắng, có bị thương lớn, một cái Reverse tất cả đều giải quyết, muốn chết đều khó.
Đổng Học Bân cười nói: "Vậy là tốt rồi, tôi hiến nhiều một chút."
Hiến máu xong, y tá chia cho Đổng Học Bân một cái hamburger, Đổng Học Bân vì hiến máu nên không ăn điểm tâm, đói bụng, mở miệng ăn một hơi luôn.
Phù, thoải mái.
Bất quá đầu có chút mê man.
Xuống xe Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn La Hải Đình, phát hiện sắc mặt của chị La cũng không tốt lắm, có chút trắng.
"Thế nào chị La?" Đổng Học Bân quan tâm nói: "Có được không?"
La Hải Đình cười gượng nói: "Có chút chóng mặt, còn chịu đựng được."
Đổng Học Bân lo lắng đến ấn tượng của mình và chức vụ cấp bậc, không đi đỡ cô ấy, không thể làm gì khác hơn là lập tức gọi Phí Phàm tới, khiến cho hắn ta đỡ chị La lên lầu, còn mình thì ở dưới lầu giám sát một chút tình huống hiến máu của nhân viên phòng mình, lát sau cũng tốt hơn một ít.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến chút âm thanh nghị luận, rất ồn, hình như xảy ra chuyện gì.
Đổng Học Bân không khỏi nghiêng đầu qua xem, chỉ thấy rất nhiều người của ủy ban kỷ luật đều quay ra chổ ký túc xá chính phủ chỉ trỏ.
"Ơ!?"
"Người nọ là ai hả? Nhìn thấy không?"
"Nhìn thấy, phó thị trưởng mới tiền nhiệm?"
"Là cô ấy, tôi nghe qua, hình như được xưng là nữ cán bộ đẹp nhất tỉnh Bắc Hà chúng ta."
"Cũng đủ đẹp, hơn nữa... sao trẻ tuổi như thế hả?"
"Lúc địa chấn làm ra cống hiến nổi bật, đặc biệt đề bạt."
"Ôi chao, phía sau là xe của cô ấy? Land Rover? Phối trí đỉnh cấp?"
"Không thể nào? Xe đỉnh cấp bốn triệu đồng, bảng số xe...Ơ? Kinh thành 6666?"
Xuống hiến máu phần lớn là một ít khoa viên của ủy ban kỷ luật, rất ít lãnh đạo theo, cho nên mọi người nói cũng không kiêng kỵ nhiều, chỉ là âm thanh nhỏ tới cực điểm.
Cái lỗ tai của Đổng Học Bân không tồi, một chút thì nghe thấy được.
Phó thị trưởng? Nữ cán bộ đẹp nhất tỉnh? Land Rover? Trong địa chấn từng có biểu hiện nổi bật?
Sao nghe quen tai như thế hả? Kết quả Đổng Học Bân theo tầm mắt của mọi người vừa nhìn bên kia, ánh mắt cũng là kinh ngạc, cái bóng lưng của người mà hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, trong chớp mắt chỉ thấy bóng lưng đẹp bị người tiếp vào ký túc xá thị chính, cũng không đi ra.
Lại có thể là Tạ Tuệ Lan!
Tạ tỷ tới thành phố Phần Châu tiền nhiệm!
Đổng Học Bân âm thầm cười khổ, lúc này mới rõ ràng Tạ Tuệ Lan sáng sớm gửi tin nhắn tới là có ý gì, em muốn tới báo danh cũng nói một tiếng với anh chứ, còn làm cho anh mơ hồ nữa!
Tuệ Lan này!
Buổi tối phải trừng trị cô ấy một chút!
Anh em phải trọng chấn phu cương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...