Quyền Tài

Bởi vì muốn giám sát Quách Thuận Kiệt sửa lỗi chính tả, hôm nay tan tầm có chút muộn.

Đổng Học Bân lần đầu hưởng thụ khoái cảm của quyền lực nện bước ổn trọng trở lại nhà mình ở dưới lầu, đang muốn tiến vào trong, ai ngờ trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng vang va đập cửa sổ, sau đó một cái túi nhựa tràn đầy rác rưỡi không hề có dấu hiệu bay xuống từ lầu bốn, loãng xoảng thoáng cái đã nặng nề nện ở cửa ra vào bên cạnh hai cái thùng rác phân loại, túi nhựa nở hoa chia năm xẻ bảy, bên trong là đồ ăn thừa và súp tung tóe giày da Đổng Học Bân đi, món ăn và súp rất nhanh làm bít tất sùng nước, trên chân lập tức truyền đến cảm giác dinh dính chán ghét!

Là gia đình Hứa Khoa trưởng!

Đổng Học Bân sững sở, cúi đầu dựa mặt nhìn giày da bẩn bẩn dính dính, lửa trong lòng vọt thoáng cái đã bốc lên!'

“Hứa Đổng! Ngươi không có mắt à!? Có phải là cố tình không?” Một nhà Hứa Khoa trưởng từ thật lâu trước kia bắt đầu có thói quen ném gì đó từ trên lầu vào trong thùng rác, có một lần suýt nữa nện vào mẹ và mình, khi đó Đổng Học Bân không quyền không thể, không dám đắc tội làm Hứa Khoa trưởng, nhưng giờ đây Đổng Học Bân cũng trở thành quan, biết chắc quyền lực cực hạn chức quan kia rất lớn, cho nên dũng khí cùng đủ, dắt cuống họng chửi ầm lên nói với cửa số lầu bốn: “Tự ngươi tính xem đã có bao nhiêu lần? Hả!? Có người như vậy sao? Bảo hàng xóm nhìn xem! Nhà các ngươi có cái này tố chất này hà? Biễu diễn cái gì đây!!”.

Đổng Học Bân cũng không biết là Tiểu Đổng hay Hứa Khoa trưởng làm, dứt khoát liên quan cả nhà hắn, mắng hết, khinh người quá đáng!

Cũng không lâu sau, ít cửa sổ đều mở ra, nguyên một đám hiếu kỳ thò đầu ra. Vài hàng xóm tan tầm về nhà cũng dừng bước lại xem náo nhiệt. Mọi người sớm cũng căm thù đến tận xương tủy với một nhà Hứa Khoa trưởng ngạo mạn vô lý, nhưng khổ nồi Hứa Khoa trưởng quan hệ rất rộng, nhận thức rất nhiều đại nhân vật trên quan trưởng, cho nên tức giận cũng không dám nói, bây giờ nhìn tiều tử Đổng gia thi đậu nhân viên công vụ chi mặt gọi tên mắng Hứa Khoa trưởng, các bạn hàng xóm đều cảm thấy rất sung sướng - chữi giỏi lắm!

Lúc này, đầu Tiểu Đổng chui ra từ cửa sổ lầu bốn, “Này! Ngươi mắng ai đó?”.

Đổng Học Bân ngẩng lên trừng mất trên lầu nói: “Mắng ngươi! Thế nào?”


“Mả cha ngươi!” Tiểu Đổng vốn ghi hận trong lòng đối với chuyện Đổng Học Bân thi đậu nhân viên công vụ, nghe vậy, nhất thời giận dữ, rõ ràng nhố một ngụm nước bọt xuống.

Đổng Học Bân trốn sang bên cạnh mắng, nước bọt rơi xuống trên mặt đất bên cạnh cách chân vài centimet, tránh được rất hiềm.

Tiểu Đổng cười lạnh, đóng cửa sổ lại.

Đổng Học Bân giận không kềm được, “Mẹ! Thối!” Đời này hắn chưa từng mắng qua khó nghe như vậy, hôm nay đồ ra toàn bộ công phu. Còn muốn lại mắng vài câu, đốc đốc đốc, thân ảnh Cù Vân Huyên lo lắng từ trong hành lang chạy xuống, Đổng Học Bân xem xét, đè ép lửa trong người, ngậm miệng lại, hắn cũng không muốn bị mất hình tượng tại trước mặt Huyên di, nam nhân hùng hùng hồ hồ phỏng chừng không có mấy người nữ nhân thích.

“Tiểu Bân, chuyện gì xảy ra?”

“Hô, về nhà rồi nói sau”.

Chờ Đổng Học Bân vào cửa nhà mình, một bên đổi giày tháo tất một bên nói chuyện vừa rồi cùng Huyên di.

Nghe xong, sắc mặt Cù Vân Huyên khẽ biến, “Hơi quá đáng! Quá khi dễ người!”

Đổng Học Bân mặt đến lên nói: “Con hoài nghĩ hắn chính là đợi con tới, con không ở dưới lầu, nhấm chừng hắn cũng sẽ không cầm gói to!”

“Không được! Không thể cứ như vậy!” Cù Vân Huyên xoay người nhặt bít tất hắn vứt trên mặt đất lên, bỏ vào trong chậu ngâm bột giật, nhíu mày phẫn nộ nói: “Tiểu Bân, con cứ xem tivi trước, di đi tìm bọn họ nói rõ lí lẽ, nào có kiêu ngạo như vậy? Ném cái gì đó đập bề người, đến câu xin lỗi cũng không nói?”

“Ăn cơm trước đi, ăn xong con đi tìm bọn họ, chuyện này không thể để yên!”

Một ít người nhà Hứa Khoa trưởng, từ lúc hai mẹ con Đổng Học Bân dời qua đến sau này luôn xem thường bọn họ, trở lại trước cuộc thi nhân viên công vụ, Hứa Khoa trưởng và Tiểu Đổng chen chúc ném xuống mẫu thân Đổng Học Bân, hôm nay chuyện này càng làm cho mâu thuẫn triệt để bạo phát, Đổng Học Bân cảm giác mình thật sự không có cách nào nhịn nữa, vô luận như thế nào, tất phải đời công lý trở về!

Toàn bộ tâm tình đều không có, Tiểu Lữ tối ăn thật vô vị.

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân lại đi wc rửa sạch chân, mắt nhìn lại đau lòng Huyên di vứt cặp giày da mới kia của mình, lưu lại món ăn súp vị rất khó bỏ, đổi giày này chỉ sợ là không có cách nào đi lại. Nghĩ tới đâỵ, Đổng Học Bân càng tức giận, đi thắng bít tất thay đổi hai cái giày vải bạt, muốn đi lên lầu khai chiến.

Leng keng, leng keng, leng keng. Tiếng chuông cửa vang lên.


Đổng Học Bân tự nhũ trong lòng, ta không tìm tới ngươi, ngươi còn tìm tới ta? Vừa vặn!

Sắc mặt Cù Vân Huyên cũng trầm xuống, hùng hồ qua cửa!

Người nọ ở cửa ra vào bị dọa một kích, “A, xin hỏi... Đây là nhà Đổng chủ nhiệm sao?” Người tới lại là Quách Phàn Vỹ.

Cù Vân Huyên kinh ngạc, nhanh chóng thu hồi địch ý trong mắt, ôn hòa nỡ nụ cười, “Đúng, xin hỏi anh là?” Khóe mắt nhìn thấy Đổng Học Bân gật đầu, Huyên di đã đưa tay mở đánh cửa, nghĩêng người bảo hắn vào nhà.

Quách Phàn Vỹ câu nệ nói: “Đại tỉ người khỏe chứ, tôi là Quách Phàn Vỹ, người dưới tay Đổng Chủ nhiệm phòng tờng họp” Trong tay hắn mang theo một cái túi nhựa, bên trong có hai cái bọc báo chí, sau khi tiến đến, Quách Phàn Vỹ mới nhìn thấy Đổng Học Bân, vội vàng cúi eo cười nói: “Đổng Chủ nhiệm, trước khi đến cũng chưa chào hỏi cùng ngài, tôi dến quá mạo muội, a, tôi chính là lấy cho ngài hai chai rượu, một chút tâm ý, à, ngài còn chưa ăn cơm? Ta xin đi về trước” Buông cái gì đó xuống liền muốn đi.

Tặng lễ?

Đổng Học Bân a một tiếng, “Tôi vừa cơm nước xong, cậu đừng đi vội, ngồi trong chốc lát.”.

“Cái này... không quấy rầy chứ?”

“Không quấy rầy, ngồi đi”.

“Vâng!” Quách Phàn Vỹ hít một hơi, theo phương hướng ngón tay Đổng Học Bân chi, thân thể thiếu nợ ngồi nửa cái mông, rất cẩn thận.


Cù Vân Huyên mất ngấm vẻ ổn trọng của Đổng Học Bân, có chút buồn cười, chợt đi đến trước bàn trà cầm cái chén rót chén trà cho Quách Phàn Vỹ, “Uống trà”.

“Ôi chao! Tôi tự mình tới! Đề tôi!” Quách Phàn Vỹ được yêu mà sợ tiếp nhận trà, “Cám ơn đại tỷ”.

Cù Vân Huyên đoan trang mĩm cười, “Đừng khách khí, vậy các người nói chuyện đi, tôi về nhà giặt quần áo”.

Đổng Học Bân vẫn lần đầu tiên thu lễ, không quan tâm cái này chứa bao nhiêu tiền, mấu chốt là người ta có phần tâm ý này, cho nên hắn vẫn rất hài lòng biếu hiện của Quách Phàn Vỹ, suy nghĩ xuống, sẽ không lưu Huyên di lại, muốn nói chuyện tùy tiện cùng Quách Phàn Vỹ. Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.

Chờ Cù Vân Huyên vừa đi, Đổng Học Bân bắt đầu nói câu được câu không cùng Quách Phàn Vỹ.

Nhưng mà vừa qua không đầy một lát, trên lầu đột nhiên vang lên âm thanh khắc khẩu và chửi rùa ầm ĩ!

Bên trong có thanh âm Tiểu Đổng, cũng có thanh âm Huyên di!

Đổng Học Bân lộp bộp trong lòng, chuyện xấu, Huyên di là đi lên lý luận cùng gia đình Hứa Khoa trưởng. Hắn sợ Huyên di bất lợi, vội mở cửa xông nhanh ra bên ngoài!

“Đổng Chủ nhiệm...” Quách Phàn Vỹ ngây người, sau đó tựa như rõ ràng cái gì, cũng liền đi theo xông ra ngoài


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui