Buổi chiều.
Ký túc xá ủy ban kỷ luật.
Tranh chấp chổ đậu xe đã được truyền ra khắp ủy ban kỷ luật, người của phòng giám sát số một đều tĩnh quan kỳ biến, quan sát tình thế phát triển.
"Đổng chủ nhiệm và Lưu chủ nhiệm chơi nhau à."
"Cái này mà chơi nhau sao? Đổng chủ nhiệm hình như chưa có ý đánh trả."
"Ài, tiểu Đổng chủ nhiệm là quá chính trực, có thể không am hiểu ứng phó loại sự tình này."
"Đổng chủ nhiệm quá rộng lượng, không muốn cùng Lưu chủ nhiệm tính toán."
"Nói cũng phải, lúc địa chấn một mình hắn cứu hơn một ngàn người, còn bị chôn trong phế tích thiếu chút nữa hi sinh, phàm là người có chút tâm cơ khẳng định sẽ không làm như thế."
Mấy người khoa viên của phòng giám sát số một tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận.
Đổng Học Bân thật đúng là đoán được rồi, chuyện địa chấn đã cho trên đầu hắn một cái vòng tròn hào quang lớn, đem xú danh của hắn trước đây toàn bộ che pủ, mọi người thật đúng là đều đem Đổng Học Bân trở thành một người đơn thuần không gì sánh được, một người chính trực ngay thẳng.
Kết quả La Hải Đình đi ngang qua vừa vặn nghe thấy được mọi người đưa ra đối với ơn thuần lại rộng lượngĐổng Học Bân, chị La nghe xong, thiếu chút nữa tè ngã xuống đất, thời gian tiếp xúc của cô ấy cùng Đổng Học Bân tương đối lâu, Đổng Học Bân có phẩm cách tác phong gì, chị La đều rõ ràng hơn so với ai khác.
Trong hành lang lầu hai.
Đổng Học Bân vừa dừng xe lên lầu đúng lúc gặp mặt Lưu Hán Khanh, thấy Lưu Hán Khanh là vừa từ phòng làm việc đi ra, chỗ đó mở cửa sổ, còn đối diện bãi đỗ xe dưới lầu, là lầu hai, hiển nhiên là không có khả năng không nghe được Đổng Học Bân nhấn kèn, ông ta là cố ý lượng chơi mình.
Lưu Hán Khanh dường như cái gì cũng không biết, cười nói: "Ồ, Đổng chủ nhiệm đã trở về?"
Đổng Học Bân nhìn ông ta, "Lưu chủ nhiệm, chiếc Crowd dưới lầu là của ông?"
"Đúng vậy, của tôi, làm sao vậy?" Lưu Hán Khanh giả vờ nghi hoặc chớp mắt mấy cái.
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, "Không có gì, cũng là nhắc nhở ông một tiếng, lần sau đậu xe thì tìm đúng vị trí, không phát hiện ngày hôm nay ông chiếm hai chổ đậu xe sao?"
Lưu Hán Khanh nói: "Cản đường của ngài? À, cái này tôi không chú ý, vậy tôi lái ra một chút?"
"Lần này thôi khỏi, lần tới chú ý ba." Biểu hiện của Đổng Học Bân vô cùng rộng lượng, tựa như không có ý tính toán.
Chu Trúc trùng hợp từ phía sau đi qua, nghe được hai người đối thoại, trong lòng đối với Đổng Học Bân nghiêm nghị khởi kính, chủ nhiệm thật khoan dung, cho nên mới bị người khi dễ?
Lưu Hán Khanh vừa nghe cũng là trong lòng cười nhạt không ngớt.
Trong phòng làm việc chủ nhiệm.
Đổng Học Bân chậm rãi ngồi trở lại ghế, tay cầm điện thoại trên bàn gọi La Hải Đình tới.
La Hải Đình vừa vào phòng liền nói: "Học Bân, người của phòng một đều nghị luận chuyện vừa rồi, các phòng ban khác cũng, chuyện này..."
"Tôi biết." Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Hỏi chị chuyện này, lần trước chị nói cha của Lưu Hán Khanh là công tác ở ngân hàng, ngân hàng chi nhánh tỉnh? Hay là của thành phố? Xây dựng hay công thương?"
La Hải Đình không chút nghĩ ngợi nói: "Là lãnh đạo của phòng hoạt động tín dụng công thương."
Đổng Học Bân ừm một cái, "Tên gọi là gì?"
"Cái này, tôi không nhớ rõ, hình như gọi là Lưu Đống? Một hồi tôi tra cho cậu?"
Đổng Học Bân gật đầu, "Điều tra rõ ràng, chức vụ cụ thể trước tan tầm nói cho tôi biết."
La Hải Đình vô cùng kinh ngạc, ánh mắt không khỏi rùng mình, nhất thời có chút dở khóc dở cười, chị La thật muốn nói cho đám tiểu khoa viên nghe một chút, cái gì mà đơn thuần chính trực rộng lượng, chó má, nhìn thấy không? Tiểu Đổng chủ nhiệm trực tiếp hỏi người nhà của Lưu Hán Khanh, với kinh nghiệm lúc xưa của La Hải Đình, Đổng Học Bân đây là muốn tiêu diệt cửu tộc. La Hải Đình rất lý giải đối với tác phong hành sự của Đổng Học Bân, trong lòng cũng có chút đồng tình cho Lưu Hán Khanh, người vô tri không sợ, ông nói ông nhàn không có việc gì đi đắc tội Đổng Học Bân làm gì? Nếu như hắn dễ bị khi dễ, nhiều năm như vậy sớm bị mất chức qua không biết bao nhiêu lần, ông cũng không hỏi thăm hắn là đang làm gì, ông không phải đúc đầu vào họng súng sao, đáng đời ông không có mắt!
Đối với năng lực đấu tranh của Đổng Học Bân, La Hải Đình tin tưởng mười phần, cô ấy biết Đổng Học Bân chưa bao giờ chịu thiệt, người đối nghịch cùng hắn rất ít có kết cục tốt.
La Hải Đình bỗng nhiên nhớ tới một việc, "Đúng rồi Học Bân, chị vừa nghe nói một tin tức, cũng không biết có thật không."
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Tin tức gì?"
La Hải Đình nhíu mày nói: "Phía dưới có tin đồn nói, trước đó bộ tổ chức hình như khảo sát qua Lưu Hán Khanh, cái này chị biết, chủ yếu là cấp trên có thể muốn cho hắn làm chủ nhiệm phòng giám sát số một, bất quá hiện tại cậu tới, chuyện này... Nhưng cũng không biết ai lộ ra tin tức, nói Lưu Hán Khanh hình như qua mấy ngày nữa sẽ điều đi, địa phương cụ thể không rõ ràng lắm, có thể là chủ nhiệm phòng khác, cũng có thể là đi phòng ban ngoài thành phố."
Lưu Hán Khanh muốn thăng chức?
Trong nhà đi quan hệ cho hắn??
Đổng Học Bân vừa nghe, chỉ biết chuyện này tám phần là thật!
Hắn cũng trong nháy mắt rõ ràng Lưu Hán Khanh cùng mình đối nghịch, thì ra là cũng không còn ở đây, lập tức phải đi, cho nên mới không hề cố kỵ đấu với Đổng Học Bân, dù sao sau này cũng không cần làm việc dưới tay Đổng Học Bân? Lại càng không sợ bị Đổng Học Bân làm mất quyền lực? Không đúng, cũng không thể nói là không có cố kỵ, Lưu Hán Khanh vẫn là muốn để lối thoát, lúc này mới có ầm ĩ nhỏ? Ông ta đây là sợ trước điều động xảy ra ngoài ý muốn, vì vậy chỉ làm cho người ta ghét, cũng không có hoàn toàn xé rách mặt?
Lưu Hán Khanh ơi Lưu Hán Khanh! Ông thật sự là tiểu nhân đắc chí!
Muốn trước khi lên chức lăn qua lăn lại tôi một phen? Sau đó vỗ vỗ cái mông rời đi?
Đổng Học Bân vui vẻ, ông nghĩ thật là đẹp, đã lâu chưa thu thập người, tay đều có chút ngứa.
Bất quá thu thập ông ta như thế nào thật ra là một vấn đề, Đổng Học Bân trong lòng có suy nghĩ, nhưng còn chưa có lo lắng xong.
La Hải Đình vừa nhìn hình dạng của Đổng Học Bân, cũng là trong lòng buông lỏng, biết hắn cũng không có đem Lưu Hán Khanh để vào mắt, kết quả là, chị La lúc này cũng cho nụ cười đọng ở trên gương mặt phong vận, "Học Bân, chị vừa rồi nhìn thấy, cậu đổi xe à?" Ai cũng đều cho rằng xe của Đổng Học Bân là mượn, bất quá chỉ có La Hải Đình không nghĩ như vậy, lúc ở cục chiêu thương Đổng Học Bân lái chiếc Mecides Benz, trước khi đi văn phòng đường phố hắn lái Porche Cayenne, đều là xe xịn trên cả triệu đồng, cô ấy biết với tính cách của Đổng Học Bân cũng sẽ không mở miệng mượn xe, người ta không thiếu chút tiền ấy. Đương nhiên, Đổng Học Bân rốt cuộc làm sao có nhiều tiền như vậy, La Hải Đình không rõ ràng lắm, một tấm vé số cũng không thể xài vô hạn? Cho nên ít nhiều có chút lo lắng, nói lời này cũng là muốn nhắc nhở hắn một chút.
Đổng Học Bân cười nói: "Ừm, Porche Panamera."
La Hải Đình cảm khái nói: "Vừa nghe liền biết đặc biệt quý."
"Không có bao nhiêu tiền." Đổng Học Bân chỉ chỉ chìa khóa xe trên bàn, "Nếu chị muốn có thể lấy chạy."
La Hải Đình cười khoát khoát tay, "Cảm ơn chủ nhiệm, bất quá tôi cũng không dám lái, được rồi, một hồi tôi làm cho cậu một giấy thông hành thị ủy, ra vào cũng tiện hơn."
"Được, phiền phức."
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...