Hôm đó.
Đổng Học Bân liên tiếp chạy tới vài nơi.
Bởi vì là cá độ qua mạng, ít thì không nói, có thể chuyển trực tiếp quaaccount của bạn nhưng với trúng lớn thì không như vậy. Đổng Học Bântrước tiên đi tới địa điểm ghi trên mạng, tìm người phụ trách, rồi đưavé cá độ, sau đó lại tới trung tâm cá độ, xuất trình chứng minh thư lĩnh tiền. Cuối cùng hết cả buổi chiều 100 triệu mới chuyển vào tài khoảncủa hắn.
Tiền rốt cuộc tới tay.
Cái này xem như kiên định.
Nhìn đồng hồ Đổng Học Bân lập tức tới chỗ với Tạ Tuệ Lan, gọi một chiếc taxi tới chợ xe Bắc Tam Hoàn gặp Tạ Tuệ Lan.
Bên ngoài chợ xe.
Tạ Tuệ Lan đang cùng Tạ Hạo Tạ Tĩnh cười nói rôm rả.
Bên cạnh, Tạ Hạo tên tiểu tử cũng có ở đó, ríu ra ríu rít lải nhải gì đó.
“Ôi chao, anh Đổng tới rồi” Tạ Tĩnh nhìn thấy Đổng Học Bân đầu tiên vội đưa tay ra vẫy.
“Anh Đổng” Tạ Nhiên cũng khách khí gật đầu chào hỏi.
Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu, nở nụ cười, “Anh tới chậm, bọn em chờ anh đã lâu”.
“Đúng là giờ tan tầm rất đông đúc” Đổng Học Bân quay đầu vừa thấy Tạ Hạo, “Em không ở nhà làm bài tập, tới đây làm gì?”
Tạ Hạo cười nói: “Anh cùng chị em không phải muốn mua xe à, em đươngnhiên tới góp ý kiến co mọi người, không phải nói khoác với hai người,em cũng có hiểu biết về xe, mấy năm gần đây em nghiên cứu không ít, bảođảm sẽ giới thiệu những kiểu dáng tốt, nghe em không bị thiệt đâu”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Khi em cùng bọn Tiểu Nhiên nói chuyện, nó ngheđược, thế là sống chết đòi đi cho bằng được, không cách gì ngăn nổi”.
Tạ Tĩnh chỉ Tạ Hạo, “Nó là người tới góp vui”.
“Go go go!” Tạ Hạo nghe không ra lời tốt xấu, hưng phấn lôi kéo bọn họ bước nhanh vào chợ xe.
......
Bên trong.
Lúc này người bên trong không ít, tất cả đều là người tới xem xe.
Tạ Hạo tựa như đặc biệt thích xe, vừa thấy chung quanh đã rất kích động, giống như một nhân viên bán hàng, vội vàng giới thiệu với bọn Tuệ Lan.
Đổng Học Bân lặng lẽ kéo Tạ Tuệ Lan sang một bên, thấp giọng nói: “Để em trai em gái em mua trước đi?”
Tạ Tuệ Lan ừ một tiếng, “Có thể”.
“Bọn nó thích xe gì, chuẩn bị chưa?”
“Ha ha, chuyện này em không rõ”.
“Vậy để anh hỏi”.
Đổng Học Bân đi về phíaTạ Tĩnh Tạ Nhiên nói: “Tiểu nhiên, Tiểu Tĩnh, hai em cảm thấy thích loại xe nào?”
Tạ Nhiên mỉm cười nói: “Anh chị muốn mua xe dạng nào?”
“Không biết đâu, hai người cho rằng xe nào tốt?” Đổng Học Bân đẩy vấn đề trả lại.
Tạ Tĩnh cười hì hì nói: “Nếu anh chị đã mở lời thì con Audi China cũngrất tuyệt, xe công của chính phủ phần lớn dùng loại này, xe rất được”.
“Cái gì Audi China!” Tạ Hạo rầm rì chen vào nói: “Loại đó xấu mù, mua nó làm gì”.
Tạ Tĩnh liếc xéo nói, “Nhiều người mua nó chúng tỏ nó không tồi, nhiều người vẫn sáng mắt hơn, em có hiểu không vậy?”
Tạ Hạo không để ý tới chị hai, quay đầu nói: “Anh, đừng nghe lời chị hai, đừng mua Audi China, nó quá lỗi thời”.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nhìn em gái, “Tiểu Tĩnh thích Audi China à?”
“Xe đơn vị chính là loại này” Tạ Tĩnh đáp: “Trước nay vẫn là nó nên quen rồi, cảm giác nó rất tuyệt, lần trước bố mẹ nói mua cho hai đứa em mỗingười một chiếc, nhưng nó hơi đắt, tới hơn bốn trăm ngàn, hai chiếc tớigần cả triệu, sau khi thương lượng thì em định mua con Accord, anh, anhnói xem anh muốn mua xe gì?”
Tạ Nhiên nói:“ Passat mới đi”.
Tạ Hạo bĩu môi nói: “Càng nói càng chán, hai con đó đều không được, còn chưa tới hai trăm ngàn?”
Tạ Tĩnh tức giận trừng trừng thằng em: “Em nghĩ chị gái giàu lắm sao,mới có hai trăm ngàn? Lương một tháng của chị được bao nhiêu? Đây cònchưa chắc đủ, chắc bố mẹ phải phụ thêm, nếu không phải tiền của chị gái thì Accord, Audi China chị đều không mua, chị sẽ làm con Audi A8, AudiA8 hoành tráng hơn nhiều, ai không thích xe xịn chứ? Em chỉ biết nóithôi, đợi khi em tốt nghiệp đại học thì sẽ biết kiếm tiền không dễ chútnào”.
Tạ Hạo hừ nói:“Audi A8 thì còn được”.
Tạ Nhiên cười nói: “Thì còn được sao? Một triệu đấy, có thể không được sao?”
Tạ Hạo nói: “Nguyên tắc của em không mua thì thôi, nếu mua phải mua xexịn, vội vàng mua làm gì, tiền không đủ thì tiết kiệm vài năm”.
Tạ Tĩnh nói: “Chị không thể chờ, anh cũng chờ không nổi, không có xe rất không thuận tiện lúc đi lại”.
Đổng Học Bân bỗng nhiên nói: “Đi, chúng ta qua gian Audi xem sao?”
Tạ Tĩnh nhìn về phía bọn họ, “Hai người cũng muốn mua Audi?”
Tạ Tuệ Lan nói,“Trước tiên xem đã, đi thôi”.
Cả bọn đi tới gian bày Audi, Audi được nhiều người chuộng nên phòngtương đối lớn duy chỉ có giá là hơi cao, có không ít người đang vâyquanh các loại audi a4l, a8l, q7vài nhân viên bán hàng đang bận rộn chào hàng, Tạ Hạo trợn mắt bắt đầu giới thiệu tính năng của từng loại.
A8l, Xe này vẫn còn tốt lắm.
Đổng Học Bân hỏi một chút, Audi A8 mới giá chừng một triệu.
Tạ Tĩnh cùng Tạ Nhiên đi tới trước một con A8 nhìn ngó, đợi nhân viênbán hàng tới, Tạ Tĩnh còn chủ động yêu cầu ngồi thử, xem ra rất thíchcon xe này, cũng đúng, trong dòng Audi con A8 vẫn được nhiều người thích nhất, cán bộ lãnh đạo đều lái nó. Không giống các dòng xe khác, A8 làxe nhập khẩu, lái nó cũng thật hãnh diện.
Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan liếc nhau, đều nở nụ cười.
Không bao lâu, Tạ Tĩnh Tạ Nhiên từ trên xe bước xuống, chỉ nghe Tạ Tĩnhnói: “Anh, chị, con này tuyệt lắm, hay anh chị cũng lái thử xem?”
Đổng Học Bân nói thẳng:“Không cần thử, quyết nó đi”.
Tạ Hạo sửng sốt, “Quyết nhanh vậy sao? Để xem xét đã chứ”.
“Không cần” Đổng Học Bân nhìn về phía hai người Tạ Tĩnh, “Đúng rồi, hai người thích xe màu gì?”
Tạ Tĩnh nói: “Anh nếu lái thì chọn màu đen, còn chị có lẽ màu bạc, chịcảm thấy thế nào, dù sao em nghĩ màu bạc rất đẹp, cũng rất hợp với congái”.
Tạ Tuệ Lan cười khẽ gật đầu,“Tốt, vậy chị nghe theo em, ha ha”.
“Alo, người đâu tới đây” Đổng Học Bân rất nhanh gọi tới nhân viên bánhàng, không nói hai lời, trực tiếp chỉ vào dòng A8 nói mua hai con, mộtmàu đen, một màu bạc, hai con xe cũng chừng hai triệu, loại xe hào hoanày đương nhiên không rẻ chút nào.
Nhân viên bán hàng cũng không nghĩ bọn họ quyết định nhanh vậy, vui mừng ra mặt, vội đưa họ sang bên nghỉ ngơi và làm giấy tờ.
Đổng Học Bân quét thẻ.
…
Mười phút sau.
Trong phòng nghỉ.
Đổng Học Bân cầm phiếu đi ra, đưa cho nữ nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng tươi cười đưa giấy tờ cho hắn: “Anh xem qua đi, cóthể ký vào đây là xong, hiện ở đây chúng tôi chưa có xe, thật ngại quáđi, nhưng trong vòng một tuần nhất định có, dến khi đó anh tới nhận xelà được” Nói xong nhân viên bán hàng lại lấy ra giấy tờ khác đi cho TạTuệ Lan, “Chị cũng xem đi, còn có chứng minh thư của hai người, mời…”
Đổng Học Bân liếc nhìn hợp đồng, ngắt lời nói: “Không cần đưa cho chúng tôi xem”.
Nhân viên bán hàng ngẩn ra, “Ủa? Sao vậy?”
Đổng Học Bân lấy tờ hợp đồng trong tay Tuệ Lan, rồi đi tới đưa cho TiểuNhiên, Tiểu Tĩnh, “Tiểu Nhiên, Tiểu Tĩnh hai người ký vào đây”.
Tạ Nhiên ngạc nhiên, “Bọn em ký?”
“Bọn em ký làm gì?” Tạ Tĩnh cũng vội nói.
Đổng Học Bân cười nhìn Tuệ Lan, quay đầu nói: “Xe này mua cho hai người mà”.
Tạ Tĩnh a một tiếng, vội vàng đẩy hợp đồng, “Cái này không thể được, cái này không thể được”.
Tạ Nhiên cũng nhanh xua tay, “Anh à, chuyện này không được, thật không thể được”.
Đổng Học Bân cười hợp đồng đặt ở trước mặt bọn họ, “Hai ngươi cũng đừngđẩy, trước khi tới đây, anh chị đã bàn bạc rồi, sẽ mua cho mỗi người một chiếc xe, tới lúc sử dụng cũng thuận tiện, đây là tâm ý của anh chị,được rồi, nhanh ký đi, chúng ta còn phải thanh toán, biển số thì tự bọnem phải đi, anh chị không lo chuyện đó”.
Tạ Tĩnh vội la lên: “Thực không được đâu anh, nếu chỉ là vài chục ngàn còn được, đằng này những hai triệu”.
Tạ Nhiên cũng nói: “Đúng, quá nhiều tiền”.
Tạ Tuệ Lan híp mắt gõ gõ bàn, “Được rồi, đừng nói nhiều, ký tên đi!”
Tiểu Nhiên đau khổ cười, “Nhưng… nhưng…”
Tạ Tuệ Lan cười cười, “Chị và anh rể tặng bọn em chút quà, như vậy không nên sao? Có gì sao? Có gì mà ngại? đừng chối nữa kẻo anh rể giận”.
Tạ Hạo đừng ở bên cười ha hả, “Chị và anh rể vừa trúng quả đậm, haingười không biết sao? Không chém bọn họ thì chém ai, mau ký đi”.
Từ chối hồi lâu.
Cuối cùng, Tạ Tĩnh Tạ Nhiên thấy tiền cũng đã thanh toán, không lấy cũng không được, liền cảm động nhìn Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, “Vậy cảm ơn anh chị”.
Đổng Học Bân nói: “Đều là người một nhà, khách khí cái gì”.
Lúc này, chỉ nghe Tạ Hạo cười nói, “Anh rể, chúng ta cũng là người mộtnhà, anh và chị phải chăng nên tặng em một chiếc, không thể bên trọngbên khinh được”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Cái gì mà bên trọng bên khinh, tiểu tử em cũng biết dùng thành ngữ sao?”
Đổng Học Bân dở khóc dở cười đưa mắt nhìn Tạ Hạo, “Cái gì phần em, bâygiờ chưa được, em còn đi học cần xe làm gì? Hơn nữa em còn chưa có bằnglái, liệu có được không? Đợi em đậu đại học đi, ngày em đậu đại học, anh sẽ tặng em”.
Tạ Hạo cười ha ha, “Bao nhiêu tiền?”
“Một triệu, được không?”
“Okie!” Tạ Hạo hoan hô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...