Quyền Tài

Hai ngày sau.

Chạng vạng, Đổng Học Bân vừa ăn cơm xong, trở về ký túc xá trường đảng lên mạng, xét tra tin tức bán đấu giá của Vân Đức.

Đời Thanh, Từ Dương họa.

Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ.

Giá bán khởi điểm là năm chục triệu.

Giấy bản thiết sắc, dọc 43 cm, ngang 1.865 cm Cuốn thủ hoa cẩm bồi, bạch ngọc sáp ký, bên ngoài bức họa Từ Dương Họa Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ. Có lời bạt của Từ Dương, viết “Thần Từ Dương Cung Hội Cũng Bạt”, chữ “Thần” Nét nổi ấn, Từ Dương chính văn ấn.

Hôm nay chính là ngày bán đấu giá bức họa này, Đổng Học Bân cũng không biết rốt cuộc có thể thành giao với giá bao nhiêu, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng, có thể mua được đôi nhẫn với giá trên trời kia hay không, liền xem này bức họa có thể cung cấp bao nhiêu tiền cho Đổng Học Bân, trong tay hắn hiện tại có đại khái chưa đến hai trăm triệu, khoảng một trăm chín chục triệu, đây là toàn bộ tích cóp của hắn, mà nếu bức họa Từ Dương kia mà chưa bán đấu giá được, như vậy thì cặp nhấn phán hồng kia trăm phần trăm cũng không mua được, đây là điều mà Đổng Học Bân không muốn cũng không thể nhìn đến, hắn đã quyết định phải mua nhẫn bằng được.

Cùng lúc đó, công ty bán đấu giá Vân Đức chính thức tiến hành bán đấu giá.

Trong nháy mắt, đã đến sản phẩm cuối cùng, đó chính là bức họa Từ Dương kia.

Đổng Học Bân cũng lập tức liên hệ với người phụ trách tương quan, bởi vì bên trường đảng không tiện đi ra ngoài, Đổng Học Bân chỉ có thể nghe bọn họ “truyền hình trực tiếp”.

***

Bên kia.


Trong một nhà nhà ăn.

Ngụy Nam đang ăn cơm với vài người bạn, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại là giọng một người đàn ông, “Alo, lão Ngụy, Bắc Kinh có một nhà bán đấu giá bức một bức Từ Dương. Cậu nghe nói chưa?”

“Từ Dương?”.

“Hơn nữa là Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ”.

“Hả? cậu không lầm chứ?”.

“Tôi cũng đang phiền chết đây, bức họa Từ Dương đó không phải là người nhà các cậu giữ sao?”

“Đã đang đấu giá sao? Giá khởi điểm là bao nhiêu?”

“Giá khởi điểm là năm chục triệu, xem định giá này hẳn là bút tích thực”.

Ngụy Nam không biết nên khóc hay cười nói: “Cậu muốn đấu giá nó sao? Tôi đây nên nhắc nhở cậu một tiếng, bức họa này khẳng định là đồ dỏm, họa giống nhau như đúc, bên ngọc lưu ly không phải đã sớm ra một loại ấn phẩm kỹ thuật sao? Ngay cả rất nhiều chuyên gia đều không phân biệt được thiệt giả, cho nên không cần nói nhiều. Bức họa thật…” Nói tới đây, Ngụy Nam thở dài, “Hẳn là cậu đã biết biệt thự nhà tôi đã bị cháy? Đã cháy sách sẽ, cho nên trên đời này cũng không có cái gì là Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ thật, đồ xuất hiện ở trên thị trường đều là đồ dỏm”.

“Còn có chuyện này sao? Vậy thật sự là đáng tiếc”.

“Đúng thế, cha tôi đã bỏ ra cả trăm triệu để sưu tập về”.

Ngắt điện thoại, Ngụy Nam tiếp tục ăn cơm với bạn, đối với cuộc bán đấu giá Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ căn bản cũng không để ở trong lòng, thật ra hắn đối đồ cổ cũng không hiểu lắm, chỉ là cha hắn là chuyên gia thẩm định đồ thật. Hiện tại loại tình huống này, nghĩ đến cũng chỉ có hai cái khả năng, Ngụy Nam là chính mắt nhìn người ta mở tủ bảo hiểm. Thấy bức họa bên trong đã thành tro bụi, biết nó không có khả năng trở lại như cũ, cho nên bức họa hiện tại đang bán đấu giá chính là đồ dỏm, nhưng rất nhiều chuyên gia thẩm định, nói đó là bút tích thực, như vậy bức họa trong nhà Ngụy Nam chính là đồ dỏm, hiện tại bán đấu giá bút tích thực của bức họa Từ Dương, có điều bất luận có là thế nào đối với Ngụy Nam cũng không có vấn đề gì, bức họa cũng mất rồi, nghĩ cũng uất ức, không bằng không thèm nghĩ nữa.

Ngụy Nam nghĩ như thế cũng là bình thường, tựa như hắn nói, đồ dởm giống nhau như, hiện tại kỹ thuật tạo giả sớm đã rất phát triển, chẳng ai nghĩ đến một bức đã bị thiêu hủy còn có thể bị phục hồi như cũ, đồ sứ còn có khả năng, ngọc khí còn có khả năng, nhưng bức họa tuyệt đối không có khả năng.

Đây cũng là nguyên nhân mà Đổng Học Bân dám không coi ai ra gì mà đem ra bán đấu giá, dấu vân tay của hắn trên bức hoạ đều sớm bị hắn rửa sạch sẽ. Cho dù người nhà Ngụy Nam có nghi ngờ, cũng sẽ không nghĩ đến hắn, muốn biến ra một bức giống nhau họa, với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ là điều không khó, ngược lại, nếu một bức tranh danh nhân nổi tiếng mà không lưu thông ở trên thị trường mới là điều kỳ quái.

***

“Mọi người đợi lâu rồi, tiếp theo đây sẽ là buổi bán đấu giá bức họa Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ”.

“Từ Dương là ai, tin rằng không cần tôi nhiều lời mọi người cũng biết, giá bán khởi điểm là năm chục triệu”.

Trong ký túc xá trường đảng, Đổng Học Bân nằm trên giường, nghe thanh âm từ trong điện thoại truyền ra, trong lòng cũng nhảy lêm một cái.

“Bắt đầu dấu giá”.


“Năm chục triệu, có người ra giá không?”

“Ồ, số 16 ra giá, năm mươi triệu rưỡi!”

“Còn có ai không? Năm mươi lăm triệu … Ôi chao, bên số 28 ra giá năm mươi tám triệu!”

“Số 22! Sáu mươi lăm triệu… Sáu mươi lăm triệu lần một…”

“Sáu mươi lăm triệu! Ồ… Bảy chục triệu! Còn có ai trả giá cao hơn không?”

Bảy chục triệu!

Tám chục triệu!

Chín chục triệu!

Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ bán đấu giá, giá ngày một tăng.

Nghe giá trong điện thoại cơ bản đạt tới mong muốn của Đổng Học Bân, hít sâu thả lỏng, tay nắm thành quyền, đương nhiên hy vọng còn có thể cao hơn một ít.

Chín mốt triệu! Chín lăm triệu! Một trăm triệu!

Đổng Học Bân có thể nghe rõ những xao động ở bên kia hiện trường

“Một trăm triệu! Số sáu trả một trăm triệu! Còn có ai trả hơn không? Dừng ở đây sao? Một trăm triệu lần một… một trăm triệu lần hai… một trăm triệu lần ba!”

Đùng, tiếng chùy rơi xuống.


“Một trăm triệu thành giao!”

Bốp bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang lên!

Đổng Học Bân không khỏi vỗ tay, sau khi ngắt điện thoại lập tức liên hệ với bà chủ công ty bán đấu giá Vân Đức.

“Chúc mừng Đổng tiên sinh” Bà chủ nói: “Một trăm triệu”.

Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Chúng ta cùng vui mới đúng”.

Bà chủ nói: “Ha ha, ông chủ số 6 tôi quen, mỗi lần đến đến đấu giá đồ cổ đều trả khoản tiền lớn, tôi biết anh đang chờ nhận tiền, như vậy đi, chờ tiền được chuyển đến tay chúng ta, chúng tôi sẽ mau chóng gửi qua cho anh, đại khái là trước chiều ngày mai sẽ chuyển đến”.

“Tốt, vậy đa tạ chị”.

“Không cần khách khí, về sau nếu còn có đồ tốt, nhớ tìm tôi nhé”.

“Đó là đương nhiên rồi, hợp tác vui vẻ”.

“Hợp tác vui vẻ”.

Một trăm triệu Đổng Học Bân hiển nhiên không có khả năng lấy toàn bộ về tay mình, bên trong có thuế, có tiền thuê, có điều có quan hệ bên trong của Cù Vân Huyên, Đổng Học Bân trước đó cũng cò kè mặc cả với bọn họ được một ít ưu đãi, trừ đi kim ngạch sở hữu, hắn có thể cầm chắc đại khái hơn tám chục triệu, tính thêm với chi phiếu một trăm chín chục triệu của mình, Đổng Học Bân tổng cộng đã có khoảng hai trăm tám chục triệu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui