Quyền Tài

Một ngày.

Hai ngày.

Tại bệnh viện của khu.

Đổng Học Bân ngủ một cái là đã hai ngày đêm, khi hắn ngáp hết sức thoảimái, thì nhìn thấy mình đang ở một phòng bệnh tạm thời, đứng bên cạnh là một vị bác sĩ, tựa như đang đo huyết áp cho mình.

“Anh tỉnh rồi à?” Bác sĩ nhìn nhìn hắn

Đổng Học Bân nhẹ nhàng dụi mắt, “Tôi ngủ bao lâu rồi? Sao cảm giác như đã mấy ngày rồi vậy?”

Bác sĩ chỉ vào chiếc đồng hồ ở phía trên giường, “Đã hai ngày hai đêm rồi…”

“Hai ngày?” Đổng Học Bân ngạc nhiên, “Ngủ lâu như vậy rồi sao? Vậy có người nào đến tìm tôi không?”

Bác sĩ nói một câu gì đó với cô y tá đứng bên canh, sau đó nhanh chóngcầm ống nghe lên nghe xem cơ thể của Đổng Học Bân, vừa kiểm tra vừa nói: “Anh đừng nói gì vội, hai mẹ con chị họ Ngu có đến, còn có một cô họ Tạ cũng đến mấy lần, còn lại cũng có không ít người, đều là đồng nghiệp và bạn của anh, nhưng thấy anh cứ ngủ như vậy, lại còn ngủ rất sâu, mẹ anh và cô họ Tạ không gọi anh dậy, muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn, mau chónghồi phục sức khỏe”.

Tạ Tuệ Lan đến rồi sao?

Mẹ chị Ngu cùng mọi người cũng đến rồi sao?

Đổng Học Bân xoa xoa trán, biết mình lại khiến mấy người họ lo lắng,“Bác sĩ, sức khỏe của tôi ra sao rồi? Không có chuyện gì lớn chứ?”

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở.


Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Nhu cùng mấy cán bộ của khu phố nối đuôi nhau đi vào, hiển nhiên là được cô y tá báo cho mọi người.

“Chủ nhiệm Đổng, anh tỉnh rồi à?”

“Bác sĩ, tình hình sao rồi?”

“Chủ nhiệm của chúng tôi không sao chứ?”

Vừa bước vào phòng bện, mọi người mỗi người một câu hỏi bác sĩ.

Sau khi kiểm tra một lượt bác sĩ bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, Chủ nhiệmĐổng không sao, tinh thần quá mệt mọi, ngủ một giấc hai ngày, bây giờ đã không vấn đề gì…”

Chu Diễm Nhu không thể tin nói: “Thực sự là không sao chứ?”

“Đúng thế…” Bác sĩ cười khổ, trong lòng nghĩ đương nhiên là không sao,tình trạng cơ thể của Đổng Học Bân bây giờ còn tốt hơn hắn mười mấy lần, nào giống người vừa thoát chết từ đống phế tích, bác sĩ xoay đầu xemxem Đổng Học Bân đang nằm trên giường, cũng khiếp sợ sức sống ngoancường của anh ta, thấy khả năng hồi phục mạnh như thế, hắn cũng chưatừng thấy ai mạnh như vậy, sau khi bị chôn vùi mười mấy ngày vẫn cònlong sinh hoạt hổ như thế sao? Bác sĩ này không phải bác sĩ của bệnhviện khu phố Quang Minh, mà là Chủ nhiệm vừa được điều đến từ vùng lâncận để chuyên cứu hộ, trước đây hắn cũng công tác ở khu Nam Sơn, có lúcđã nghe qua chuyện của Đổng Học Bân, đây đúng là trăm nghe không bằngmột thấy, bác sĩ cảm thấy Đổng Học Bân đúng là rất tài, không nhữngkhông chết, mà còn không bị một vết thương nào? Cho dù là ở dưới đốngphế tích có nước có thức ăn có dưỡng khí, cơ thể cũng không thể không có một chút vấn đề nào!

Anh có phải là người không vậy!?

Vừa nghe bác sĩ nói không sao, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đổng Học Bân muốn lật người ngồi dậy, “Cảm ơn mọi người đã nhớ đến, nếukhông có việc gì thì mọi người đi đi, tôi cũng nên xuất viện thôi, không thể cứ ngủ thế mãi được…”

Vừa xem lại bản kiểm tra, bác sĩ ngăn cản nói: “Thế thì không được, chúng tôi còn phải quan sát một chút…”

Cảnh Tân Khoa cũng nói: “Đúng đấy Chủ nhiệm Đổng, ngài nghỉ thêm một chút đi, bồi dưỡng cho khỏi hẳn bện đi rồi nói”.


Vương Ngọc Linh nhìn hắn nói: “Công tác cứu hộ ngài không phải lo, đềutiến hành gần xong rồi, hiện nay đã chuẩn bị tái xây dựng sau động đấtrồi…”

“Đúng rồi…” Đổng Học Bân vội hỏi: “Nói lại cho tôi tình hình cụ thể xem nào”.

Ước chừng mất gần hai giờ đồng hồ, mọi người báo lại cho Đổng Học Bân tình hình công tác của văn phòng phố Quang Minh.

Nghe xong, Đổng Học Bân rất vui mừng, “Làm tốt lắm, khoảng thời gian tôi không ở đây thật vất vả cho mọi người”.

Cảnh Tân Khoa cười nói: “Nếu có ngài ở đây, chắc chắn sẽ xử lí tốt hơn chúng tôi”.

“Bí thư Cảnh, anh lại khiêm tốn rồi”.

Đổng Học Bân cười vỗ vỗ cánh tay hắn, “Lần này…”

Đang nói, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, bên ngoà, bảy tám bóng ngườixuất hiện, cơ bản đều là người trung niên, trong đó có bốn người sáchtheo cặp, rất có khí khái lãnh đạo, nhìn là biết không phải cán bộ phổthông, phía sau còn có hai phóng viên thì phải, phía ngoài cùng bên trái còn có người đang cầm máy quay quay phim. Mọi người nhìn thấy đều ngẩncả ra, Đổng Học Bân cũng như vậy, hắn không thể nhìn ra ai dẫn đầu trong số những người trung niên ấy, nhưng cùng với chương trình thời sự củathành phố Phần Châu, thì sớm đã thấy không chỉ nhìn thấy bóng dáng nàymột lần, hóa ra chính là một lãnh đọa của thành phố Phần Châu, Bí thưthành ủy Vạn Phương Lỗi!

Vạn Phương Lỗi tuổi chừng năm mươi, trạng thái tinh thần thì không hềgiống người năm mươi chút nào, nhìn thì chỉ khoảng ngoài bốn mươi, khiến người khác có cảm giác rất cứng nhắc.

“Bí thư Vạn”.

Còn lại thì chắc đều là cán bộ thành ủy với cán bộ nhân viên, vừa mởcửa, bọn họ đã theo bước Bí thư Vạn đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vạn Phương Lỗi mỉm cười nhìn về phía giường bệnh, “Anh chính là Tiểu Đổng?”


“Bí thư Vạn, là tôi” Đổng Học Bân vội ngồi dậy, muốn xuống giường

Nhưng Vạn Phương Lỗi lại đi nhanh lên phía trước một bước, từ từ đè lấybả vai Đổng Học Bân, không để hắn đứng dậy, “Tôi biết cơ thể cậu vẫnchưa khỏe hắn, mau nằm xuống đi…”

Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Nhu cùng mọi người đều tránh ra, lùi về góc phòng.

Đằng sau, một phóng viên trong đó liền rờ vào máy ảnh liên tục chụpxoạch xoạch mấy tấm liền, người cầm máy quay cùng đang tìm kiếm một vịtrí.

Lần này Đổng Học Bân cũng biết, Bí thư Vạn cố ý tới thăm mình.

Chỉ nghe Vạn Phương Lỗi nói: “Mấy hôm trước nghe thấy cậu không sao, tôi vốn hôm đấy đến đây luôn, như sau đó lại được biết cậu nằm viện, sợ đến phá cậu nghỉ ngơi nên mới kéo dài đến tận hôm nay, tốt lắm. Tiểu Đổng,biểu hiện trước và sau trận động đất, mỗi báo cáo của cậu tôi đều xem ít nhất hai lần, tốt lắm, thành phố Phần Châu chúng ta cần những cán bộnhư câu! Nguyên nhân thiệt hại của trận động đất lần này được giảm xuống thấp nhất là công của cậu đấy Tiểu Đổng! Tốt! Tốt!”

Đổng Học Bân lập tức nói: “Bí thư Vạn, ngài đánh tôi cao quá rồi, tôiđích thị là đảng viên đảng cộng sản, đây là việc tôi nên làm”.

Vạn Phương Lỗi nắm nắm bả vai của Đổng Học Bân, hơi hơi gật đầu, “Sức khỏe thế nào rồi?”

Đổng Học Bân cười một chút rồi nói: “Bác sĩ vừa bảo xong, mọi thứ đềurất tốt, không làm sao cả, cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Vạn”.

Vạn Phương Lỗi nhìn nhìn hắn, “Kiểm tra mà không sao là tốt nhất, nhưngcũng không thể xem nhẹ được, nhiệm vụ bây giờ của cậu là tích cực dưỡngbệnh, khôi phục cơ thể về trạng thái tốt nhất, sau này có công việc chờcậu triển khi nữa!”

Một hồi hàn huyên, một hồi khích lệ.

Cuối cùng Vạn Phương Lỗi bỗng nói: “Cậu đợi chút, tôi đi gọi điện thoại”.

Nói xong, Vạn Phương Lỗi lấy điện thoại ra, mọi người cũng không biết là ông ta gọi cho ai, sao lại cần ra ngoài? Tất cả hồ nghi chớp mắt mấycái.

Nhân cơ hội phóng viên kia liền đi lên, “Chủ nhiệm Đổng, tôi là phóngviên của đài truyền hình thành phố Phần Châu, sự tích anh xả thân cứungười trong trận động đất, cảm động hàng triệu người dân thành phố PhầnChâu, nói thực lòng, lúc đầu tiên khi nghe nói anh gặp nạn ở Bệnh việnSố 1 khu Nam Sơn, tất cả công nhân viên của đài truyền hình chúng tôiđều rơi lệ, điều chúng tôi muốn hỏi anh nhất giờ này là, lúc đó anh đãnghĩ thế nào? Điều gì khiến anh tiếc mạng sống để cứu hết người dân nàytới người khác?”

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, nhìn vào ống kính máy quay, “Ha ha, tôi thấy anh có chút quen quen?”


Phóng viên cười nói: “Cái lần anh đánh hổ cứu người ở công viên động vật hoang dã, chính tôi phỏng vấn anh”.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: “Cũng là điều lúc đó tôi nói qua với anh,ai cũng đều sợ chết cả, tôi cũng sợ, nhưng tôi là một đảng viên, một cán bộ của đất nước, dân chúng gặp nguy hiểm gì, dưới tình huống ấy ai cũng có thể đi… nhưng tôi không thể đi, ai cũng có thể cự tuyệt nưng tôikhông thê, lúc đó tôi nghĩ thế nào tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết rõmột điều rằng, nếu tôi bỏ lại người dân chạy một mình, thì người dân sẽkhông thể không trách chúng tôi vô lương tâm? Tình hình đấy, đã khôngcòn là tôi nghĩ gì nữa, cứu nười, đấy chính là trách nhiệm của cán bộchúng tôi, cũng là nghĩa vụ của chúng tôi!”

Nếu đổi lại là một người khác, nói câu nói có lẽ sẽ khiến người khácnghĩ là giả dối sáo rỗng, chủ nghĩa quan chức, rất hình thức, nhưngnhững lời này nói ra từ miệng Đổng Học Bân, lại không ai hoài nghi cả,Đổng Học Bân đã dùng hành động thực tế để chứng minh rồi, vì cứu hàngtrăm mạng người, hắn có thể đánh cược cả mạng sống của mình.

Bỗng nhiên, một cán bộ thành ủy đi cùng bí thư thành ủy cùng đẩy cửa vào phòng, gấp gắp nói: “Mọi người ra ngoài một chút, đừng phỏng vấn nữa…”

Hai phóng viên và những người khác vừa nghe thấy, liền đi ra khỏi phòng bệnh.

Một lát sau, Vạn Phương Lỗi một mình đi vào bên trong, rất nhiều ngườiđều chú ý, Bí thư Vạn hai tay nâng chiếc di động, hình như là một cúđiện rất quan trọng, bằng không thì Bí thư thành ủy không biểu tình nhưvây, đưa điện thoại cho Đổng Học Bân, Vạn Phương Lỗi nói: “Là điện thoại của Tổng Bí thư”.

Tất cả mọi người mà nghe được câu nói này đều kinh ngạc!

Tổng Bí thư? Là cán bộ đứng đầu quốc gia gọi điện thoại cho Đổng Học Bân sao?

Đổng Học Bân cũng kinh ngạc đờ đẫn một hồi, hai tròng mắt trừng trừngrồi cuống quít nhận điện thoại, rất cung kính nói: “Tổng Bí thư, xinchào ngài, tôi là Tiểu Đổng”.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng, “Nghe thanh ấm khí sắccủa cậu rất ổn, tốt lắm, Tiểu Đổng, chuyện của cậu tôi nghe nói rồi,thời điểm như thế này cần những người cán bộ như cậu dẫn đầu ra mặt, cậu làm rất tốt, làm tấm gương gương mẫu cho đảng viên và cán bộ lãnh đạochúng ta, tôi thấy, mọi người đều phải học tập theo cậu mới đúng”.

Đổng Học Bân khẩn trương nói: “Tổng Bí thư ngài quá khen rồi, đều là việc tôi nên làm mà”.

“Nghe nói sức khỏe của cậu hồi phục tốt, tôi cũng yên tâm rồi”.

Tổng Bí thư không nói quá nhiều trong điện thoại, nhưng phân lượng chocuộc điện thoại này Đổng Học Bân hiểu rõ, hắn cũng không ngờ được rằngTổng Bí thư lại đích thân gọi điện cho mình.

Chờ sau khi bỏ điện thoại xuống, Bí thư Vạn lại dặn dò thêm Đổng Học Bân vài câu rồi mới dẫn người ra về.

Cán bộ văn phòng phố Quang Minh nhìn thấy Chủ nhiệm Đổng, rất nhiềungười đều ngưỡng mộ không dứt, mặc dù nói ý nghĩa hình thức của cuộc gọi lớn hơn, nhưng Chủ nhiệm Đổng đã nói chuyện điện thoại với cả Tổng Bíthư, hơn nữa còn được một vị quan lớn trong thành phố Phần Châu đíchthân tới thăm, cơ hội này không phải ai cũng có, mọi người đều hiểu rõ,sau chuyện lần này, Chủ nhiệm Đổng khẳng định không ở trong xó nhỏ phốQuang Minh nữa, luận công mà thưởng, sự nghiệp của Đổng Học Bân khẳngđịnh sẽ cao thêm một bước!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui