Ngày thứ ba bị nhốt.
Trong đống phế tích tối om không phân biệt được là ngày hay đêm
Đổng Học Bân tỉnh giấc rồi, mở to mắt ngáp một cái, hai ngày nay hắn trừ ngủ ra thì lại ngủ, căn bản không có việc gì khác để làm, nhìn nhìnsang bên cạnh, Đổng Học Bân tìm thấy bình dưỡng khí, Reverse một giâythuần thục khôi phục lại dưỡng khí trong bình, lại Reverse một lần nữavới chính mình để làm biến mất cảm giác đói khát, rồi liền cầm radio lên ấn núi mở, lại phát hiện hay là mình nghe quá nhiều, radio xè xè haitiếng rồi không kêu tiếng nào nữa, rõ ràng là pin hết điện rồi, Đổng Học Bân liền nắm lấy hai cực pin, thò tay lên phía trên, dùng Reverse điềuchỉnh pin quay lại thời gian hai ngày trước lúc pin có đầy điện, tiếptục chăm chú lắng nghe.
“Xè xè…”
“Sàn sạt…”
Có lẽ là hôm nay tín hiệu không tốt lắm, Đổng Học Bân điều chỉnh mấy vịtrí rồi cũng không nghe được gì, chỉ có tiếng tạp âm sàn sạt.
Bất đắc dĩ, Đổng Học Bân tắt radio đi, mắt trừng trừng nhìn lên phía trên.
Không biết là qua bao lâu, tiếng đinh đinh đang đang lại một lần nữa áp xuống.
Hai ngày nay Đổng Học Bân không biết đã nghe qua bao nhiêu lần âm thanhnày rồi, vừa nghe đã biết, đội cứu hộ và người dân bên ngoài chuẩn bị để cứu mình lại bới ra được một đống phế tích, mỗi lần nghe thấy âm thanhnày, trong lòng Đổng Học Bân lại dâng lên một cảm giác không thể diễnbiết nói ra thế nào, âm thanh ầm ầm vang lên bốn phía, rõ ràng là có rất nhiều người đang bới ở bên trên, bởi vì công cụ không đủ dùng, có mộtvài người dân còn dùng phương pháp thô sơ nhất - dùng tay để bới, bới từ sáng tới tối, sau đó ngày hôm sau lại làm lại công việc như thế.
Mà những người dân này mặc kệ dư chấn sau động đất, đều là tự phát đếnđây cứu hắn, việc này sao không làm cho Đổng Học Bân cảm động cho được??
Đột nhiện, mặt đất lung lay một cái!
Phản ứng đầu tiền của Đổng Học Bân đã biết là dư chấn, vội vàng nhấcchân lên trên, lấy chân đỡ mấy viên đá ở bên trên, sợ rằng sẽ đổ xuống.
Cũng may địa chấn không lớn, lung lay một chút là không còn động tĩnh gì nữa.
Đổng Học Bân thở phào, thấy mặt đất khôi phục sự ổn định, hắn cẩn thânthu chân về, không biết những ngày như thế này còn kéo dài bao lâu nữa.
Ba ngày…
Năm ngày…
Bảy ngày…
Trong nháy mắt Đổng Học Bân đã vị đống phế tích này giam hãm mười ngày rồi.
Dư chấn dĩ nhiên là bình ổn, tiếng cứu hộ ở bên trên không biết từ lúcnào cũng không còn chút động tĩnh gì nữa, một khoảng không gian bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có chút đáng sợ.
Không có ai rồi?
Tất cả đều từ bỏ rồi?
Đổng Học Bân âm thầm cười, hắn cũng không rõ đống phế tích bị bới đi bao nhiêu, càng không biết bản thân còn cách bên ngoài mấy mét nữa, nhưngđội cứu hộ đã rút, những điều Đổng Học Bân dự đoán, hoàn toàn không cóchút ngoài dự tính nào. Mười ngày, suốt cả mười ngày, đứng nói tới việcbản thân lúc bị vùi lấp ở đây đã bị thương nghiêm trọng, cho dù là mộtngười khỏe mạnh bị vùi trong đống phế tích này, sau mười ngày một ngườicũng không thể sống nổi, đây là chuyện thường, đến hỏi cũng không cần,không thực phẩm, không nước, không không khí, một trong những thứ ấy đều cướp được mạng người, thêm vào nữa là huy động một lượng lớn người vàcông cụ đến đào bới một cái thi thể, chẳng bằng tổ chức đi cứu người nào có khả năng sống sót hơn!
Hy vọng thoát vây của Đổng Học Bân càng ngày càng xa với, nhưng hắnkhông oán giận gì, lẳng lặng nằm xuống, mở radio tìm tín hiệu.
“Sàn sạt sạt…”
Không biết có phải bên trên đã đào bới đi được rất nhiều hay không mà tín hiệu hôm nay khá tốt.
Chỉ nghe thấy tiếng máy radio phát ra nói: “Theo thống kê, số người chết trong trận động đất ở Phần Châu lần này liên tục tăng, số người bịthương là 318.923, số người mất tích là 3.012….”
Nghe đến đây, trong lòng Đổng Học Bân liền trầm xuống, thế nhưng hắn đãhết sức cố gắng rồi, so với con số người thương vong mà hắn xem được ởbáo chí trong tương lai thì số người thương vong hiện nay giảm đi mộtnửa.
Radio tiếp tục phát những thống kê thương vong ở các nơi khác, “Tâm chấn trận động đất lần này là trong huyện Đại Phong, số người gặp khó khăn ở đây lên đến 12.100, số người gặp khó khăn khu Tây Bình, khu Đông Hải là 4.566, khu Nam Sơn, cuối cùng là số người gặp khó khăn ở huyện DuyênĐài, theo chúng tôi được biết, trước lúc động đất xảy ra mười mấy tiếngđồng hồ, huyện Duyên Đài đã phát lệnh di tản, sơ tán người dân, cho nênso với huyện lân cận Đại Phong, số người thương vong ở thành phố PhầnChâu nơi đáng ra chịu thương vong nghiêm trọng nhất thì lại thành ítnhất, ngoài ra còn có khu Nam Sơn, trước khi động đất xảy ra cũng cótuyên truyền động viên, dự báo phòng chống động đất sớm, cho nên thươngvong cũng trong tầm khống chế nhất định”.
Hiển nhiên, ở đây nói chính là Tạ Tuệ Lan và Cảnh Nguyệt Hoa.
Huyện Duyên Đài không có người gặp nạn, điều này khiến Đổng Học Bân không ngờ.
Có chuyên gia dự báo, mức độ thiệt hại của trận động đất mạnh cấp 8 ởthành phố Phần Châu này thực ra còn không ngừng tăng lên, có lẽ số consố thương vong còn tăng gấp đôi thậm chí gấp ba, nhưng sở dĩ có thể giảm được thương vong nghiêm trọng như thế, nguyên nhân chính là chủ nhiệmvăn phòng phố Quang Minh Đổng Học Bân đã viết một bài trên báo, theo đóban đêm và trước khi động đất xảy ra xem xong báo rồi số người dân ditản nhanh chóng lúc đó lên đến 110.000 người, bởi vì có bài viết này màlàm tốt công tác phòng chống động đất từ trước… cũng đạt được trên triệu người, một bài báo này, có thể nói cứu được vô số mạng người” Radiongừng một chút, có tiếng lật trang giấy, “Ở chỗ tôi còn một vài con số,trong phạm vi đường Quang Minh khu Nam Sơn quản lí, số người lúc xảy rađộng đất và sau động đất là 776 nhưng số người chết chỉ có 7 người”.
Nghe vậy, Đổng Học Bân hít thật sâu
Vẫn còn có người chết ư? Hắn đặt mục tiêu không để một người nào chết!
Thế nhưng ngẫm lại thì cũng không thể, có chút ngoài ý muốn, cho dù Đổng Học Bân cũng không thể dự liệu được, ví dụ như cảnh ngộ hiện nay củahắn, trước lúc động đất xảy ra Đổng Học Bân chưa từng nghĩ tới việc bảnthân mình sẽ rơi vào cảnh tuyệt vọng này?
“Chúng tôi làm một thống kê đơn giản, trước lúc động đất xảy ra, chủnhiệm Đổng của phố Quang Minh đã cho nhiều cư dân trong các khu nhà bịđổ sập đến nơi an toàn, còn có những tai nạn do động đất gây ra sau này, ví dụ một cái biển quảng cáo bên đường Hán Vi của xưởng rượu bảo vệ sức khỏe, biển quảng cáo ở các huyện khác đều gây ra thương vong rất nhiều, tựa như tất cả đều xuất hiện vấn đề chất lượng lúc động đất thì đều đổsập, nhưng chúng tôi biết rằng, loại biển quảng cáo này trước động đấtvài ngày đã được trưởng ban quản lí phố Quang Minh cưỡng chế dỡ bỏ, vânvân, trong trận động đất này, ban quản lí phố Quang Minh đã làm đầy đủcông tác chuẩn bị, cho nên số người gặp nạn chỉ giữ ở mức một con số, mà rất nhiều người đều biết, cống hiến cho nhân dân Phần Châu chính làđồng chí Đổng Học Bân, đến hôm nay đồng chí đã mất tích hai trăm bốnmươi ba tiếng đồng hồ”.
Nghe thấy trong radio nói mình, trong lòng Đổng Học Bân có chút phức tạp.
“Theo những thông tin thu thập được mấy ngày gần đây, chúng tôi đã thống kê được sự tích mà chủ nhiệm Đổng đã cống hiến từ trước tới nay, kếtquả, tất cả nhân viên công tác trong đài chúng tôi đều hết sức kinhngạc, sáng nay tôi cầm tư liệu này, nói thực lòng, lúc đó nước mắt tôikhông ngừng rơi, tôi không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc đó thếnào mới phải, tóm lại ngoài kinh ngạc ra là… chính là khiếp sợ, sau đâytôi đọc lại cho mọi người…”
Thống kế?
Thống kê cái gì?
Đổng Học Bân hồ nghi lắng tai nghe
Phát thanh viên nói thứ tiếng từ từ: “Hai năm trước, đồng chí Đổng HọcBân nhận chức ở huyện Duyên Đài, đối mắt với chín tên bắt cóc học sinhtrung học vô cùng hung ác, thế nhưng vẫn chủ động đứng ra làm con tin,kết quả đã liều chết cứu được rất nhiều học sinh trung học, mấy ngàysau, trong đại viện của huyện ủy lại xảy ra sự việc mấy người cùng nhảylầu, chủ nhiệm Đổng ra tay đỡ một người đàn ông nhảy từ tầng năm tầngsáu xuống, bản thân mình thì phải nằm viện, suýt phải cắt đi hai tay,cũng trong năm ấy, khu ngoại ô huyện có một chiếc xe lớn bị lật, núi đột ngột lở, cũng là chủ nhiệm Đổng xả thân không sợ nguy hiểm xông vàotrong đám đất đá lở cứu từng người từng người một ra, còn anh thì lại bị vùi ở chỗ núi lở đất suýt nữa thì mất mạng, cứu chữa mất hai ngày haiđêm liền anh mới thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, mấy tháng sau, lúcchủ nhiệm Đổng đi công viên động vật hoang dã chơi, khi đang ngồi tàu,có một bé trai không cẩn thận rời khỏi xe, anh lại đấu với hổ một trận,có thế mới cứu thoát được cậu bé, còn chủ nhiệm Đổng thì lại suýt mấtmạng vì vết hổ cắn!”
Hài, làm gì có khoa trương như vậy.
Đổng Học Bân nghe đều cảm thấy ngại ngại, có chút đỏ mặt.
“Thời gian sát đến mấy ngày trước đây, động đất phát sinh trong nháymắt, chủ nhiệm Đổng xông vào một phòng đang chuẩn bị đổ sụp cứu được một em bé, chỉ kém một giây nữa thì cả căn phòng đã chôn vùi anh, nguy hiểm trong nguy hiểm. Sau đó, khu viện ủy bị cháy, là chủ nhiệm Đổng cứungười không sợ mất mạng, dùng hai tay đỡ cán bộ và công nhân viên trongkhu từ tầng năm nhảy xuống, chính anh lại bị thương nằm viện, sau đó chủ nhiệm Đổng phát hiện tòa nhà bệnh viện một có vết nứt, vội vàng mangtheo vết thương mà di chuyển quần chúng trong bệnh viện, anh lại ở lạisau cùng, kết quả trong lúc động đất đến một cửa sổ từ trên lầu rơixuống, đè đúng người anh, dưới đất toàn là máu, nhưng không dừng lại ởđấy, lúc chủ nhiệm Đổng phát hiện ra trong viện vẫn còn một y tá chưarời đi, anh lại liều mạng bò dậy và lại xông lên một lần nữa, liều chếtđể cứu cô y tá từ cửa sổ ở gần đó, nhưng chính lúc này tòa nhà đã đổ sập xuống rồi, chủ nhiệm Đổng lại không thể tự mình ra ngoài, phải trả giábằng tính mạng mới hai mươi lăm tuổi, lúc đó tất thảy mọi người ở hiệntrường đều khóc!”
Mất tích mười ngày, còn bị chôn vùi dưới đống phế tích, thế này thì cầm chắc cái chết rồi.
Tiếng của nữ phát thanh viên đài có chút khàn khàn, “Những thứ này chỉlà sự tích về chủ nhiệm Đổng mà chúng thu thập được, có thể nói là nhìnđã thấy kinh ngạc, tôi tựa như không có cách nào tưởng tượng được lúcchủ nhiệm Đổng đang cứu người thì có tâm trạng như thế nào, tại sao vìnhân dân… anh hết lần này tới lần khác không tiếc tính mạng mình, tôinghĩ, đây chính là Đảng viên, đây chính là cán bộ của đất nước chúngta”.
Nói tới đây nữ phát thanh viên đài hình như rơi lệ, “Mặc dù những ngàynày các kênh đài đều đang phát, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu chânthành… Chủ nhiệm Đổng, một đường đi tốt!”
Đổng Học Bân mũi cay cay, lên đường thì tôi không nghĩ, anh em đây hiện tại chỉ muốn đi ra ngoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...