Buổi tối.
Tám giờ.
Phòng khiêu vũ nhà khách khu ủy, tiếng nhạc vang lên, ca múa mừng cảnh thái bình.
Nhảy hai điệu nhảy xong Đổng Học Bân tìm một chỗ ngồi ngồi trở lại,
Vương Ngọc Linh đã đi cùng mấy người cán bộ Vương hệ khiêu vũ, Chu Diễm Như cũng cùng chồng nhảy hăng say, chỉ còn một mình Đổng Học Bân, rất buồn chán, bởi vì ở đây ngoại trừ cán bộ mình quản hạt, đại khái là
không ai dám cùng Đổng Học Bân khiêu vũ, Đổng Học Bân phỏng chừng mình
đi mời cũng có độ khó, thẳng thắn ngồi xuống uống trà, tâm tình cũng
không có bị những cái này ảnh hưởng, hắn nhịp chân, theo tiết tấu âm
nhạc nhịp nhịp một chút.
Cũng không phải không ai tới mời Đổng Học Bân khiêu vũ.
Ví dụ như nữ cán bộ của viện kiểm sát cách đó không xa, tuổi rất lớn,
trên dưới năm mươi tuổi, thấy Đổng Học Bân tuổi còn trẻ lại một người,
bà ấy liền chậm rãi bước đi tới muốn cùng hắn nhảy một khúc.
Ai biết, bên cạnh cũng không biết là người nào nhất thời nhắc nhở một câu.
Người nữ của viện kiểm sát sửng sốt, lập tức thay đổi phương hướng, mời người khác đi.
Đổng Học Bân thấy được cảnh này, tròng mắt không khỏi trợn lên, nếu
như hắn ở gần một chút phỏng chừng sẽ nghe, người bên cạnh chỉ nói
một câu nói.
"Đó là Đổng Học Bân của văn phòng đường phố Quang Minh."
Người đàn bà kia nghe xong liền đi không quay đầu lại, ác danh của Đổng Học Bân có thể thấy được rồi đấy!
Có người có thể còn chưa thấy qua hắn, nhưng nhắc tới tên của Đổng Học Bân, khu Nam Sơn không ai không biết!
Cái này là sao? Trong sân nhảy có vài người vừa khiêu vũ vừa đàm luận chuyện tình của Đổng Học Bân.
"Người nào là Đổng Học Bân?"
"Lão Trần lần đầu tiên thấy hắn? Cũng là cái người ngồi uống trà kia."
"Người không thể nhìn tướng mạo, lớn lên rất đoan chính, sao có thể gây sự như vậy?"
"Ai biết được, ông xem, đều ngồi hơn hai mươi phút, cũng không người
mời hắn khiêu vũ, hắc, ông nói hắn tới nơi này để làm gì?"
"Hắn nha, đây là đắc tội với người nhiều lắm."
"Không phải như vậy chứ, An Thạch bí thư, Nguyệt Hoa khu trưởng, đây là có thể chọc sao?"
Sắp chín giờ.
Trong bất tri bất giác, vũ hội sắp kết thúc.
Cảnh Nguyệt Hoa từ đầu đến cuối đều ngồi vững như Thái Sơn, thỉnh
thoảng có cán bộ khiêu hoàn vũ xong đến đây nói chuyện với cô ấy một
phen, Nguyệt Hoa khu trưởng cho dù không khiêu vũ, xung quanh cũng không quạnh quẽ. Ngược lại, Đổng Học Bân ở đây thì tương đối ngược lại,
Vương Ngọc Linh tựa hồ bị người nhà của một người cán bộ Vương hệ kéo lại, phỏng chừng là theo quan hệ không tồi với Vương An Thạch, không
muốn Vương Ngọc Linh đi lại gần quá với Đổng Học Bân, vẫn không tha cô ấy, lôi kéo Vương Ngọc Linh khiêu vũ, kết quả Đổng Học Bân từ hai khúc
nhạc đầu qua đi, cũng là ngồi và ngồi, ngay cả tố chất tâm lý của Đổng Học Bân còn có thể chịu đựng được, cũng trên mặt đã có chút
không nhịn được.
Không bao lâu, Cảnh Nguyệt Hoa vẫy tay, "Tiểu Mã!"
Mã Lụ nhanh chóng đi tới, "Nguyệt Hoa khu trưởng."
"Thời gian không khác biệt lắm." Cảnh Nguyệt Hoa nhìn thời gian, "Một khúc cuối cùng."
"Được, tôi đã biết." Mã Lỵ lập tức tìm micro, chờ khúc nhạc sau khi
kết thúc, đưa tay ý bảo âm nhạc dừng lại, mới nói: "Sau đây là khúc
nhạc cuối cùng, mời mọi người cùng bạn nhảy tiến lên, để chúng ta
cùng nhau nhìn, điệu nhảy đẹp nhất buổi tối hôm nay."
Nhất thời, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi cười đứng lên.
Đổng Học Bân giật mình, phát hiện xung quanh đã không người, mọi người tựa hồ đều tìm được bạn nhảy, cùng nhau ra sân nhảy chuẩn bị, một đôi,
mười đôi, hai mươi đôi, ngoại trừ Đổng Học Bân, không có một ngoại lệ,
hình như khu Nam Sơn tổ chức vũ hội, truyền thống cũng là phải nhảy
khúc nhạc cuối cùng, không thể ngồi nữa. Đổng Học Bân càng xem càng
phát hiện là có chuyện như vậy, ngay cả nam nhiều nữ ít, nhưng cũng có không ít nữ đồng chí lấp vào chổ thiếu.
Kết quả, chỉ chừa một mình Đổng Học Bân.
Đương nhiên, còn có Nguyệt Hoa khu trưởng cũng ngồi ở bên kia, bất quá
người ta là khu trưởng, có thể tới như thế, Đổng Học Bân lại không thể,
bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là cũng đứng lên tìm một bạn
nhảy, nếu không cái này cũng quá giống hạc giữa bầy gà. Thế nhưng, Đổng Học Bân phát hiện ở đây đã không có người nữ "nhàn rỗi" nào cả.
Cũng không biết là có người cố của, bên kia người không tới đủ, dù sao ở đây chỉ có Đổng Học Bân là lẻ loi.
Tự nhiên mà vậy, Đổng Học Bân lại thành tiêu điểm, tất cả mọi người
đang đợi hắn, tựa hồ Đổng Học Bân không tìm được bạn nhảy, âm nhạc sẽ
không lên, cũng có chút người cố ý khó coi hắn.
Vương Ngọc Linh trong sân nhảy nóng nảy, "Chị Chu, chị nhảy đi, em phải … "
"Không được, em phải nhảy cùng chị." Người phụ nữ kia không tha cô ấy.
"Chị Chu! Chị đừng ầm ĩ! Chủ nhiệm của em..."
"Chị mặc kệ hắn, ngày hôm nay em phải nhảy với chị, nếu không chị nói với ba em!"
"Ai da, sao chị lại như vậy!"
Trong phòng khiêu vũ lập tức yên tĩnh xuống, không ít người đều đang nhìn Đổng Học Bân chê cười.
Vũ hội ở đây quả thật có việc phải nhảy khúc nhạc cuối cùng,
trước đây, cho dù người bên tổ chức có rãnh hay không rãnh, cũng
sẽ không để cho cán bộ lãnh đạo đơn độc như thế, nhưng ai ngờ ngày
hôm nay lại xảy ra chuyện như thế. Chồng của Chu Diễm Như nhìn lên, cũng có chút sốt ruột, nhưng Chu Diễm Như vừa rồi đi phòng vệ sinh,
còn chưa có trở về, cũng không có cách nào bảo vợ đi qua, vậy phải làm sao bây giờ? Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho vợ, cũng không biết
tới kịp không.
Đổng Học Bân lớn như vậy rồi còn rất ít bị nhiều người nhìn chằm chằm
như vậy, xung quanh một người nữ cũng không có, không thể bắt hắn
tìm một người đàn ông để nhảy? Nếu như không người nhìn, mình đi vào sân nhảy lừa gạt một chút cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại đều nhìn mình, Đổng Học Bân không chịu nổi cái này, má nó, các người cố ý hả? Muốn chế giễu tôi? Thấy nhân duyên của tôi không tốt?
Âm nhạc vẫn không vang.
Sở Thanh Hoa cười như không cười liếc nhìn Đổng Học Bân.
Phan Chính Nghĩa cũng cười ha ha nhìn bên kia, tất cả mọi người đang đợi.
"Tên họ Đổng ngày hôm nay thật mất mặt."
"Đúng vậy, ha ha, ngay cả một bạn nhảy đều không tìm được, người này..."
Tất cả mọi người đều nghị luận, còn có mấy người uống chút rượu lớn
tiếng giục một câu, "Đổng chủ nhiệm! Nhanh lên một chút được không?
Ha ha, chỉ chờ cậu đó!"
Nghe vậy, Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày.
Đổng Học Bân có tính tình gì chứ, vừa nghe cái này liền thấy chán.
Thật ra trong phòng cũng không phải không có phụ nữ, ít nhất thư ký
Mã cầm micro đứng ở trên đài vẫn là nữ, nhưng người ta tựa hồ cũng
không có ý xuống khiêu vũ, tám phần là cô ấy không thể khiến cho Nguyệt Hoa khu trưởng một mình ngồi ở bên ngoài, có lẽ là phải ngồi
cùng.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Mã Lỵ, nếu Đổng Học Bân muốn đi mời, như vậy cũng chỉ có Mã thư ký.
Mã Lỵ làm bộ như không nhìn thấy, cầm micro để trước mặt, còn cố ý
nhìn Đổng Học Bân, tựa hồ có chút hả hê, thư ký cũng là cái bóng của
lãnh đạo, Nguyệt Hoa khu trưởng có ý kiến đối với Đổng Học Bân, Mã thư
ký đương nhiên cũng sẽ không cho Đổng Học Bân sắc mặt tốt rồi.
Đổng Học Bân càng nổi nóng, nụ cười càng méo lại, hắn chỉnh
sửa quần áo, nhìn Vương Ngọc Linh lo lắng không ngớt, Đổng Học Bân cho
một ánh mắt “không sao cả”, mình chọc Vương An Thạch, cán bộ Vương
hệ không hy vọng Vương Ngọc Linh đi lại quá gần với mình, cái này
Đổng Học Bân cũng lý giải.
Về phần bạn nhảy...
Đổng Học Bân nhìn Mã Lỵ trên đài.
Mã Lỵ bình tĩnh nói: "Đổng chủ nhiệm, xin hỏi được rồi sao?" Đây là
biết rõ cố hỏi, Đổng Học Bân không tìm được bạn nhảy, người mù cũng
thấy được.
Đổng Học Bân cười tủm tỉm nói: "Sắp rồi, chờ một chút."
Lúc này, Chu Diễm Như đi phòng vệ sinh sau khi nhận điện thoại của chông, vội vã trở về.
Trong khi mọi người cho rằng Đổng Học Bân tìm Chu Diễm Như, hoặc là
đi mời Mã Lỵ, Đổng Học Bân đột nhiên dưới ánh mắt kinh ngạc của
mọi người, không nhanh không chậm cất bước đi hướng của Cảnh Nguyệt Hoa, vươn một tay trước mặt cô ấy.
"Nguyệt Hoa khu trưởng, có vinh hạnh mời ngài nhảy một điệu hay không?" Đổng Học Bân mỉm cười nói.
Cảnh Nguyệt Hoa giơ cốc có chân dài nhíu mày nhìn nhìn hắn, không hé răng.
Đám người Vương Ngọc Linh và Chu Diễm Như hai chân bũn rũn, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Các cán bộ khác cũng đồng thời sửng sốt, thật là có chút bó tay
với Đổng Học Bân, mời Nguyệt Hoa khu trưởng khiêu vũ? Đã bao nhiêu năm
qua, Cảnh khu trưởng cho tới bây giờ cũng không hề tiếp nhận bất
cứ lời mời khiêu vũ nào, vô luận trước đây làm bí thư văn phòng
đường phố, hay hiện tại làm khu trưởng!
Cậu còn mời người ta?
Cậu cũng không sợ cắn trúng đầu lưỡi à!
Cảnh Nguyệt Hoa vì sao không khiêu vũ với người ta, nguyên nhân cụ
thể mọi người ai ai cũng không rõ ràng lắm, có thể là mặt mũi tương đối
bảo thủ, không quen tiếp xúc với người khác, cũng có thể là không
biết nhảy, sợ mất mặt, dù sao mặc kệ thế nào, trải qua nhiều năm
như vậy, trong đầu mọi người đã hình thành một ấn tượng sẽ không thay
đổi, cũng là Nguyệt Hoa khu trưởng sẽ không nhận lời mời khiêu vũ,
không có một lần ngoại lệ, cái quan niệm này đã thâm căn cố đế.
Huống chi, mâu thuẫn và xung đột giữa Đổng Học Bân và Cảnh Nguyệt Hoa,
mọi người sớm biết rõ ràng trong lòng, với quan hệ căng thẳng như
thế, cậu còn dám mời người ta??
Mẹ nó! Da mặt của cậu bằng thép hả!
Đổng Học Bân không có cái tự giác này, trên thực tế hắn cũng muốn nhìn
một chút thái độ của Cảnh Nguyệt Hoa đối với mình rốt cuộc là thái độ gì, có phải là lạnh nhạt như vậy hay không, vì vậy hắn đưa tay ra,
cũng không có thu lại, rất chờ mong lập lại một lần, "Nguyệt Hoa khu
trưởng, xin hỏi, có vinh hạnh mời ngài nhảy một điệu hay không?"
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày, uống một miếng nước, nhìn hắn.
Nhưng mà, trong lúc tất cả mọi người cho rằng Nguyệt Hoa khu trưởng sẽ
rất không khách khí mở miệng từ chối, thậm chí có thể ngay cả phản ứng
cũng không phản ứng Đổng Học Bân, Cảnh Nguyệt Hoa lại có thể bình tĩnh
vươn tay, đem tay của mình bỏ vào lòng bàn tay của Đổng Học Bân, lạnh lùng ừ một tiếng.
Cái tiếng "Ừ" này khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt!
Mặc kệ Nguyệt Hoa khu trưởng có biểu tình lãnh đạm cỡ nào, nhưng ừ vẫn là ừ!
Cái đệch!
Đây là cái quái gì đây? Hôm nay mặt trời mọc phía tây hả?
Cảnh khu trưởng tiếp thu lời mời khiêu vũ? Mà còn là nhảy cùng Đổng Học Bân??
Cái này … cái này … cái này rốt cục là cái gì!
Sở Thanh Hoa và Phan Chính Nghĩa hơi kinh ngạc, Mã Ly và Vương Ngọc Linh Chu Diễm Như đám người cũng trợn tròn mắt ra!
Đừng nói đến ai khác không có phản ứng, ngay cả Đổng Học Bân cũng có chút không thể tin được lỗ tai của mình, nhất thời vừa mừng vừa sợ,
chỉ cảm thấy bàn tay nắm tay Cảnh Nguyệt Hoa lập tức nặng như ngàn
cân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...