Thứ bảy.
Cảnh gia.
Sáng sớm, sau cơn mưa không khí mang theo chút mùi vị cây cỏ, theo cửa sổ tiến vào phòng khách, mát mẻ dị thường.
Trên sô pha, Đổng Học Bân ôm chăn từ trong mộng tỉnh lại, hí mắt nhìn
trái nhìn phải, lúc này mới xoa mắt, thở ra một hơi, cảm giác bớt sốt, trạng thái thân thể không tồi.
Trong phòng vang lên tiếng nước chảy, ào ào.
Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn hướng phòng vệ sinh, mình cũng là bị cái âm thanh này đánh thức, hình như là Nguyệt Hoa khu trưởng đang rửa mặt,
nhìn lên trên bàn trà, có một nhiệt kế, cầm lấy nhìn, là ba mươi bảy độ
ba, dưới cái nhiệt kế còn có một tờ báo, xem ra có thể là sáng sớm
Nguyệt Hoa khu trưởng đã đo nhiệt độ cơ thể của hắn trong lúc ngủ, cơn
sốt đã lui đi. Nghĩ đến Cảnh khu trưởng người ta chăm sóc mình như thế,
Đổng Học Bân liền cảm động, có chút hối hận vì đã đem Cảnh Tân Khoa đi
trường đảng.
Nguyệt Hoa khu trưởng làm việc chú ý như thế, mình lại có vẻ tùy tiện một chút.
Hay là nói với chú Dương một tiếng, đưa Cảnh Tân Khoa trở về?
Không được, cái này không phải càng lăn qua lăn lại người sao? Hơn nữa, mệnh lệnh của tổ chức há có thể đùa? Nói đi trường đảng phải đi, không
đi sẽ không đi?
Bỗng nhiên, cửa phòng vệ sinh mở ra.
Đổng Học Bân kéo chăn ngồi dậy "Ngài dậy à?"
"... “ Nguyệt Hoa vừa đi ra vừa lau tóc rất nhanh, lau nước trên mái tóc dài.
Đổng Học Bân nói: "Buổi tối hôm qua nhờ có ngài, tôi cảm thấy tốt hơn rồi, cũng không còn sốt nữa."
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một cái, mặc kệ nhân tình nói: "Không có việc gì thì trở về đi, ban ngày tôi còn có việc." Rất cường thế.
"Ặc” Học Bân muốn mang giầy bước xuống, nhưng nhớ tới trên người chưa mặc cái gì, lúc này mới xấu hổ một chút "Nguyệt Hoa khu trưởng, tôi... Quần áo."
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: "Phòng vệ sinh, chưa khô."
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, chưa khô thì làm sao anh em mặc đi về được, không thể trần trụi chứ?
"Vậy ngài có quần áo nào dư, có thể cho tôi mượn hay không?" Đổng Học Bân hỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa không để ý đến hắn, mở rèm cửa sổ, dùng tốc độ rất
nhanh, sau đó xoay người trở về mở TV đến kênh tin tức, cuối cùng mới
dùng ánh mắt ôn hoà nhìn Đổng Học Bân, quay người đi vào phòng ngủ,
kịch, cửa tủ mở ra một tiếng, sau khi chọn, Cảnh Nguyệt Hoa ôm một bộ
quần áo đi tới, đưa tay nhét vào tay vịn sô pha, xoay người lại, đi
nhanh vào phòng bếp.
Đổng Học Bân nhìn nhìn, nhưng dưới chân chính là quần áo của Cảnh
Nguyệt Hoa, là quần tây màu đen, còn có áo sơmi màu trắng tương đối
thuần, không có chút nữ tính, cổ áo không hoa văn.
Nhân sinh thật sự là kỳ diệu.
Lần trước là Nguyệt Hoa khu trưởng đến nhà của mình qua đêm, mình vừa làm cơm vừa cho cô ấy quần áo, hiện tại thì trái ngược.
Đổng Học Bân nhìn vào phòng bếp, nhanh chóng mặc quần tây vào, gian nan mặc vào người, sau đó là áo sơmi, đi tới trước gương nhìn nhìn. Cái
mông của Đổng Học Bân không có lớn như Nguyệt Hoa khu trưởng, cho nên
quần có chút rộng, áo sơmi cũng không khác biệt lắm, tổng thể coi như
thích hợp, nhưng mà, có thể là Nguyệt Hoa khu trưởng mặc qua, phần áo
trước ngực bị bộ ngực lớn của cô ấy làm cho hơi căng ra, có chút phì,
nhưng cũng coi như là thông qua. Vừa ngửi ngửi, mùi vị thành thục của
Cảnh Nguyệt Hoa tựa hồ còn lưu lại trên quần áo, như ẩn như hiện.
Đổng Học Bân mặc đồ xong, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi đi ra nhìn đồng hồ, đã là buổi sáng chín giờ.
Lúc này, Cảnh Nguyệt Hoa cũng từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai
chén cháo, hình như là cháo nấu cho Đổng Học Bân ngày hôm qua, bốc khói
lên nghi ngút.
"Để tôi để tôi." Đổng Học Bân nhanh chóng đi qua tiếp.
Cảnh Nguyệt Hoa đưa cho hắn một chén, không có nói gì, ngồi vào bàn ăn, không nói lời nào, cầm muỗi bắt đầu uống cháo.
Đổng Học Bân thấy thế, cũng biết chén cháo này là cho mình, vì vậy cũng không khách khí, ngồi xuống cùng uống.
Tốc độ ăn của Cảnh Nguyệt Hoa cũng nhanh như tốc độ tắm hay làm việc
của cô ấy, Đổng Học Bân vừa múc đến muỗi thứ ba, Nguyệt Hoa khu trưởng
đã uống sạch sẽ, cầm chén để vào phòng bếp, lập tức ngồi xuống ghế sô
pha vừa xem tin tức, vừa cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho
vài người, lúc này bắt đầu làm việc.
"Tiểu Mã, đến tỉnh thành chưa? … Tốt lắm, mau chóng tiếp người!"
"Lưu chủ nhiệm, báo cáo ngày hôm qua lập tức mang đến chính phủ khu, trước buổi trưa tôi sẽ xem!"
"Lão Tôn, bảng kế hoạch ông sửa lại đi, ngày hôm qua tôi xem qua, không được, vấn đề rất lớn, ông không cần mượn cớ với tôi! Các người nếu như không để ở trong lòng, vậy được, thay đổi người khác, còn có chuyện
sao? Không có là được, trước buổi chiều đem bảng kế hoạch giao cho tôi!"
Đổng Học Bân muốn cáo từ một tiếng, nhưng thấy cô ấy bận như thế,
không không thể không biết xấu hổ quấy rối, uống cháo xong thì cầm chén đi phòng bếp, lấy cái chén mà Nguyệt Hoa khu trưởng vừa rồi dùng qua
rửa sạch sẽ, tiện tay, thẳng thắn thu dọn phòng bếp cho cô ấy, lau lau
bếp gas, chùi chùi vết dầu, rốt cuộc coi như trả nhân tình.
Không bao lâu, Đổng Học Bân rửa tay trở lại phòng khách, thấy Cảnh
Nguyệt Hoa cúi đầu cầm một bản ghi chép, ghi lại cái gì đó, liền cáo từ
nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng, nếu như không có việc gì nói, tôi … " Reng
reng reng, điện thoại di động lại vang lên.
"Cậu chờ một chút!" Cảnh Nguyệt Hoa đi lấy điện thoại.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, đứng ở bên cạnh.
Nguyệt Hoa hình như nói với ai đều là ngữ khí bất cận nhân tình "Chuyện gì?"
Đầu kia của điện thoại, âm thanh của thư ký Mã Lỵ vang lên "Khu trưởng, bên này xảy ra vấn đề!"
"... Nói!"
"Máy bây của bên đầu tư Nhật Bản ngày hôm qua đổi chổ, không thông báo
đến chúng ta, mà là đến tỉnh thành khác, tôi và Phan cục trưởng bọn họ
hiện tại mới biết được, người đã đi."
"Đi?"
"Lần này tới một nhóm đầu tư lớn, bên trong có hội chiêu thương Tokyo
lúc trước khu chúng ta liên hệ, cũng có liên hệ huyện Đại Phong, tôi
cũng mới nghe nói, đám người bọn họ sau khi xuống máy bay, cục chiêu
thương và lãnh đạo huyện của huyện Đại Phong trực tiếp đến sân bay đón
người, bao gồm đoàn đầu tư chúng ta liên hệ tới cũng vậy, đi đại khái
nửa giờ, tôi hiện tại đang cùng Phan cục trưởng bọn họ quay về thành
phố."
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt trầm xuống, quát: "Làm cái trò gì vậy! Hồ đồ!"
Mã Lỵ cẩn thận nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng, ngài xem hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
"Các người không cần trở về! Lập tức đuổi theo cho tôi! Đi huyện Đại
Phong đem người tiếp trở về!" Cảnh Nguyệt Hoa mặt mày lạnh lẽo "Đi chờ
tôi! Tôi lập tức đến!"
"Rõ ràng."
Điện thoại nói rất lớn, Đổng Học Bân bên cạnh cũng nghe thấy được.
Huyện Đại Phong nửa đường cướp đi đầu tư của khu Nam Sơn bọn họ? Lại là huyện Đại Phong? Loại chuyện này Đổng Học Bân đã gặp phải qua một lần,
xem ra huyện Đại Phong thật sự là một người liền sẹo là quên đau, làm
loại sự tình này còn làm đến nghiện! Đều là huyện khu của thành phố
Phần Châu! Đây là đào góc tường! Quá khốn nạn!
Cảnh Nguyệt Hoa lập tức đứng lên mặc áo khoác, vừa cầm túi vừa gọi điện thoại cho tài xế "Uy! Tôi Cảnh Nguyệt Hoa! Mười phút nữa đến đây tiếp
tôi! Ký túc xá phố Quang Minh! Anh ở đâu? Đi khu Tây Bình làm gì? Chuyện kia không phải nói buổi trưa làm sao? Là a lảng tai hay là tôi chưa nói rõ ràng? Bao lâu nữa anh mới có thể đến đây? Nửa giờ?" Cảnh Nguyệt Hoa
hỏa nói: "Anh không cần tới!" Cúp điện thoại cái kịch!
Cảnh Nguyệt Hoa cầm điện thoại di động muốn gọi xe.
Đổng Học Bân thấy cô ấy phát hỏa, không khỏi ho khan một tiếng, thử
nói: "Nguyệt Hoa khu trưởng, ngày hôm nay tôi cũng không có việc gì, hay là tôi làm tài xế một ngày cho ngài?"
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn "Cậu có chìa khóa xe?"
"Chìa khóa xe vẫn còn, chỉ là chìa khoá cửa bị mất." Đổng Học Bân lấy chìa khóa Porche ra "Đến huyện Đại Phong, nhanh nhất là nửa giờ, ngài
xem?"
Cảnh Nguyệt Hoa đi tới tủ giày lấy ra một đôi giày "... Đi!"
"Được!" Đổng Học Bân không đem đồ, cũng không có mang thứ gì, theo Cảnh Nguyệt Hoa cùng nhau đi xuống lầu, mở cửa sau xe cho cô ấy ngồi vào.
Sau đó, Cayenne chạy thẳng ra ngoài cửa lớn.
Cảnh Nguyệt Hoa là một người nói làm gì thì sau một giây đồng hồ là
phải đi làm, một giây đồng hồ đều chờ không được, không phải Nguyệt Hoa
khu trưởng thiếu kiên nhẫn, mà là chuyện lớn việc nhỏ đều như vậy, cô ấy cũng là tác phong làm việc có nề nếp. Đổng Học Bân khi nổi giận lên thì tính tình cũng không khác cô ấy, huyện trưởng Lịch Phong và cục
trưởng cục chiêu thương Phan Chu của huyện Đại Phong đã từng chơi xỏ
hắn một lần, lần này lại tới, khiến cho Đổng Học Bân cũng có chút giận,
khu Nam Sơn vì khảo sát đầu tư lần này, làm công tác chuẩn bị hai ba
tháng, há có thể nói bỏ là bỏ?
"Chạy nhanh lên một chút!" Cảnh Nguyệt Hoa ngồi ghế sau gọi điện thoại, bớt thời giờ nói một câu với Đổng Học Bân.
"Được, vậy ngài ngồi yên." Đổng Học Bân nhấn ga, nhất thời đem tốc độ xe tăng lên.
Đường đến huyện Đại Phong cũng không tốt, xe tuy không nhiều, nhưng
tình hình giao thông không tốt, trên đường còn có nước, nếu như là là
Audi hoặc là Passat của Cảnh Nguyệt Hoa, gập ghềnh như vậy, tốn một giờ
có thể đã là không tồi rồi, tính chất xe chỉ như thế thôi, bất quá Đổng
Học Bân lúc này lái chính là Cayenne, xe đỉnh cấp, tốc độ đều có thể
liều mạng với xe thể thao, tính việt dã càng không phải thứ mà những
chiếc xe có rèm che có thể so sánh, cho dù là đường núi cũng như đất
bằng, tiền nào của nấy, xe hai triệu, giá trị thể hiện ra ở chỗ này.
Chỉ cần nửa giờ, Cayenne đã chạy vào huyện Đại Phong.
Chạy một mạch như vậy làm Đổng Học Bân vô cùng đã nghiền, bình thường
thật ra không cảm thấy, nhưng một khi gặp phải việc gấp, tính chất của
xe có thể làm hắn nghĩ không uổng tiền.
"Chúng ta tới rồi." Đổng Học Bân nhắc nhở: "Đi chỗ nào?"
Cảnh Nguyệt Hoa trầm giọng nói: "Đưa tôi đến đại viện huyện uỷ! Sau đó cậu đi cục chiêu thương! Mã Lỵ Phan Chính Nghĩa bọn họ ở bên kia!
Cậu và bọn họ gặp mặt chờ tin tức của tôi!"
"... Được."
Cảnh Nguyệt Hoa hiển nhiên đã tới bên này, chỉ chỉ đường, khiến cho hắn chạy đến một đại viện rộng mở, xe vừa dừng lại, Cảnh Nguyệt Hoa đẩy cửa xuống xe, trực tiếp đi vào trong đại viện!
Bảo vệ cửa đưa tay cản lại "Cô tìm ai?"
Cảnh Nguyệt Hoa không thèm quan tâm đến gã, bước đi vào trong.
"Này! Cô đứng lại!" Bảo vệ cửa trừng mắt nói.
Nhưng bên trong, mấy người trước đó nhận được tin tức đã khách khí từ trong đi ra "Cảnh khu trưởng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...