Quyền Tài

Buổi chiều bốn giờ.

Bệnh viện Đệ Nhất.

Trong phòng bệnh Vương An Thạch đau như sắp chết, trên người mồ hôi không biết đã ra ít nhiều, chăn của giường bệnh đều bị ướt.

Thư ký Tàng cúp điện thoại đi tới, đè ép cơn giận nói: "Bí thư, Đổng Học Bân không đến."

Vương An Thạch biến sắc, "Hắn nói như thế?"

Thư ký Tàng ừm một cái, "Hắn nói hắn không biết chữa bệnh, bảo ngài mời cao minh khác."

Vương An Thạch nghiêm mặt ôm bụng, ngón tay bấu vào trong thịt, theo ông thấy, Đổng Học Bân quá kiêu ngạo rồi.

Vương Ngọc Linh ở một bên cũng nhìn không nổi, thấy chú đau đớn như thế, không thể làm gì khác hơn là thở dài đứng dậy "Chú, để con đi thử xem sao."

Sau vài phút.

Đổng Học Bân lái xe tới dưới ký túc xá của Loan Hiểu Bình nhận được điện thoại của Vương Ngọc Linh gọi tới.

"Chủ nhiệm." Vương Ngọc Linh ngữ khí rất là xấu hổ, cú điện thoại này cô ấy không có mặt mũi gọi, nhưng lại phải gọi, dù sao Vương An Thạch cũng là chú ruột của cô ấy, "Chú tôi bị bệnh, nếu không trị liệu thì tình huống sẽ rất nguy hiểm, cũng chỉ có thể làm phẫu thuật, thế nhưng chú lại có bệnh tiểu đường, bác sĩ nói giải phẫu có mạo hiểm nhất định, cho nên, ngài xem ngài có thể giúp chú tôi hay không? Tôi biết chuyện lần này chú tôi làm có chút không đúng, nhưng..."

Đối với cú điện thoại này, Đổng Học Bân không chút nào ngoài ý muốn, bất quá vẫn lắc đầu nói: "Ngọc Linh, lẽ ra mặt mũi của cô tôi hẳn là cho, nhưng chuyện tình không đơn giản như cô nghĩ, có vài lời, tôi không cần phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa cô, có cái gì nói cái đó, Đổng Học Bân tôi một không có tư cách hành nghề y, hai không kinh nghiệm hành nghề y, làm sao biết chữa bệnh? Chuyện lần trước là cô tận mắt chứng kiến, vận khí của tôi không tồi, mới xoa bóp đúng chổ, giảm bớt đau đớn cho chú của cô, nhưng sau đó thế nào? Tôi có kết quả gì? Tôi không sợ ra sức không được gì, nhưng lại không thể bắt một mình tôi ra sức, cuối cùng là ai ở phía sau đâm tôi? Loại sự tình này có một lần là đủ rồi, cô còn muốn tôi có lần thứ hai?"

Vương Ngọc Linh vội nói: "Chủ nhiệm, lần này sẽ không, chú tôi khẳng định",

Đổng Học Bân bật cười nói: "Là cô khẳng định hay là chú cô khẳng định?"

Vương Ngọc Linh không nói chuyện, cô ấy cũng biết, Đổng chủ nhiệm lần này đánh vào mặt của chú cô ấy, chú cô ấy đã hận Đổng chủ nhiệm, nếu như Đổng Học Bân thật sự đến bệnh viện chữ bệnh cho chú của cô ấy, cô ấy cũng không biết chú của cô ấy sau này sẽ đối đãi Đổng chủ nhiệm thế nào, phỏng chừng, vẫn là sẽ chèn ép Đổng Học Bân, Vương Ngọc Linh cho rằng, Vương An Thạch vẫn là một người trọng mặt mũi, làm sao chịu nhẫn nhục được?


Muốn đâm một dao với Đổng Học Bân...

Lại muốn Đổng Học Bân đi qua chữa bệnh cho mình...

Cho dù trị tốt cũng không nhớ cái tốt của Đổng Học Bân...

Vương Ngọc Linh cho dù da mặt có dày, cũng không thể nói được, không có ai điên như thế, cô ấy rõ ràng chuyện này không trách Đổng chủ nhiệm, là chú cô ấy làm không để lối thoát.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân xuống xe đi tìm mẹ già, đồng thời gọi điện thoại hẹn Dương Triệu Đức ăn cơm chiều.

Nếu như nói chuyện hủy bỏ danh sách trường đảng đắc tội Vương An Thạch lớn, như vậy hiện tại không đi chữa bệnh cho Vương An Thạch, đã hoàn toàn đắc tội cùng cực, loại đắc tội không chết không ngớt, nhưng Đổng Học Bân không quan tâm đến, hắn ngay từ đầu đã có chuẩn bị, cũng không dự định đứng vào hàng, đừng nói là Vương Ngọc Linh tới cầu tình, cho dù mẹ già đến đây cầu tình, Đổng Học Bân cũng sẽ không đi xem bệnh cho Vương An Thạch, hắn quyết định chuyện gì, có rất ít người có thể thay đổi, người sống vì một khẩu khí, Đổng Học Bân cũng là một người như thế.

Cùng lúc đó.

Tin tức bí thư khu ủy lần thứ hai phát bệnh nhập viện gây ra sóng gió không nhỏ, không ít người đều biết An Thạch bí thư là bị Đổng Học Bân chọc cho phát bệnh, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm, Đổng Học Bân lại một lần nữa đứng nơi đầu sóng ngọn gió.

Văn phòng đường phố Quang Minh.

Phòng làm việc phó bí thư.

Cảnh Tân Khoa và Vu Vinh Phong ngồi mặt đối mặt, một người nhíu, một người suy tư.

"Đổng Học Bân không có ý điều đi?" Vu Vinh Phong hỏi.

Cảnh Tân Khoa khẽ lắc đầu, "Không nghe nói, xem ra là không chuẩn bị đi."

Vu Vinh Phong chần chờ nói: "Nếu như quan hệ của hắn cùng thành phố thật sự mạnh như vậy, lúc này nên đổi đi khu khác, sao còn không có động tĩnh?"


Hai người nhìn nhau, rất nhanh đưa ra kết luận như Vương An Thạch suy nghĩ, hậu trường của Đổng Học Bân chỉ ở trường đảng, năng lực không lớn, không đủ năng lực vượt qua khu ủy hoạt động cho Đổng Học Bân, cái kết luận này vừa ra, biểu tình trên Cảnh Tân Khoa mặt cũng hơi thả lỏng.

"An Thạch bí thư nằm viện." Vu Vinh Phong nói.

Cảnh Tân Khoa gật đầu, "Có thể phải làm phẫu thuật, không biết bao lâu mới có thể xuất viện."

"Vậy Nguyệt Hoa khu trưởng..."

"... Ừm."

Chuyện lần này cùng một nhịp thở với Cảnh Tân Khoa, hắn có cần phải chăm chú tự hỏi một chút thế cục sau này, Vương An Thạch nằm viện, xem bệnh tình, ba ngày năm ngày là không đi ra được, hơn nữa tuổi tác cũng đã không nhỏ, sau này thế cục khu Nam Sơn khẳng định sẽ dần dần đi qua bên hướng chị gái Cảnh Nguyệt Hoa của hắn, là chuyện tốt. Lần này chuyện trường đảng, Đổng Học Bân tuy rằng quấy rầy Cảnh Tân Khoa, nhìn qua là tên họ Đổng lấy được toàn thắng, làm náo động lớn, nhưng trên thực tế cái này chỉ là nhất thời, theo độ lớn lâu dài, nếu như Đổng Học Bân không điều đi, vậy tình thế của hắn sau này tại khu Nam Sơn sẽ vô cùng nghiêm trọng, đối mặt áp lực cực lớn của lãnh đạo khu khắp nơi, nhất là Vương hệ nhất mạch, Vương An Thạch dẫn đầu cán bộ Vương hệ sẽ không bỏ qua hắn.

Cảnh Tân Khoa lập thứ tiến hành tự hỏi.

Đổng Học Bân hiện tại nếu như muốn sinh tồn, muốn đứng vào hàng, hắn sẽ lựa chọn ai?

Vương An Thạch bên kia khẳng định không được, đây là trăm phần trăm, như vậy, lựa chọn duy nhất của Đổng Học Bân tựa hồ chỉ có Cảnh Nguyệt Hoa.

Nghĩ tới đây, tâm tư Cảnh Tân Khoa nhanh chóng hoạt động, tên họ Đổng phải làm như vậy sao? Hắn không xác định, nhưng lựa chọn của Đổng Học Bân chỉ có cái này, tai vách mạch rừng, Đổng Học Bân trước đó đi nhà của bí thư khu ủy bái phỏng tặng lễ Cảnh Tân Khoa đã nghe nói, biết Đổng Học Bân là muốn đến đội ngũ của Vương An Thạch, nhưng hiện tại, hiển nhiên là không thành công, như vậy Đổng Học Bân nếu muốn đứng vào hàng, cơ hội duy nhất chỉ có người chị của Cảnh Tân Khoa mà Đổng Học Bân đã đắc tội, nhưng cũng không có đắc tội quá mức lợi hại.

Nếu bình thường thời gian, loại đứng vào hàng này hiển nhiên không có khả năng.

Nhưng nếu mà so ra, chuyện Đổng Học Bân đắc tội Cảnh Nguyệt Hoa vẫn ít hơn nhiều so với Vương An Thạch.

Nếu như Đổng Học Bân thật có ý tứ vì giữ gình chức vụ của hắn và giảm bớt áp lực, Cảnh Tân Khoa nghĩ cơ hội của mình đã tới.

Cảnh Nguyệt Hoa là chị của hắn, chị ruột của hắn.


Nếu Đổng Học Bân muốn đứng vào, tương lai Cảnh Tân Khoa và hắn còn không biết là ai xem sắc mặt của ai, nếu như điều chỉnh, Đổng Học Bân chủ động nhường chỗ ngồi, Cảnh Tân Khoa có cơ hội lên, giành chiến tích kính lão mô phạm của Đổng Học Bân vì cái gì? Còn không phải là vì tiến thêm một bước!

Chạng vạng.

Trong một phòng ăn của một nhà hàng hải sản.

"Chú Dương, tới tới, con rót rượu cho chú." Đổng Học Bân nhiệt tình nói.

Dương Triệu Đức cười ha ha, "Được, ngày hôm nay cùng Tiểu Bân uống một chút."

Loan Hiểu Bình vừa nghe, cũng mất hứng nói: "Con tôi lái xe tới, ông uống với nó cái gì, tôi cũng không biết lái xe, một hồi làm sao đưa nó về nhà?"

Đổng Học Bân cười nói: "Mẹ, tửu lượng của con mẹ còn không biết? Không có việc gì đâu."

Loan Hiểu Bình không đáp ứng, "Sao không có việc gì? Con xảy ra chuyện mẹ làm sao bây giờ? Không được uống, ăn nhiều đồ ăn một chút."

"Tiểu Bân, nghe mẹ của con đi." Dương Triệu Đức nâng ly lên uống một ngụm, "Chờ ngày nào rồi uống.”

"Vậy, cũng được."

Ba người bắt đầu động đũa dùng bửa.

Không bao lâu, Dương Triệu Đức bỗng nhiên nói: "Nghe nói bí thư khu ủy bên con phát bệnh nặng? Vào bệnh viện?"

Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Buổi chiều vừa vào."

"Con không đi thăm bệnh?"

"Không có, ông ta chơi con như vậy, con còn đi thăm ông ta làm gì?"

Dương Triệu Đức lắc đầu cười cười, không nói cái gì.


Lãnh đạo bị bệnh, mặc kệ đi bệnh viện cũng phải đi nhìn một cái, đi qua cũng là một ý tứ, Đổng Học Bân đương nhiên rõ ràng điểm này, nhưng hắn cùng Vương An Thạch huyên náo như thế, hắn đương nhiên là sẽ không mình tự đi, chờ ăn cơm gần xong, Đổng Học Bân đi ra ngoài tính tiền, thuận tiện gọi một cú điện thoại cho Cảnh Tân Khoa, đem chuyện này giao cho hắn.

"Cảnh bí thư, An Thạch bí thư nằm viện, bên tôi có một số việc không đi ra, anh đại biểu phòng làm việc chúng ta đi qua thăm bệnh?"

Cảnh Tân Khoa bên kia ánh mắt khẽ động, suy nghĩ một chút, hắn nghĩ phân tích của mình không có vấn đề gì, hậu trường của Đổng Học Bân không cứng, đây là chắc chắn, về phần Đổng Học Bân có thể dựa vào Cảnh Nguyệt Hoa hay không, Cảnh Tân Khoa cũng có nắm chắc, không xác định, vì vậy tâm tư hắn vừa chuyển, quyết định thử một lần hắn, cái này đối với Cảnh Tân Khoa mà nói là một việc rất quan trọng, "Đổng chủ nhiệm, bên tôi cũng có chút chuyện."

Đổng Học Bân hí con mắt lại, "Anh cũng có chuyện?"

Cảnh Tân Khoa ừm một cái, "Bằng không cho Chu chu nhiệm đi, bên tôi thật sự không đi được."

Lời này rất không nể tình.

Cảnh Tân Khoa nghĩ rằng, nếu Đổng Học Bân hạ quyết tâm hướng về Cảnh Nguyệt Hoa, sau này Cảnh Tân Khoa cũng không cần xem sắc mặt của Đổng Học Bân, thậm chí có thể sẽ trái lại, cho nên phản ứng của Đổng Học Bân nếu như nhu hòa, nếu như không có tính toán gì, như vậy Cảnh Tân Khoa có thể xác định, Đổng Học Bân thật dự định đầu dựa vào chị của hắn, nói vậy, Cảnh Tân Khoa có thể sớm chuẩn bị sách lược sau này một chút, cũng có thể cho Cảnh Nguyệt Hoa một cái nhắc nhở.

"À, quên đi." Đổng Học Bân nhàn nhạt nói một câu, cúp điện thoại.

Cảnh Tân Khoa nghe vậy, trong lòng khẽ động, ngữ khí của tên họ Đổng rất bình tĩnh, ý này là … mình đoán đúng rồi?

Hiển nhiên, Cảnh Tân Khoa là dựa theo tư duy của người bình thường suy đoán hành động của Đổng Học Bân, suy đoán hắn cần nhờ Cảnh Nguyệt Hoa, nhưng mà Cảnh Tân Khoa không biết, Đổng Học Bân căn bản không phải là một người bình thường!

Gọi anh đi thăm bệnh anh còn ra sức từ chối?

Cảnh Tân Khoa! Anh còn có bộ dạng của thuộc hạ hay không?

Mẹ nó! Trước đây tôi đối với có phải là quá khách khí không? Nghĩ rằng chị của anh là khu trưởng thì không ai dám động đến anh? Anh còn lên mặt??

Đổng Học Bân sau khi trở lại phòng thì nói với Dương Triệu Đức: "Chú Dương, trường đảng ngày mai nhập học? Còn danh sách hay không?"

"Ừm? Làm sao vậy?" Dương Triệu Đức kỳ quái nói.

Đổng Học Bân cười nói:, "Có thể thêm một người hay không?"

Đắc tội mười người cũng là đắc tội, đắc tội một trăm người cũng là đắc tội, cuối cùng cũng là đắc tội thôi, Đổng Học Bân ngày hôm nay là mặc kệ bất cứ giá nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui