Hơn bảy giờ tối.
Gió nhẹ từ từ thổi, ánh tịch dương mơ màng tự nhiên.
Tiểu khu biệt thự Hải Các, mẹ hắn đi theo cả gia đình lão Dương trở về Phần Châu, mới vừa đi trong chốc lát, trong nhà chỉ còn Đổng Học Bân ngồi hút thuốc. Lần này hai nhà gặp mặt không thể nghi ngờ gì là rất thành công, lúc sắp đi, thái độ của Dương Triệu Quyên và Dương lão thái thái như thế nào cũng đều có thể nhìn ra, mẹ hắn đã được người nhà lão Dương tôn trọng, hôn sự của bà và chú Dương cũng được mọi người nhất trí đồng ý, không bao lâu sau có thể kết hôn tạo thành một gia đình mới, Đổng Học Bân thiệt tình vui thay cho mẹ, một mình mẹ vất vả đã biết bao nhiêu năm, bây giờ là lúc mẹ nên hưởng phúc.
Gạt tàn thuốc, Đổng Học Bân ngâm nga điệu hát dân gian, bắt đầu hật sự dạo một vòng quanh biệt thự, buổi chiều đã làm xong thủ tục, chìa khóa cũng đã lấy.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút đồng hồ...
Phòng ở không tồi nha.
Đổng Học Bân cực kỳ thỏa mãn nhìn chung quanh, nhìn xem phòng này một chút, ngắm phòng kia một chút, tuy rằng tài sản của hắn có tới hai trăm triệu, nhưng thật đúng là vẫn không bỏ được kiểu tiêu tiền nhiều như vậy, lần này vừa ra tay đã tiêu mất hai chục triệu, chính Đổng Học Bân cũng cảm thấy rất xa xỉ, có điều mua thì mua, cũng không thiếu chút tiền ấy, chờ về sau bán đấu giá công ty đi, nếu gửi hai trăm triệu vào ngân hàng, lợi tức định kỳ một năm cũng bằng con số xa xỉ đó rồi, cho nên hiện tại tiêu một hai chục triệu cũng không có gì đau long, kiếm tiền không phải chỉ để tiêu sao?
Tâm tình Đổng Học Bân rất tốt, cho rằng tất yếu phải cùng người khác chia sẻ niềm vui này, liền gọi điện thoại cho Cù Vân Huyên, “Alo, Huyên di, ở đâu vậy?”
“Đang định gọi điện cho anh đây”.
“Hắc, chúng ta có thần giao cách cảm”.
“Khó khăn mới tìm anh, ha ha, là em muốn nói tối nay em không đến gặp anh được”
“...Làm sao vậy?”
“Phải về nhà bố em ăn cơm, còn không biết mấy giờ mới có thể trở về”.
“Không có việc gì, em bận thì cứ làm đi, lần sau trở về anh lại đến thăm em”.
Ngắt di động, Đổng Học Bân hướng lên tầng ba, ngồi xuống chiếc ghế trúc, chép miệng, là một người con trai, sớm biết rằng chiều tối cùng mẹ trở về tiểu khu, bên cạnh cũng không có có ai, đêm nay như thế nào đây, rất nhàm chán, nghĩ nghĩ liền gọi điện cho Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh, vừa hỏi mới biết được hai người đang ở An Trinh, đi dạo rất vui vẻ, vì thế liền nói với các cô một câu, buổi sáng ngày mai sẽ quay về, bảo các cô đứng ở phía trước cửa khách sạn Kiến Quốc chờ mình.
Vẫn còn có cả một đêm nữa
Đi chỗ nào? Làm cái gì bây giờ?
Đang nghĩ xem đi đâu đột nhiên điện thoại vang lên, trên màn hình hiện ra số điện thoại di động của Tạ Tuệ Lan.
Đổng Học Bân vui vẻ, ấn nút nghe máy, “Tạ tỷ”, tiếng cười nhè nhẹ truyền tới: “Nghe nói anh đang ở Bắc Kinh?”
“Ừm, đi công tác bàn bạc chút chuyện, sao chị biết?”
“Nghe Tiểu Hạo nói ha ha” Ngừng lại một chút, “Tôi cũng đang ở Bắc Kinh, quay về lúc sáng, về nhà ăn cơm xong hiện tại cũng không có chuyện gì làm, thế nào? Anh cho Tạ tỷ một cơ hội hẹn hò chứ, nhiều ngày không gặp, hẹn ở một nơi nào đó đi, được không?”
Đổng Học Bân ừm một tiếng, rất cao hứng nói: “Được, tôi đang lo không có chỗ nào đi đây".
“Gặp mặt nói sau”.
“Vậy gặp ở tiểu khu biệt thự Hải Các đi, nhà số 6”.
“Biệt thự? Mới mua?”
“Vừa mua cho mẹ tôi, buổi chiều mới cầm chìa khóa”.
“Ha ha, tiểu tử này cũng thật có tiền, được rồi nửa giờ nữa Tạ tỷ của cậu sẽ đến, cứ như vậy đi”.
Đổng Học Bân cũng có nửa tháng không gặp Tạ Tuệ Lan, trong lòng cũng nhớ, đứng lên đi đi lại lại trong phòng, lập tức lái chiếc xe Cayenne ra khỏi khu biệt thự, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trung tâm thương mại gần đấy, bắt đầu mua sắm này nọ, bàn chải đánh răng kem đánh răng, chăn phủ giường, rau quả, đồ uống, cà phê, tuy rằng gia cụ đồ điện biệt thự đều có trang bị, nhưng những đồ khác hắn phải đích thân mua, bằng không buổi tối căn bản không có cách nào ở lại.
Nửa giờ trôi qua.
Trời cũng chưa tối, Đổng Học Bân mồ hôi ướt đẫm lái xe trở về tiểu khu biệt thự.
Lấy chìa khóa mở cửa, lại bắt đầu bầy đồ đạc ra.
Bỗng nhiên, có tiềng động cơ ô tô dần dần đến gần, một chiếc xe Passat màu đen mang biển số tỉnh Bắc Hà chậm rãi tiến vào, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân cũng không dừng xe, từ từ tiến thẳng vào gara. Binh, cửa xe mở ra, một lát sau, Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm địa từ trong gara bước ra, quần tay màu đen, giày cao gót đen, áo sơmi trắng, ung dung đẹp đẽ quý phái xinh đẹp đi lên.
Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, cười nói: “Tới rồi sao?”
“Chuyển nhà đến đây rồi sao?” Tạ Tuệ Lan híp híp mắt, tiến lên hai bước.
“Ừm, vẫn chưa có đồ đạc gì, vừa đi siêu thị mua” Đổng Học Bân lấy chăn từ trên xe xuống, “Chị đi vào trước đi, xong ngay đây”.
Khóe mắt Tạ Tuệ Lan mang theo ý cười, “Đến đây, Tạ tỷ sẽ giúp anh một tay”.
Đổng Học Bân xua tay nói: “Không cần không cần, chị vào nhà xem tivi đi, mình tôi làm là được rồi”.
“Bảo anh đưa cho tôi thì cứ đưa cho tôi, đưa đây”.
“Vậy chị cẩn thận một chút, đừng còng lưng”.
“Ha ha, anh cho rằng Tạ tỷ của cậu là bà lão tám mươi sao?” Sau một lúc lâu, hai người liền sửa sang lại đồ đạc, rốt cuộc cũng xong rồi.
Bể bơi phía sau hoa viên, dưới một tấm che nắng, Tạ Tuệ Lan hơi mệt mỏi ngồi duỗi hai chân dựa lưng vào chiếc ghế, vừa lau mồ hôi vừa nhìn Đổng Học Bân đang đi ra, khẽ cười cười, ngồi xuống trước mặt cô, thoải mái gối đầu lên đôi chân dài thon thả của Tạ Tuệ Lan, áp mặt vào đôi chân của cô, thật mềm mại.
“Làm gì vậy? Xấu lắm?” Tạ Tuệ Lan buồn cười nói.
Đổng Học Bân nhắm mắt nằm nói: “Mệt mỏi, nghỉ chân một chút, gối lên chân chị thật thoải mái”.
Một bàn tay bỗng nhiên sờ mặt Đổng Học Bân, động động, hắn cái mũi và cái miệng cũng bị bàn tay kia cọ cọ, Đổng Học Bân thổi thổi khí, “Đừng nháo đừng nháo, ngứa”.
“Tiểu tử cậu thật ra cũng rất đẹp trai”.
“Tôi có đẹp cũng không thể bằng Tạ tỷ nhà chúng ta, quả thật hôm nay chị rất mê người”.
“...Phải không?”
“Đúng, cũng không biết sao chị lại xinh đẹp như thế, nhìn mãi vẫn không đủ”.
“Ha ha, cám ơn” Tạ Tuệ Lan cũng nheo mắt lại, vừa nghịch tóc Đổng Học Bân, luồn tóc qua các kẽ ngón tay, vừa nhìn trời.
Đổng Học Bân trợn mắt nhìn, “Nghĩ gì vậy?”.
Tạ Tuệ Lan cúi đầu, má lúm đồng tiền nổi lên cười, “Nhớ Tiểu Bân của tôi”.
Đổng Học Bân không tin, “Hắc, chị xạo nha, chị có thể nhớ tôi sao?”
“Vậy cậu nghĩ Tạ tỷ của cậu nghĩ cái gì? Hả?”
“Nghĩ đến công việc, đúng không?" Đổng Học Bân nằm ở trên chân cô nhìn nhìn nói: “Huyện Duyên Đài bên đó tình hình thế nào? Công tác thuận lợi không?”
“Vẫn được”.
“Có chức vụ gì thay đổi không?”
Tạ Tuệ Lan sờ mặt hắn cười nói: “Cơ bản không có gì thay dổi, chính là Trưởng Phòng giáo dục Vu Trịnh Trí và phó Cục trưởng cục Công an Hồ Nhất Quốc bị bắt giữ”.
Đổng Học Bân lên tiếng, “Như thế còn gọi là không có biến đổi gì? Tình hình như thế nào?” Nói tới đây, Tạ Tuệ Lan thu lại nụ cười, “Giáo viên trường trung học Huệ Điền Hương uống rượu say, bị sàm sỡ, chuyện này không phải Tạ tỷ đã nói qua với cậu rồi sao? Ngay từ đầu không có chứng cớ gì, dấu tay cũng nhiều, không thể bắt hết bọn họ, sau này cậu đi rồi, tôi cũng chạm trán với Hướng Bí thư, liên hợp Ủy ban kỷ luật các ban ngành công an thành lập tổ điều tra, sự tình cuối cùng đã điều tra xong, Vu Trịnh Trí và Hồ Nhất Quốc đều là những kẻ khả nghi có tham dự, còn có tội hắn ta tham ô nhận hối lộ, đại khái là mấy ngày hôm trước, nhân viên tương quan đã bị đã khống chế, bắt giữ một đám người”.
“Vậy tốt!” Đổng Học Bân vỗ tay một cái, “Nhóm này nên sớm bị bắt đi rồi!”
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, “Đúng, nên sớm trừng trị”.
Chuyện này Đổng Học Bân vẫn không quên, từ lúc trước khi hắn đến huyện Duyên Đài đã biết, bởi vì giáo viên Chu và mẹ hắn là đồng nghiệp, Loan Hiểu Bình sau lại còn thúc giục Đổng Học Bân giúp đỡ chị ta, nhưng một là là không có chứng cớ, thứ hai là Vu Trịnh Trí và Hồ Nhất Quốc lúc ấy có quan hệ rất gần gũi với Bí thư huyện ủy tiền nhiệm, thứ ba là giáo viên Chu sợ ảnh hưởng đến thanh danh nên không chịu báo án, cho nên sự tình vẫn không có cách giải quyết, cũng may hiện tại đã có tin tức, Đổng Học Bân cũng buông được tâm sự của mình, “Chuyện này làm người ta rất vui.”
"Đúng rồi, ai lên thay?”
“Cục phó cục Công an, thường vụ còn chưa có định, cuối tuần họp, còn Trưởng phòng giáo dục thì đã định rồi, là một cán bộ khu Tây Bình, tên Hoàng Thế Trung”.
“Hoàng Thế Trung? Người của chị?”
“Không phải, chị chưa từng giao tiếp qua với anh ta, bên trên trực tiếp chỉ đạo xuống”.
“Ô, như vậy thường vụ Cục phó cục Công an, chị thấy Tần Dũng có hy vọng không?”
“Hắn đang tạm giữ chức, cũng trẻ tuổi, có chút chưa được” Tạ Tuệ Lan lắc lắc đầu.
Quan hệ giữa Tần Dũng và Đổng Học Bân rất tốt, đương nhiên thay hắn ra mặt, “Tuổi trẻ làm sao vậy? Tôi cũng trẻ tuổi, hiện tại không phải cũng chính khoa rồi sao? Lão Tần còn lớn tuổi hơn tôi, làm một chính khoa thì sao?” Tạ Tuệ Lan vuốt vuốt tóc hắn, “Cậu cho là ai cũng giống cậu, gặp cái khó khăn gì đều có thể tiến lên, gặp cái xung đột gì đều có thể đứng vững sao?”
Vừa nghe, Đổng Học Bân không khỏi đắc chí nói: “Lời này là thật chứ?”
“Ha ha, cậu đúng là không khiêm tốn”.
“Sự thật thôi, tôi khiêm tốn cái gì” Đổng Học Bân bỗng nhiên nói: “Không nói chuyện này nữa, lúc này chị đang vì dân trừ hại, đến đây, hai ta cùng chúc mừng!” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Chúc mừng thế nào?”
“Hôn một cái” Đổng Học Bân nghiêm mặt xoay người ngồi xuống.
Tạ Tuệ Lan lại đẩy hắn, bàn tay đứng vững trước ngực hắn, cười nói: “Ban ngày ban mặt, giữ chút mặt mũi cho Tạ tỷ của cậu được không, da mặt của Tạ tỷ cậu mỏng, cậu cũng không phải không biết”.
Đổng Học Bân nhất thời choáng váng, “Da mặt chị mỏng? Vậy toàn thế giới cũng không có ai da mặt dày!”
“Chị xem tiểu tử nhà cậu lá gan càng lúc càng lớn, ngay cả Tạ tỷ của cậu cũng dám đùa giỡn?"
"Hả? Được rồi được rồi, da mặt chị mỏng được chưa?” Đổng Học Bân nói một câu trái lương tâm, lại một lần nữa gối đầu lên chân nàng, “Không hôn thì không hôn, ai bảo chị là lãnh đạo, anh em phục tùng tổ chức” Bỗng nhiên, Đổng Học Bân liền nhìn thấy Tạ Tuệ Lan nở nụ cười một chút, sau đó đôi môi chúm lại càng ngày càng gần càng ngày càng gần, hổn hển, Đổng Học Bân ngoài miệng mềm nhũn, chợt lướt qua.
“Miệng toàn mùi thuốc” Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, “Về sau không được hút thuốc nữa”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...