Quyền Tài

Năm rưỡi chiều.

Trong một gian phòng phía đông bộ Dân chính.

Cộc cộc cộc Đổng Học Bân gõ gõ cửa, chỉ nghe bên trong truyền đến một giọng nữ,“Mời vào.

“Đại thẩm” Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, nở một nụ cười với Hạ Diễm Trân.

Hạ Diễm Trân cười, chỉ về phía trước, “Ngồi xuống rồi nói, uống trà gì?”

“Không cần phiền thế đâu ạ, uống nước sôi cũng được, để cháu tự lấy”.

“Ha ha việc nhập tài liệu làm xong rồi chứ?”

“Xong xuôi hết rồi, cháu còn phải cảm ơn đại thẩm, nếu không có mà làm đến mai cũng nhất định chưa làm xong được”.

Sau khi nói vài câu Đổng Học Bân liền bưng một chén nước xuống để đối diện Hạ Diễm Trân, Hạ Diễm Trân nhìn nhìn hắn nói, “Bác sớm đã nghe Tiểu Tĩnh nói phong cách hành sự của cháu có vẻ rất đặc biệt, hôm nay vừa thấy, Tiểu Đổng quả nhiên là danh bất hư truyền, theo góc độ nào đó mà nói, cháu và Tuệ Lan lệ thật đúng là xứng đôi, lúc Tuệ Lan còn trẻ tính tình cũng y như vậy, chẳng nể mặt ai cả, ngay cả người trong nhà cũng dám từ chối, hai ngươi có tướng mạo vợ chồng hay không không nói, nhưng tính cách hai người thì đúng là một đôi phu thê, ha ha”.

Đổng Học Bân xấu hổ, vội nói: “Đại thẩm, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, bình thường cháu cũng không như vậy, thật sự là Sở trưởng Lăng quá cao ngạo”.


“…Phải không?”

“Thật ạ, cách làm việc của cháu rất hòa nhã, rất ít khi tức giận”.

“Nhiều lúc cần phải chú ý giữ hòa khí, cháu hiểu thế là tốt rồi”.

“Cháu hiểu” Đổng Học Bân là nói dối mà không biết chớp mắt, hắn mà hiểu cái gì chứ.

Thực tế Hạ Diễm Trân cũng không tin, nơi này nhưng là bộ ủy quốc gia, là trung tâm quyền lực, Đổng Học Bân không biết Hạ Diễm Trân nhận chức ở bộ Dân chính mà dám ở trong đại sảnh chỉ vào mặt lãnh đạo bộ Dân chính chửi ầm lên, có thể thấy được phương thức làm việc của hắn không tốt đến mức nào, đơn giản nhất là hôm nay không sợ trời không sợ đất, Hạ Diễm Trân thật sự không nghĩ ra tại sao Tuệ Lan lại nhìn trúng Đổng Học Bân, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, ánh mắt cũng bắt đầu dò xét hắn, không bao lâu Hạ Diễm Trân không khỏi nhếch khóe miệng.

Đổng Học Bân bị nhìn thế chút sợ hãi, ho khan một tiếng.

Lúc này Hạ Diễm Trân mới nói: “Nói đến chuyện mô phạm đơn vị, sao lại xin bổ sung tài liệu? Lúc trước lần đầu tiên xin, không có báo tới sao?”

Đổng Học Bân ngồi thẳng người nói: “Cháu mới nhận chức được nửa tháng, lúc ban đầu khi mời đơn vị mô phạm kính lão cháu còn chưa đến tới văn phòng đường phố cho nên cũng không biết, sau tổ kháo sát tỉnh Bắc Hà đến bên bên cháu kháo sát, thấy cũng không tồi liền tiện đường thị sát văn phòng chúng ta, cảm thấy không tệ, liền đặt một danh ngạch di động sang chỗ chúng cháu”.

Hạ Diễm Trân gật gật đầu, “Hóa ra là như vậy, xem ra thành tích công tác của các cháu cũng không tồi đâu, loại danh ngạch di động này mỗi tổ khảo sát chỉ có một, cơ bản đều toản ở trong tay phòng kính lão toàn quốc, bộ Dân chính chúng ta không làm chủ được”.

Nháy mắt mấy cái, Đổng Học Bân nói: “Nghe nói kết quả cuối cùng là do bộ Dân chính phụ trách?”

“Đúng” Hạ Diễm Trân cười cười, “Cháu quan tâm?”

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Trong khu đã giao nhiệm vụ cho chúng cháu, phải hoàn thành, đại thẩm, người xem…”

Hạ Diễm Trân nghĩ nghĩ, “Việc khảo sát này không thuộc phụ trách của ta, hình như là Bộ trưởng Lưu được phân công quản lý. Ừm, nếu không việc gì bác sẽ giới thiệu cho cháu, văn phòng đường phố Quang Minh khu Nam Sơn thành phố Phần Châu đúng không? Được rồi, bác biết rồi, lúc đó đợi tin của bác là được”.

Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân nhất thời nhướng mày, “Ai da, vậy cảm ơn đại thẩm!”

“Mọi chuyện thế nào còn chưa biết, chờ đến lúc được rôit nói sau, ha ha”.

Thật ra nói như vậy chẳng khác nào là được rồi, Đổng Học Bân kích động, lần này danh hiệu đơn vị mô phạm kính lão rất được xem trọng, “Tối nay đại thẩm có rảnh không? Cháu muốn mới đại thẩm ăn cơm”.

Nhìn đồng hồ, Hạ Diễm Trân nói: “Hôm khác đi, lát nữa bác phải đi có việc”.

“Ai da, đã đến giờ tan tầm rồi, vậy cháu không làm phiền đại thẩm nữa? Cháu về trước?”


“Được khi nào rảnh thì gọi bác, chúng ta sẽ cùng ăn một bữa cơm”.

Đang nói thì tiếng điện thoại bàn reo vang, reng reng reng, reng reng reng.

Hạ Diễm Trân nghe máy, “Alo, chuyện gì? Lăng Phong đến đây? Ừm… Không cần bảo hắn lại đây”.

Lăng Phong? Là Sở trưởng Lăng kia? Đổng Học Bân thấy Hạ Diễm Trân không tiễn khách, cũng không vội đi.

Ngắt máy, Hạ Diễm Trân ấn ấn một dãy số khác, “Alo, Tôn Cục trưởng sao, là tôi, Hạ Diễm Trân. Đúng, phía văn phòng bên kia vừa xảy ra chút chuyện, là cán bộ cấp dưới của lão Từ, kêu Lăng Phong, ừm, có thái độ công tác không tốt, có thể là do áp lực công việc quá lớn… Đúng, cậu điều chỉnh một chút, cuối tuần mở cuộc họp, nếu áp lực quá lớn, thì giảm trọng trách cho Sở trưởng Lăng, cậu xem rồi xử lý, ừm, ừm, cúp máy”.

Họ Lăng xui xẻo rồi?

Đổng Học Bân thấy thật vui, càng nghĩ càng cảm động, biểu hiện của Hạ Diễm Trân cũng đã cho thấy rõ bà coi trọng Đổng Học Bân như thế nào, từ lần hắn trộm văn vật trong bảo tàng quốc qua Tokyo mang về, Đổng Học Bân đã làm thay đổi cách nhìn của Tạ gia với mình.

Đi từ trong phòng ra thấy Chu Diễm Như đang ở cửa lẳng lặng chờ.

“Chu đại tỷ, đi” Đổng Học Bân chào một tiếng, tâm tình rất tốt.

“Chủ nhiệm, chuyện đơn vị mô phạm này…”

Dừng chân một chút, Đổng Học Bân cảm thấy cũng không có gì để giấu cô, liền nói một câu, “Không có gì sai biệt lắm”.

Chu Diễm Như nghe vậy vui vẻ, việc xung đột với Sở trưởng Lăng chỉ là một bước nhạc đệm, thế nào cũng không thể xem là chuyện gì lớn, nhưng việc khảo sát đơn vị mô phạm là việc rất quan trọng, nếu có thể đạt được, tất cả mọi người đều sẽ được lợi, “Chủ nhiệm, tôi đã chắc chắn ngài sẽ có biện pháp, lần này cần có thể đạt được, văn phòng của chúng ta…” Chu đại tỷ đang cao hưng, nói cũng nhiều hơn.


Đổng Học Bân thấy chị Chu nói năng lảm nhảm, cái này không nên nói ra bên ngoài, liền dặn một tiếng, “Chuyện này không nên truyền đi khắp nơi”.

Chu Diễm Như cười, “Ngài yên tâm, tôi biết” Đi cửa sau để lấy danh hiệu đươn vị mô phạm, nói ra ngoài nghe không hay lắm, huống chi chuyện này còn chưa có quyết định.

Đổng Học Bân gật gật đầu, hai người đi ra phía đường

Trên xe.

Vương Ngọc Linh khẩn trương nói: “Chủ nhiệm, chị Diễm Như, vừa rồi sao vậy? Tôi thấy có bảo vệ đến, giống như đã xảy ra chuyện?” Trước đó cô đã vài lần định xuống xem nhưng lại nhẫn nhịn lại.

Chu Diễm Như không nói gì liếc mắt nhìn Đổng Học Bân, trong lòng nghĩ bảo vệ đến chính là để bắt chúng tôi ra ngoài, nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì” Đổng Chủ nhiệm không cho nói, cho dù cô và Ngọc Linh quan hệ tốt thế nào, chuyện này cũng phải giữ bí mật.

“Vậy chúng ta thì sao?” Vương Ngọc Linh trợn ánh mắt nhìn.

Đổng Học Bân nở nụ cười, lên tiếng nói: “Lần đi công tác nhiệm vụ cũng xong rồi, đều đã hoàn thành tốt, ngày mai sẽ được nghỉ ngơi, thứ hai sẽ về”.

Vương Ngọc Linh vừa nghe thấy thế liền vui vẻ, tâm tư tốt hẳn lên, “Chủ nhiệm, chuyện này xong xuôi hết rồi sao? Không phải nói còn phải cùng lãnh đạo liên quan…”

“Không cần, đi thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui