Buổi chiều.
Cũng không quay đầu lại bỏ rơi Tàng thư ký sửng sốt, Đổng Học Bân ra văn phòng khu ủy kéo mở cửa xe, binh một tiếng thực dùng sức đóng lại, lái xe đi ra ngoài. Chọc không ít người trong đại viện khu ủy đều nhìn qua. Người hiểu tôi đều biết, tính tình tôi là người kính tôi một thước tôi kính người một trượng, ngươi nếu khách khách khí khí như thế nào cũng đều dể nói, cũng đều được mặt mũi, Đổng Học Bân cũng không phải người chỉ thích ăn mềm sợ ăn cứng, thư ký khu ủy thì làm sao? Cút con mẹ chúng mày đi! Thật đúng là nghĩ anh em không gặp mày thì không thể sao?
Được mày ủng hộ hay không, tao hình như cũng là ngày ba bữa cơm!
Được mày ủng hộ hay không trì, tao vẫn triển khai công tác được!
Còn thế nào còn phải đi ôm chân của mày? Mày cho mày là thư ký tỉnh ủy hay sao!
Trải qua chuyện này cũng làm cho Đổng Học Bân càng xác định một sự kiện, Hướng Đạo đi quan hệ cho mình tuyệt đối là không có lòng tốt gì, khẳng định là hắn cùng Vương An Thạch nói qua cái gì, cho nên mới có thái độ muốn gõ hắn? Làm cho hắn thành thật một chút? Nhưng các người gõ tôi sao? Cho dù anh em cùng huyện Duyên Đài có chút chuyện, đối với Vương An Thạch ngươi cũng không có đắc tội qua? Không có đắc tội khu Nam Sơn các ngươi? Còn gõ tôi? Quả thực quá đáng mà! Ngươi muốn gõ ai thì con mẹ nó gõ đi! Anh em sẵn sàng phụng bồi!
Về phần thư ký khu ủy có thể hay ý tưởng không có, Đổng Học Bân cũng không quan tâm tới, không công lãng phí tao ngồi chờ một giờ, cấp bậc nhỏ hơn lại muốn đè lên đầu tao, đây là mày chọc tao trước, mày không phải coi trọng bọn họ sao? Không phải không xem tao ra gì sao? Vậy đừng trách tao trở mặt! Đổng Học Bân đắc tội với người đã nhiều, cũng không sợ thêm một Vương An Thạch, hắn có trường hợp gì chưa thấy qua? Ngay cả gia gia Tạ Tuệ Lan đều bị Đổng Học Bân sau khi uống say chỉ vào mũi phê bình qua, so sánh với chút chuyện này cũng chỉ là cái rắm?
Văn phòng đường phố Quang Minh.
Đại sảnh hành chính phục vụ tầng một.
“Văn phòng đường phố các người đây là cái thái độ gì? Cái thái độ gì?”
“Cũng phải xem bà có thái độ gì! Cầm lấy tay tôi còn bắt tôi giải thích? Là bà tự mình không nói rõ ràng còn muốn làm chuyện gì! Đi nhầm cửa còn trách tôi?”
“Các người… Các người cũng quá khi dễ người?”
“Đây là cơ quan chính phủ! Tôi cảnh cáo bà! Không cần cậy già lên mặt chơi trò vô lại ở nơi này!”
“Đây là cô lần thứ ba mắng chửi người! Lần thứ ba! Tôi nhớ kỹ cô! Lãnh đạo các người đâu! Tôi tìm lãnh đạo các người!”
“Tôi nói bà còn chưa có chịu xong sao? Nhanh đi đi! Đừng có ở đây mà quấy rối!”
“Tôi cũng không tin không có ai cho tôi câu trả lời!”
Khắc khẩu liên tiếp, chỉ thấy không ít cư dân phụ cận vây xem, một bà lão chống gậy tóc trắng xoá đang theo Phó Chủ nhiệm văn phòng đường phố Vương Ngọc Linh giằng co, Vương Ngọc Linh cũng tái cùng bà vô nghĩa, nhưng bà lão lại chết sống lôi kéo cánh tay nàng không cho nàng đi. Sự tình bên này sớm kinh động không ít lãnh đạo, bất quá bởi vì liên lụy đến Vương Ngọc Linh, tựa như ai cũng không muốn nhúng vào vũng nước đục này, trong đại sảnh chỉ có Phó Chủ nhiệm chủ quản phục vụ đại sảnh Mạnh Sâm Quốc cùng Chủ nhiệm đảng chính Chu Diễm Như ở đó.
Chu Diễm Như chậc lưỡi nói: “Ngọc Linh, em bớt tranh cãi đi!”.=
Vương Ngọc Linh tức giận không thôi nói: “Lão thái thái này càn quấy! Còn muốn em phải làm thế nào? Em thấy bà ta chính là cố ý bới lông tìm vết!”
Mạnh Sâm Quốc chừng bốn mươi tuổi hiển nhiên là thiên hướng Vương Ngọc Linh, hắn cau mày nhìn lão thái thái nói: “Ngay từ đầu chính là bà không hỏi rõ ràng, bây giờ còn cùng văn phòng đường phố hô to gọi nhỏ, cái này đã muốn ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của chúng tôi, bà nếu còn làm náo động nữa, chúng tôi chỉ có thể mời ra ngoài!”
Bà lão tức giận đến người run run, “Tôi phạm pháp gì sao??”
Vương Ngọc Linh không kiên nhẫn nói: “Không cần cùng bà ta nhiều lời! Cùng người như thế giảng không được đạo lý!”
Dân chúng chung quanh đều có điểm nhìn không được, xì xào lên, mọi người đối thái độ phục vụ văn phòng đường phố sớm đã có bất mãn.
“Bác gái người ta hỏi chính là cửa điều kiện tuyển dụng, tôi cách xa như vậy đều nghe thấy được!”
“Đúng, là văn phòng các người chỉ sai cho người ta, các người còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ? Cái này không phải khi dễ dân chúng chúng tôi hay sao?”
“Cho dù bác gái người ta chưa nói rõ ràng, vậy các người cũng không thể mắng chửi người, cái này là tố chất gì!”
Vương Ngọc Linh thấy thế, sắc mặt càng ngày càng khó coi, “Bảo vệ đâu! Kêu bảo vệ đuổi người!”
Loại sự tình này ở văn phòng đường phố cũng không hiếm thấy, hầu như mỗi ngày đều có chuyện mà phát sinh khắc khẩu tranh chấp, bất quá văn phòng đường phố cũng không phải là ngân hàng, đường phố cũng không nhận đối trách cứ đối với đường phố, dù sao cũng là ngành cơ quan, tranh cãi thường thường đều không giải quyết được gì, hơn nữa hiện tại liên quan đến Vương Ngọc Linh, người nào trong văn phòng mà không biết nàng là cháu gái khu ủy? Đừng nói một dân chúng, chính là lãnh đạo văn phòng đường phố, chính là lãnh đạo khu cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của nàng, không xem mặt tăng xem mặt phật, đánh chó còn xem mặt chủ, cho nên ai đều biết Vương Ngọc Linh mắng người cũng liền mắng, cho dù là lãnh đạo cũng sẽ không xử phạt nàng, không đáng vì vậy đắc tội với lãnh đạo.
Mấy lãnh đạo văn phòng đường phố cũng tự nhiên rõ ràng cái này, cho nên cũng chỉ ở trên lầu không xuống, chỉ ở trên văn phòng nhíu mày nghe phía dưới tranh cãi ầm ĩ.
Hai bảo vệ đi vào.
Vương Ngọc Linh ra lệnh nói: “Đưa bà ta ra ngoài!”
Hai người liếc nhau gật gật đầu, liền song kéo lão thái thái đi.
Lúc này, Đổng Học Bân đi nhanh vào đại sảnh phục vụ, vừa thấy trận thế này, nhất thời liền nổi giận, “Làm gì đó! Như thế nào còn chưa có giải quyết tốt?”
Mạnh Sâm Quốc ngày hôm qua không có dự tiệc đón gió, trong nhà có chuyện, bất quá giữa trưa ngày hôm qua khi đã cùng Đổng Học Bân ăn cơm, cũng nhận thức qua, vừa thấy Chủ nhiệm mới đã trở lại, hắn lập tức nói: “Chủ nhiệm, chúng tôi đã làm công tác ổn, ngài yên tâm, đã đem người mời ra ngoài”.
Đổng Học Bân phát hỏa, “Đưa ai đi ra ngoài? Tôi thấy nên là anh đi ra ngoài!”
Mạnh Sâm Quốc sửng sốt, “A, tôi…”
Vương Ngọc Linh nhìn Đổng Học Bân nói: “Chủ nhiệm! Lão thái thái này…”
“Tôi hỏi cô sao?” Đổng Học Bân quát.
Nghe vậy, Vương Ngọc Linh cũng giật mình, không nghĩ tới Đổng Học Bân lại có thể quát nàng.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đổng Học Bân quay người lại, chậm rãi đỡ lấy cánh tay lão thái thái, “Bác gái, làm cho ngài bị sợ hãi, đây là văn phòng đường phố chúng tôi thất trách, ngài trước xin bớt giận, tôi ở trong này cũng nói lời xin lỗi với ngài, thật sự thực xin lỗi, ngài muốn làm hồ sơ? Như vậy, tôi đỡ ngài đi” Nói xong liền nhìn cửa làm việc, “Hồ sơ ở bên này, ngài chậm một chút, đi qua cẩn thận”.
Lão thái thái vừa nhìn, “Cậu là…”
“Cháu là Chủ nhiệm Văn phòng đường phố, ngài gọi cháu Tiểu Đổng là được”.
“Ai ui” Lão thái thái hoảng sợ, “Cậu là lãnh đạo của bọn họ?”
Chủ nhiệm Văn phòng đường phố, ở lão thái thái xem là quan rất lớn, thấy Đổng Học Bân nói chuyện khách khí như vậy, lại nói xin lỗi lại đỡ bà đi, lão thái thái một bụng tức giận nhất thời tiêu hết, “Tiểu tử, tôi cũng không phải không có việc gì đi tìm chuyện, thật sự là cô nương kia hơi quá đáng, chẳng những chậm trễ tôi thời gian lâu như vậy, còn mắng chửi người, ài”.
Đổng Học Bân nói: “Ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý”.
Lúc này, các lãnh đạo trên lầu nghe thấy được tiếng quát của Đổng Học Bân, đều đi xuống lầu, Cảnh Tân Khoa, Khúc Nghĩa Cường, buổi chiều mới từ bệnh viện truyền dịch đi ra, Quách Minh Phong cũng đến.
“Chủ nhiệm”.
“Đổng Chủ nhiệm”.
Mấy người biểu tình khác nhau, đều có chút kinh ngạc Đổng Học Bân lại có thể bởi vì chút chuyện này mà quát Vương Ngọc Linh, phải biết rằng, Vương Ngọc Linh từ lúc đến văn phòng đường phố Quang Minh tới giờ còn chưa bao giờ có lãnh đạo cùng nàng ồn ào qua, thậm chí ngay cả phê bình nàng đều không có một lần, ai không cấp chú nàng vài phần mặt mũi? Vương Ngọc Linh tính tình điêu ngoa như vậy, nếu phê bình nàng, nàng lại đi khu ủy tố một quyển, người nào chịu được?
Nhưng hành vi của Đổng Học Bân hiển nhiên vượt qua nhận thức của mọi người, chờ bà lão xong chuyện, Đổng Học Bân quay người liền nhìn thẳng Vương Ngọc Linh còn đang sững sờ, chỉ vào mũi nàng liền quát mắng nói: “Vương Ngọc Linh! Đây là thái độ người làm công sao? Cô còn biết chính mình là cái chức vụ gì sao? Cô là cán bộ quốc gia! Là một nhân viên công vụ văn phòng đường phố! Là công bộc nhân dân! Thế nào? Đã chỉ sai đường cho người ta cô chẳng những không xin lỗi còn mắng chửi người? Cô muốn làm cái gì? Tôi nghe một chút cô muốn làm cái gì! Ngươi còn có tự giác của một cán bộ quốc gia hay không?”
Vương Ngọc Linh vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, cũng phát hỏa, “Anh…”
Chu Diễm Như cùng đám người Khúc Nghĩa Cường đều bị tiếng quát của Đổng Học Bân mà kinh sợ, trong đại sảnh một mảng lặng ngắt như tờ, Cảnh Tân Khoa cũng ngạc nhiên nhìn qua.
Đổng Học Bân cả giận nói: “Văn phòng đường phố công tác chức trách là cái gì! Có cần tôi lặp lại một lần cho cô hay không? Điều lệ cùng kỷ luật thủ tục tương quan cô đều cho vào bụng chó hết rồi hay sao? Còn tại đơn vị công tác cùng dân chúng lớn tiếng ồn ào? Còn trừng mắt? Cô còn có đạo lý sao? Cô còn cùng tôi trừng mắt một cái thử xem!”
Vương Ngọc Linh đôi mắt đều đỏ lên.
Không tôn trọng tôi cũng bỏ đi, ngay cả dân chúng đều dám mắng? Cô đây là quét đen lên mặt tôi! Đây là quét đen lên văn phòng đường phố! Dù sao cũng đã đem Vương An Thạch đắc tội, tôi quản con mẹ nó chú của cô là ai! Nhớ tới Tàng bí trước đó gõ mình nhớ chiếu cố cháu bí thư khu ủy cho tốt, Đổng Học Bân lại bốc hỏa, chiếu cố cái con mẹ mày chứ, “Ngày hôm qua cô đã vô cớ bỏ bê công việc! Hôm nay lại là đến muộn! Ngay cả xin phép cũng không có! Văn phòng đường phố là địa phương cô muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Đây không phải là chỗ cô đi chơi! Không muốn làm? Không muốn làm thì cuốn gói cút đi cho tôi!”
Chủ nhiệm mới lại đang mắng chửi người!
Còn là đem cháu gái của bí thư khu ủy mắng!
Tất cả cán bộ cùng khoa viên văn phòng đường phố đều nhất tề hít một hơi khí lạnh!
Vương Ngọc Linh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị người mắng qua như vậy, nghe Đổng Học Bân càng lúc càng lớn tiếng khiển trách, Vương Ngọc Linh ánh mắt nóng lên, nước mắt liền chảy xuống, anh anh khóc lên.
Đổng Học Bân vừa ở khu ủy nghẹn một bụng tức giận, cũng bị Vương Ngọc Linh trước đó không tôn trọng biến thành lửa giận, thấy nàng khóc, Đổng Học Bân miệng cũng không dừng, trước mặt mọi người chỉ vào nàng liên tục quở trách chừng hơn mười phút, hắn vẫn là lần đầu tiên phê bình người dữ dội đến như vậy!
Vương Ngọc Linh nước mắt càng ngày càng nhiều, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, nhìn các cán bộ chung quanh ánh mắt đang run sợ, nhìn Vương Ngọc Linh đang lệ rơi đầy mặt, Đổng Học Bân mới thở một hơi, cổ họng đều có chút khô đi.
Mười mấy dân chúng bên cạnh trong mắt mười phần khoái ý, cảm thấy Chủ nhiệm trẻ tuổi này mắng rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...